- Ai có thể liên lạc được với Tăng Nghị?
Người trong phòng họp chẳng hiểu ra làm sao. Bọn họ là thành viên tổ điều tra do thành phố phái tới, như thế nào lại có khả năng liên lạc được với Tăng Nghị? Toàn bộ phòng họp này cũng chỉ có Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai là có thể liên lạc với Tăng Nghị mà thôi.
- Tiếu Đăng tiên sinh, anh xem đấy, chẳng có ai có thể liên lạc được với Tăng Nghị.
Khang Đức Lai cầm lấy tách trà, thần thái nhàn nhã nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Tiếu Đăng mặc trang phục áo sơ mi của tây âu, lúc này hoàn toàn đã ướt đẫm. Hiển nhiên là trong nội tâm của ông ta lo lắng đến tột độ, nói:
- Tôi muốn đích thân đi gặp mặt Trưởng phòng Tăng ở phòng Xúc tiến đầu tư.
- Nếu không thì để chúng tôi gọi điện thoại cho phòng Xúc tiến đầu tư trước, tránh cho Tiếu Đăng tiên sinh đến đó lại mắc công. Nếu đồng chí Tăng Nghị đi làm thì bảo cậu ấy đến đây một chuyến.
Tương Trung Nhạc nói.
- Không!
Tiếu Đăng vội vàng xua tay:
- Tôi tự mình qua đó cũng được.
Tương Trung Nhạc cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi thì lại nghĩ tới một sự kiện, liền quay đầu nói với Lôi Việt Thâm:
- Phó giám đốc sở Lôi, tôi cảm thấy tất yếu nên thay đồng chí Tăng Nghị giải thích một chút. Công việc của phòng Xúc tiến đầu tư chính là muốn ra ngoài làm việc. Vì tính chất công việc nên đồng chí Tăng Nghị bình thường rất ít khi ngồi trong phòng. Cơ bản đều là thoảng đến thoảng đi khắp nơi để kết nối, hợp tác với nhà đầu tư. Phó giám đốc sở Lôi ngàn vạn lần không cần hiểu lầm, cho rằng đây là tác phong công việc của đồng chí Tăng Nghị có vấn đề.
- Không đâu, không đâu!
Lôi Việt Thâm hận không thể phẩy tay áo bỏ đi. Tương Trung Nhạc này chính là muốn cầm con dao đâm mình. Ông ta nói:
- Có thể hiểu mà, có thể hiểu mà.
- Cám ơn Phó giám đốc sở Lôi đã thông cảm cho vất vả trong công việc của nhân viên cơ sở chúng tôi.
Tương Trung Nhạc nói một câu, rồi thấy Tiếu Đăng đã gấp đến độ ngồi cũng không yên, lúc này mới dò tìm số điện thoại rồi gọi:
- Tôi là Tương Trung Nhạc, đồng chí Tăng Nghị có đi làm hay không?
Một lát sau, Tương Trung Nhạc cúp điện thoại, nói:
- Tiếu Đăng tiên sinh, thật sự là tiếc quá. Nhân viên công tác của phòng Xúc tiến đầu tư nói rằng, Tăng Nghị ngày hôm qua ra ngoài làm việc, đến nay vẫn chưa trở về.
- Không còn cách liên lạc nào khác hay sao?
Tiếu Đăng vội vàng hỏi. Ông ta khó khăn lắm mới leo lên được chức vị như thế tại. Nhưng nếu không bảo tìm tìm được Tăng Nghị thì tiền đồ của ông ta sẽ toàn bộ hủy đi. Khẳng định sẽ phải trở lại Mỹ trở thành một anh nông dân chăn bò, nửa đời sau sống nhờ vào tiền trợ cấp.
Quan trọng nhất là, Tiếu Đăng phụ trách công ty đại diện ở Trung Quốc, cũng phạm không ít việc như hối lộ, cạnh tranh ác ý, đánh cắp ý tưởng nghiên cứu của công ty khác…Dựa vào quan hệ, Tiếu Đăng đã bãi bình hết thảy. Nhưng buổi chiều ngày hôm qua, một đơn vị cơ quan chính phủ có liên quan lớn nhất đột nhiên bị điều tra. Tiếu Đăng liền tìm hiểu tin tức, là có liên quan đến sự việc ở Nam Vân.
