Khi tới đồn công an Nhị Mã Lộ, Quá Tam Lượng liền kêu lên:
- Tôi quen biết với Đồn trưởng Trần của các người. Phiền các người gọi Đồn trưởng Trần ra đây.
Nhóm cảnh sát nhìn Quá Tam Lượng, trong mắt tràn đầy sự châm biếm. Đồ con lợn, mày không biết chính là Đồn trưởng Trần bảo tụi tao đến bắt mày à?
- Đừng nói dông dài nữa.
Gã cảnh sát một cước đá vào mông Quá Tam Lượng, bảo y xuống xe, in một dấu chân trên tấm khăn màu trắng:
- Anh có quen với Cục trưởng Mã thì cũng muộn rồi.
Quá Tam Lượng trong lòng thất kinh, không ngờ mặt mũi của Cục trưởng phân cục khu Thiên Phủ cũng không dùng được. Rốt cuộc mình đã đắc tội với ai? Y suốt dọc đường đi đã cân nhắc trong lòng rất nhiều, nhưng cũng không có cái gì rõ ràng. Nghĩ tới nghĩ lui, y thậm chí nghĩ tới cái cô tiếp viên số 88 mà y đã gọi. Y nghe nói cô ta có quen biết với một vị địa đầu xà ở đây. Chẳng lẽ chính mình hôm nay lại chui đầu vào rọ cho người khác chụp?
- Nhìn cái gì? Chờ chúng tôi mời anh đi vào sao?
Gã cảnh sát nâng tay phát vào ót của Quá Tam Lượng một cái. Cảnh sát ở đồn công an này bình thường đều rất hoành hành. Đừng nói anh chỉ là một Trưởng phòng y tế quận, cho dù là Cục trưởng, chỉ cần có tội thì tuyệt đối cư xử bình đẳng. Nên thu thập thế nào thì thu thập.
Quá Tam Lượng cúi đầu bước đi. Nhược điểm của mình thật sự đã bị người khác nắm trong tay. Chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi.
Vào phòng thẩm vấn, cảnh sát lấy ra một tờ giấy, một cây bút, đặt trước mặt Quá Tam Lượng:
- Viết đi, đem tất cả chuyện xấu của mình viết ra. Thành thật hết cho tôi.
Quá Tam Lượng làm sao mà không hiểu. Nếu như y viết hết tất cả chuyện xấu của mình thì tuyệt đối là xong đời. Tương đương với việc giao mạng sống của mình vảo trong tay đối phương. Về sau đối phương muốn chơi như thế nào thì chơi, mình chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
- Tôi thật sự quen biết với Đồn trưởng Trần của các người. Chúng tôi còn cùng nhau uống rượu qua.
Quá Tam Lượng bước vào cục, người cũng thành thật, trong giọng nói còn mang theo vài phần khẩn cầu. Không còn biện pháp nào nữa. Mình đang ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu.
- Không viết à?
Gã cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn sang:
- Không quan hệ. Tôi sẽ thông báo cho Cục trưởng của anh đến đây bảo lãnh người.
- Đừng….đừng!
Quá Tam Lượng run lên, từ trên ghế đứng dậy. Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế của y. Chỉ cần bê bối của mình bị họ biết, cam đoan là có thể giẫm lên mình.
- Đồng chí cảnh sát, không, cảnh sát đại ca, xin anh thương xót, đừng thông báo cho Cục trưởng chúng tôi.
Cảnh sát ngồi xuống ghế đối diện, nâng tay nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi bộn bề công việc, chỉ cho anh một giờ. Nếu anh viết mà tôi không hài lòng, tôi cam đoan kết cục của anh còn thảm hơn việc Cục trưởng của anh đến nhận rồi.
- Cảnh sát đại ca, tôi có thể hỏi một chút hay không? Tôi rốt cuộc đã đắc tội với vị nào vậy?
Quá Tam Lượng cẩn thận hỏi một câu.
- Quá Tam Lượng, mở đôi mắt cẩu của anh mà nhìn cho rõ ràng. Đây là chỗ mà anh có thể hỏi sao?
Cảnh sát phẫn nộ đập bàn:
- Đừng nói nhiều, nếu không bố đây dán miệng lại đấy.
Đắc tội ai à? Con chó như anh đắc tội với Đồn trưởng Trần chúng tôi đấy. Gã cảnh sát nghĩ thầm trong lòng. Việc này là Đồn trưởng Trần bảo làm, tiểu tử mày còn muốn may mắn qua cửa thì còn lâu. Đồn trưởng Trần sắp tới sẽ thăng chức Phó cục trưởng. Lúc này mình còn không biểu hiện tốt thì vị trí Đồn trưởng bỏ trống kia chẳng khác nào dâng tặng cho người khác.
