- Tăng lão đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
- Tam ca, để tôi giới thiệu với anh một chút.
Tăng Nghị liền nhiệt tình giới thiệu vợ chồng Hạ Ngôn Băng với Bàng Nãi Kiệt.
Bàng Nãi Kiệt lấy thân phận một người bề dưới, cúi đầu chào vợ chồng Hạ Ngôn Băng, nói:
- Cháu là Nãi Kiệt, rất vui được gặp chú Hạ, cô Lưu, cháu xin gửi lời chúc mùng tới cả hai cô chú.
Vợ chồng Hạ Ngôn Băng trước đó cũng đã được Tăng Nghị nói qua, cả hai cũng có chút hiểu biết về những kẻ thân thuộc trong chi thứ của Địch gia. Tăng Nghị mới vừa giới thiệu, cả hai liền đã nhớ tới, vì vậy, hai người đều chỉ dùng thái độ mặc dù lạnh lùng xa cách đối đãi.
Long Thanh Tuyền nhìn thấy một màn này, trong lòng lại càng thêm căm giận. Quả nhiên là cùng một giuộc với nhau mà, hai cái tên khốn khiếp này, tùy tiện một tên nào cũng không phải là vật gì tốt đẹp, nhưng thật là không nghĩ tới cả hai lại có thể trộn lại với nhau được.
Bàng Nãi Kiệt khách sáo một hồi, trước khi đi nói với Tăng Nghị:
- Lần trước đã nói là phải mời Tăng lão đệ cậu tới tụ tập một trận, chỉ tiếc là tìm không được cơ hội nào thích hợp, hôm nay nhân tiện có chuyện vui của Hạo Huy, mọi người cũng đều có mặt đầy đủ hết, buổi tối, Tam ca làm ông chủ, mời mọi người vui vẻ tụ tập một bữa. Tăng lão đệ, cậu nhất định phải góp mặt tới đấy nhá.
Tăng Nghị liền đáp:
- Tam ca làm ông chủ, vậy thị bất kể có chuyện gì, tôi cũng nhất định phải đi.
Trong quan trường, loại người có nhiều nhất chính là những người giống như Bàng Nãi Kiệt vậy. Nếu ngay cả một kẻ được coi là nhân tài trong quan trường như vậy mà Tăng Nghị cũng còn khinh thường đi kết giao cùng, cũng như không chấp nhận nổi, vậy cũng không cần đi lăn lộn trong chốn quan trường này nữa rồi.
Bàng Nãi Kiệt rất là vừa lòng đối vợi sự hào phóng, sảng khoái của Tăng Nghị, gã vừa cười vừa vỗ vỗ lên cánh tay Tăng Nghị, nói:
- Vậy tối gặp.
Nói xong, gã lại đi tiếp tới nhóm người thuộc tầng lớp phía trên ở đằng trước để chào hỏi các bậc trưởng bối.
Đợi đến khi Bàng Nãi Kiệt rời khỏi, Hạ Ngôn Băng liền nhỏ giọng nói:
- Cái người Bàng Nãi Kiệt này thật đúng là không đơn giản.
Tăng Nghị cười nhẹ, đâu chỉ riêng Hạ Ngôn Băng, những người đã từng gặp gỡ Bàng Nãi Kiệt cũng đều khen gã không phải một người đơn giản, mà đây cũng chính là chỗ lợi hại của Bàng Nãi Kiệt. Mặc kệ trong lòng anh có nhìn nổi người ta hay không, nhưng mặt ngoài ít nhất vẫn phải thể hiện thái độ kết giao ở mức độ vừa đủ. Tăng Nghị chỉ là nói:
- Ánh mắt của chú Hạ cũng không đơn giản nha.
Hạ Ngôn Băng cười ha hả, kỳ thật trong cái đám con cháu quý tộc trẻ tuổi này, lại có cái nào gọi là đơn giản được. Chẳng qua giữa người với người, thứ sợ hãi nhất chính là bị so sánh kém đi, khi có sự so sánh tương đối này thì cao thấp, ưu khuyết liền lập tức lộ đi ra dễ dàng.
Mọi người ngồi ở bên trong cũng không bao lâu, chợt nghe được có động tĩnh từ bên ngoài, sau đó có người đi vào trong nói:
- Mấy vị thủ trưởng quân ủy đã tới.
Mọi người vừa nghe vậy liền đứng hết lên cả, ngay cả lúc đi ra ngoài cũng là rất ngay ngắn, trật tự, không có chút hỗn loạn nào, mọi người đợi đều chính là cái thời khắc này.
Đi tới đại sảnh đằng trước vừa nhìn thì thấy Địch lão cũng đang chuẩn bị đứng lên để đi tới cổng lớn để nghênh đón. Còn Địch Vạn Lâm và Địch Hạo Huy thì coi như là đại biểu của Địch lão, đều đã chạy tới dưới chân núi để chào đón trước rồi.
Đi ra khỏi phòng, bốn phía bên ngoài phòng đều đứng rất nhiều binh lính vác súng trên vai, đạn đều đã lên nòng sẵn sàng. Đây là nhóm binh sĩ cảnh vệ phụ trách công tác an toàn đi tới đầu tiên. Thống soái tam quân đều cùng lúc xuất động, cái công tác an toàn này làm sao có thể chỉ qua loa được. Có người tinh mắt thậm chí còn nhìn thấy ở trong một mảnh rừng đằng xa còn ẩn chứa cả một chiếc xe thiết giáp màu rằn ri nữa.
Qua một lát, một hàng xe liền xuất hiện, chạy dài từ dưới chân núi lên dần.
Đoàn xe dừng lại, khi chiếc xe dẫn đường đi đầu gần tới nơi thì Địch Vạn Lâm liền đi nhanh tới, mở cửa xe hồng kỳ dài đi ngay đằng sau.