Cho nên, Tiếu Đăng không riêng gì là cứu David, mà cũng là cứu chính mình. Ông ta rất quen thuộc với nguyên tắc làm việc của Trung Quốc. Không thu thập anh thì thôi, chứ thực muốn thu thập anh thì anh tuyệt đối là xong đời. Làm không tốt thì cũng chưa chắc có thể về Mỹ được.
- Chúng tôi sẽ hết sức tranh thủ trong thời gian ngắn nhất liên lạc với đồng chí Tăng Nghị.
Khang Đức Lai lên tiếng, sau đó cười ha hả:
- Tiếu Đăng tiên sinh đường xa đến đây, thật sự là vất vả quá. Nếu không thì trước nghỉ ngơi một chút, sau khi liên lạc được với đồng chí Tăng Nghị thì chúng tôi sẽ thông báo với ngài.
Tiếu Đăng nào còn tâm trạng nghỉ ngơi, lúc này gấp đến độ một phút cũng chần chừ không được. Ông ta nói:
- Xin chính quyền huyện Nam Vân giúp tôi một tay. Tôi nhất định phải trong thời gian ngắn nhất liên lạc được với Trưởng phòng Tăng.
Người trong phòng họp tất cả đều không hiểu rốt cuộc Tiếu Đăng tiên sinh này tìm Tăng Nghị có việc gì. Như thế nào so với mất cha ruột còn sốt ruột hơn.
- Đó là điều dĩ nhiên.
Khang Đức Lai nhìn thoáng qua Tương Trung Nhạc.
- Đồng chí Trung Nhạc, cậu xem chuyện này….
Tương Trung Nhạc lập tức tỏ thái độ nói:
- Chuyện liên lạc với Tăng Nghị sẽ do tôi phụ trách.
Khang Đức Lai hơi gật đầu. Tương Trung Nhạc gần đây khiêm tốn hơn rất nhiều. Những thứ có thể tạo ra thành tích thì y không ngờ đều chủ động buông tha cho. Khang Đức Lai lên tiếng:
- Vậy thì vất vả cho đồng chí Trung Nhạc quá.
Lôi Việt Thâm lúc này mới nói:
- Hôm nay chuyện này có thể giải quyết viên mãn, thật sự không thể nào tốt hơn. Tôi thấy cũng không nên ở đây nữa. Lãnh đạo Tỉnh ủy đang chờ báo cáo của tôi,
- Phó giám đốc sở Lôi, ngài ngàn dặm xa xôi đến Nam Vân, dù sao cũng phải cho chúng tôi một cơ hội thể hiện vai trò của chủ nhà chứ.
Khang Đức Lai cười:
- Buổi tối tôi đã an bài xong hết rồi. Ngày mai có trở về cũng không muộn.
Lôi Việt Thâm xua tay nói:
- Công việc quan trọng hơn. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất chú ý đến chuyện này. Tôi phải tự mình báo cáo.
Lôi Việt Thâm ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ tôi lưu lại làm gì? Lưu lại cho các người giễu cợt tôi à?
- Phó giám đốc sở Lôi thân gánh trọng trách, chúng tôi cũng không ép nữa. Trước mặt lãnh đạo Tỉnh ủy, còn mời Phó giám đốc sở Lôi chiếu cố huyện Nam Vân chúng tôi nhiều hơn.
Khang Đức Lai cũng không giữ lại, đứng dậy cười nói.
- Nhất định, nhất định!
Lôi Việt Thâm hiện tại suy nhất còn có thể bảo vệ mặt mũi của mình chính là lúc nào cũng nhắc đến lãnh đạo Tỉnh ủy.
Lôi Việt Thâm cũng là lão chính khách, trải qua sự xấu hổ và giận dữ, rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng của mình. Tăng Nghị có thể khiến cho đại diện của đối phương sốt ruột tìm đến nơi, lại là đến xin lỗi thì hiển nhiên là người có năng lực. Chính mình nếu cái gì cũng không nhìn ra thì chẳng phải là đầu óc bã đậu sao? Hôm nay chuyện này tuy rằng là nằm ngoài dự kiến của mình, nhưng cuối cũng vẫn là viên mãn giải quyết. Khi trở lại tỉnh thì mình cũng còn có cái nói với lãnh đạo tỉnh. Dưới sự điều đình của mình, đại diện nước Mỹ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đưa ra được lựa chọn chính xác có lợi cho sự hữu nghị giữa hai nước Trung Mỹ.