Quá Tam Lượng há miệng. Y còn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của gã cảnh sát, y chỉ biết mình hôm nay chạy trời không khỏi nắng, đành phải buồn rầu ngồi một chỗ, nghĩ đến mình rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì. Nếu như bị Ủy ban Kỷ luật kêu đi uống trà, mình còn có thể không nhận tội hay sao. Bằng chứng dâm dục đã bị đối phương nắm trong tay, nếu chống lại kết cục sẽ rất bi thảm.
Cảnh sát cũng không để ý đến Quá Tam Lượng, hút một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế nhả khói ra.
Qua hơn mười phút, Quá Tam Lượng cắn chặt răng, lấy hết dũng khí cầm lấy bút, chuẩn bị viết những chuyện xấu của mình. Không có biện pháp gì, khẳng định hôm nay mình sẽ không qua được. Đồn công an bắt mình lại đây, cũng không có lập tức chuyển giao cho Cục Y tế, xem ra không nhất định sẽ dồn mình vào chỗ chết. Hơn phân nửa là muốn dạy mình một bài học.
Quá Tam Lượng hiểu được điều này, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng.
- Thành thật mà viết vào, đừng dùng mánh lới. Nếu không ngày mai sẽ khiến cho anh từ nơi này trực tiếp đến trại giam.
Cảnh sát nhả ra một làn khói. Ánh mắt của y nhìn Quá Tam Lượng giống như là nhìn một con lợn chết. Hơn nữa là chết đến không thể chết nữa.
Một tiếng sau, Quá Tam Lượng nhìn thấy hai trang giấy đầy chữ của mình, trong lòng từng cơn quặn đau. Những điều này đã được tỉ mỉ chọn lựa, nhưng nếu bị người khác nắm được thì cũng đủ phán mình mười năm tù.
- Viết xong chưa?
Cảnh sát hỏi.
- Viết….xong rồi….
Quá Tam Lượng miệng run lên.
Cảnh sát quét mắt qua một lần bức thư nhận tội của Quá Tam Lượng, rồi chỉ tay vào trán của y:
- Nhìn không ra, tiểu tử anh lại xấu đến như vậy. Tất cả đều rõ ràng chưa?
- Rõ ràng….rõ ràng!
Quá Tam Lượng nhìn chằm chằm vào bức thư nhận tội. Y có chút hối hận, muốn đoạt lấy nó xé tan đi.
Quyền lực của cục Y tế đương nhiên là kém hơn so với cục Công an. Nhưng trong tay nắm cơ cấu chữa bệnh, cùng tư cách xét duyệt người làm ngành. Dựa vào điều này, Quá Tam Lượng đã kiếm không ít tiền đen, thuận tiện đặt ra quy cách ngầm với một số nữ y tá. Chuyện xấu thật sự là không ít.
- Ký tên mình vào đây rồi ấn dấu tay vào.
Cảnh sát đem mực đóng dấu thảy đến trước mặt Quá Tam Lượng. Gã cảm thấy bức thư nhận tội này khiến Đồn trưởng Trần có thể hài lòng thì coi như mình hôm nay cũng có công lao.
Quá Tam Lượng cơ mặt co giật vài cái, rốt cuộc lấy hết dũng khí, ấn dấu tay của mình vào trong bức thư.
Cảnh sát thu lại, sau đó không kiên nhẫn khoát tay:
- Được rồi, anh có thể đi.
Quá Tam Lượng có chút không tin. Xong rồi sao?
- Còn đứng thất thần đó làm gì?
Gã cảnh sát lại hét to:
- Chờ bố đi chuẩn bị trại giam cho nằm sao?
Quá Tam Lượng run lên, không dám nói gì, khẩn trương bước ra ngoài. Thừa dịp đối phương chưa đổi ý thì trước ra khỏi đồn công an rồi nói sau.
Một hơi chạy đến cổng công an, thấy không có ai đuổi theo thì Quá Tam Lượng mới thở ra nhẹ nhõm. Y cản một chiếc xe, chạy đến Hoa Khê Loan, lấy lại quần áo và di động của mình. Sau đó tìm người nghĩ biện pháp có thể lấy lại bức thư đó từ đồn công an hay không.
Xe dừng lại, Quá Tam Lượng tiền thối cũng không thèm lấy:
- Anh cứ ở cửa chờ tôi. Quần áo và tiền của tôi đều ở trong đó. Tôi vào lấy tiền ra cho anh.
- Không được, ai biết anh chừng nào mới ra chứ.
Lái xe không chịu cho Quá Tam Lượng đi:
- Tôi chỉ nhờ vào lái xe để kiếm sống. Ở đây chờ anh hai tiếng đồng hồ, tôi tối nay coi như công cốc rồi.
- Tôi sẽ trả tiền xe cho anh gấp bội.
Quá Tam Lượng trợn mắt nhìn. Bố đường đường là Trưởng phòng, còn đi quỵt của anh hơn mười đồng tiền xe sao?
- Không được, nếu chẳng may anh đi vào rồi không ra. Đừng nói là gấp bội, ngay cả mười đồng tôi cũng không thu được.
Lái xe nhìn thấy Quá Tam Lượng khoác có chiếc khăn tắm thì sợ là y từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra.
Quá Tam Lượng cắn răng một cái, từ trong tay lấy ra cái nhẫn:
- Chiếc nhẫn này cho anh được rồi chứ.
Nói xong, y vội vàng chạy vào trong bãi tắm.
Sau khi thay quần áo xong, lái xe và xe cũng biến đi đâu mất. Quá Tam Lượng tức giận chửi chó má. Vận khí của mình tối nay thật đen đủi.
Tuy nhiên, hiện tại y không quan tâm đến cái nhẫn nữa. Tiền đồ và mạng sống quan trọng hơn. Y cầm lấy điện thoại, gọi cho Trần Long, ý định muốn thăm dò một chút, xem mình đã đắc tội với vị đại nhân vật nào. Kết quả gọi mấy lần nhưng điện thoại của Trần Long vẫn không liên lạc được.
Quá Tam Lượng tâm trạng chùng xuống. Y trong lòng có chút bối rối, không biết Trần Long cố tình không nhận điện thoại ủa mình hay là bận đến mức không nhận điện thoại.
Y lau mồ hôi trên mặt, lại gọi điện thoại tiếp. Y gọi cho một số người bình thường cũng hay qua lại với Trần Long. Kết quả Trần Long có tiếp điện thoại nhưng lại ở trong điện thoại chỉ cười hoặc ừ mà không nói gì cả.
Tuy rằng trời rất nóng, nhưng Quá Tam Lượng lại thấy lạnh lẽo. Đứng ở nơi đó run lên vài cái. Không sợ đối phương làm khó dễ cái gì mình mà chỉ sợ lúc này chính mình đã buộc một quả bom hẹn giờ trên người. Còn điều khiển thì nằm trong tay đối phương. Mình phải ngày đêm lo lắng, không biết chừng khi nào thì bom nổ. Nhưng điều khiến y sợ chết chính là không biết ai đang nắm điều khiển từ xa.
Y trong điện thoại gọi tới cho một Trưởng đồn công an, uyển chuyển tỏ vẻ một chút, khẩn cầu đối phương liên hệ với Trần Long.
Đồn trưởng kia cũng đã uống rượu qua vài lần với Quá Tam Lượng, cũng có giao tình nên không tiện từ chối, liền gọi điện thoại cho Trần Long:
- Lão Trần, hiện tại toàn bộ thế giới đều biết rằng anh sắp thăng chức. Vừa rồi, Trưởng phòng của cục Y tế Quá Tam Lượng đã gọi điện đến cho tôi, nói là muốn mời anh uống rượu.
Y không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ nghĩ hẳn là chuyện này.
- Người khác không biết nhưng anh còn không biết sao. Cái gì thăng chức đều không ảnh hưởng.
Trần Long ứng phó một tiếng rồi nói:
- Tôi ở Lý Thị Ngư Phủ, anh bảo anh ta tới đi.
- Lão Trần, anh đúng là khiêm tốn. Đây là chuyện chắc chắn rồi, còn có thể sai sao.
Đồn trưởng kia mỉm cười:
- Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại lời của anh.
Quá Tam Lượng sau khi nhận được tin tức thì lập tức chạy đến Lý Thị Ngư Phủ. Khi đến nơi, y hỏi phòng của Trần Long, rồi đứng trước cửa phòng thở mạnh một cái, nhẹ nhàng gõ cửa rồi sau đó đẩy cửa bước vào, nét mặt rạng rỡ:
- Lão Trần, lúc này đây, anh bất luận phải giúp tôi một phen.
Quá Tam Lượng trong lòng cảm thấy vẫn còn may mắn, xưng hô lão Trần mang theo vài phần thân thiết.