Nghĩ thông suốt, Lôi Việt Thâm tâm lý cũng không xấu hổ nữa. Ông ta nói:
- Bí thư Khang phải làm tốt công tác tiếp đãi Tiếu Đăng tiên sinh. Nếu có cái gì cần hỗ trợ thì cứ việc đề xuất.
- Sau khi việc đầu tư của Tiếu Đăng tiên sinh được chứng thực thì phiền đến Phó giám đốc sở Lôi là không thể thiếu rồi.
Khang Đức Lai cười rất nhiệt tình. Sự việc đã được giải quyết, ông ta tất nhiên sẽ không đối nghịch với Lôi Việt Thâm nữa.
Lôi Việt Thâm gật đầu nói:
- Suy xét đến hoạt động ngoại giao mà huyện nam vân cần, tôi thấy tất yếu nên đặt một văn phòng ngoại giao ở Nam Vân.
Chính trị chính là như thế. Lúc trước thì song phương đấu nhau giương cung bạt kiếm. Giờ phút này lại rất hòa nhã, cùng thiết lập sự việc ngoại giao.
Sau khi tiễn Lôi Việt Thâm và tổ điều tra trở lại thành phố, Khang Đức Lai lại mời Tiếu Đăng đến văn phòng của mình ngồi.
Trên bàn làm việc là tấm ảnh chụp Khang Đức Lai và Thái tử nước Anh rất bắt mắt. Tiếu Đăng nhìn thoáng qua rồi nói:
- Nếu tôi nhìn không lầm thì đây là Thái tử Charles của vương quốc Anh.
Khang Đức Lai liền cười rất vui vẻ nói:
- Đây là ảnh kỷ niệm trong hoạt động buôn bán mậu dịch ở Anh năm ngoái.
Tiếu Đăng thầm nghĩ, khó trách sau khi mình tới Nam Vân, một chút quyền chủ động đều không lấy được. Hóa ra Khang Đức Lai là một cao thủ về ngoại giao. Người mà Tiếu Đăng không muốn đụng tới chính là những cán bộ có kinh nghiệm ngoại giao của Trung Quốc. Những người này hoàn toàn khác với những cán bộ sợ người nước ngoài như sợ cọp, rất khó đối phó. Tiếu Đăng liền nói:
- Bí thư Khang, không biết khi nào thì có thể liên lạc được với Trưởng phòng Tăng?
- Chủ tịch huyện Tăng tự mình liên hệ, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.
Khang Đức Lai ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Tiếu Đăng đến tim Tăng Nghị, hơn phân nửa là bởi vì vết thương của David. Nghe nói là rất nghiêm trọng. Sớm biết như thế thì lúc trước đừng làm. Lúc trước cảm thấy không dùng được Tăng Nghị thì đi cáo trạng hắn. Hiện tại chữa không được thì trái lại đi cầu Tăng Nghị.
Tương Trung Nhạc gọi điện thoại cho Tăng Nghị, nhưng mặc kệ là số điện thoại công việc hay là cá nhân đều không thể liên lạc được. Tương Trung Nhạc đành phải gọi điện thoại cho Thang Vệ Quốc, xem Thang Vệ Quốc có biết tung tích của Tăng Nghị hay không.
- Ở đây!
Thang Vệ Quốc nhìn Tăng Nghị đang câu cá cách đó hai trăm mét nói:
- Cậu ấy đang bận nói chuyện với một nhà đầu tư.
- Phiền Trung tá Thang chuyển lời một tiếng, nói là David tiên sinh đã phái tới một vị đại diện, nói là nguyện ý ở huyện Nam Vân đầu tư hai trăm triệu xây dựng một nhà máy. Muốn mau chóng gặp được cậu ấy.
Thang Vệ Quốc muốn chửi chó má. Đám người nước ngoài này như thế nào lại chống đỡ không được. Lúc này chưa được hai ngày thì đã cho người tới thỏa hiệp. Không ngờ còn xuất ra hai trăm triệu xin tha thứ. Đây không phải là phá hư chuyện tốt của bố sao? Thang Vệ Quốc hiện tại từng bước đuổi sát Tăng Nghị, tận tình khuyên nhủ Tăng Nghị nên gia nhập vào quân đội. Bên này còn chưa thu phục được thì bên kia đã giương vũ khí đầu hàng:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy.
Thang Vệ Quốc cúp điện thoại, sau đó đi đến phía trước, hỏi Long Mỹ Tâm:
- Tôi hỏi cô, cô có phải là đã phá rối hay không?