- Chúc mừng Địch lâu (lâu: tên một ngôi sao trong 12 chòm sao).
Từ trên xe đi xuống một người mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, từ thật xa cũng đã chắp tay nói lời chúc mừng với Địch lão. Người đó không phải ai khác, chính là Tổng bí thư đương nhiệm, cũng là Chủ tịch Quân ủy đồng chí Thẩm Kính Quốc.
Trên chiếc xe đằng sau, chính là Phó chủ tịch thứ nhất của Quân ủy, sau đó là Phó chủ tịch thứ hai và thứ ba. Lúc này, Địch lão đứng ở trên bậc thềm trước cửa chính tòa nhà, đợi khi Thẩm Kính Quốc đi tới liền cầm tay của ông ta, vỗ nhẹ hai cái, nói:
- Đồng chí Kính Quốc, ông thật là quá cẩn thận rồi!
Các vị lãnh đạo khác trong Quân ủy cũng đưa lời chúc mừng tới Địch lão, mọi người sau đó liền quay vào trong phòng, Địch lão cùng với các lãnh đạo đương nhiệm Quân ủy ngồi vây quanh một bàn, còn những người lúc vừa rồi ngồi ở trong phòng khách đằng sau cũng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, ở giữa còn đứng cách một lớp cảnh vệ mặc thường phục.
Tăng Nghị cùng với vợ chồng Hạ Ngôn Băng đứng ở ngoài cùng của đám đông, và họ cũng không có ý định chen lên phía trước làm gì, mà kỳ thật thì căn bản cũng chen chúc không nổi, có quá nhiều người. Chỗ Tăng Nghị đang đứng, có một nửa bàn chân cũng đã đặt trong cửa phòng khách phụ ban nãy họ ngồi rồi.
Vẻ mặt của Hạ Ngôn Băng hơi có chút đỏ dần lên, rõ ràng là có chút kích động. Ông thật sự là không thể tưởng tượng được rằng, chuyện hôn sự của con gái mình, lại có thể kinh động tới tận thống soái của tam quân.
Trong lòng Tăng Nghị thật ra cũng hiểu được đôi chút, loại trường hợp như thế này, cũng không phải tất cả các đồng chí lão thành đều có thể có được. Giống như Địch lão, một vị lão tướng quân đã lui về phía sau thế này, mặc dù cũng có một nhóm các vị giống như vậy, nhưng đã có ai từng gặp qua người khác có được sự vinh quang giống như ông bao giờ?
Nói cho cùng, tuy có nhiều lão tướng quân, nhưng cũng không phải vị lão tường quân nào, cũng đều có thể giống Địch lão có được cái gọi là tuổi cao đức trọng. Những kẻ vốn chỉ dựa vào việc thấy gió sử đà, ném đá xuống giếng để có thể ngồi được trên chỗ cao hơn thì đợi đến khi bản thân kẻ ấy về hưu rồi, sức ảnh hưởng cũng theo đó biến mất mà thôi. Doanh trại như sắt, binh lính như nước (quân đội thì cố định còn con người bên trong thì thay đổi liên tục), đây là một quy tắc bằng thép không bao giờ thay đổi, bất kỳ ai cũng đều khó có khả năng giữ lấy một cái vị trí mà ngồi ở trên đó được vĩnh viễn, nhưng chỉ có một thứ gọi là phẩm chất, mới có thể tồn tại thâm sâu mà không bị thối nát.
Không thể nghi ngờ một điều rằng Địch lão đã làm được đến điểm này. Ở trong quân, uy vọng của ông không phải có được là vì ông đã đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Quân ủy, mà đó là vì ông không bao giờ phải thẹn với thân phận quân nhân của chính ông.
Vài vị thủ trưởng Quân ủy hàn huyên với Địch lão một hồi liền đi vào chính đề, đó là cử hành nghi thức kết hôn cho Địch Hạo Huy. Dựa theo lệ thường, tự nhiên là do Thẩm Kính Quốc đảm nhiệm vai trò chứng hôn.
Trong lúc người của Địch gia đang chuẩn bị lo liệu cho hôn lễ thì một vị thượng tướng có gắn ba ngôi sao trên vai bước nhanh tới bên người Thẩm Kính Quốc, nhỏ giọng nói:
- Thủ trưởng, có vài vị đồng chí lão thành từ sông Đới tới, hiện tại đã tới dưới chân núi rồi, cả lão nhân gia người cũng tới nữa.
Mặc dù thanh âm tuy nhỏ, nhưng vài vị thủ trưởng Quân ủy cũng nghe hết được rất rõ ràng, ngay lập tức dưới sự đi đầu của Thẩm Kính Quốc, mọi người cùng nhau đứng dậy, cùng với cả Địch lão đi ra ngoài cửa nghênh tiếp.
Tin tức này cũng gây chấn động cho tất cả mọi người có mặt tại đây. Phải biết rằng, từ sau khi lão nhân gia lùi về phía sau, rất ít khi người đi ra lộ diện.
Vừa mới tới cửa, đoàn xe cũng đi tới nơi.
- Vinh Thái nha, lão già này không mời tự đến, tới dính chút không khí vui mừng, ông sẽ không luyến tiếc một ly rượu mừng đấy chứ?
Lão nhân gia mặc dù đã nhiều tuổi, thế nhưng tinh thần cũng không sai, ở phía sau vài vị đồng chí lão thành cũng đi xuống, bước tới bên này.
Phóng nhãn nhìn quanh, hiện giờ có thể gọi thẳng hai chữ “Vinh Thái” này, cũng chỉ có một mình lão nhân gia ông ấy mà thôi.
Địch lão lập tức liền đi tới đón, cầm tay lão nhân gia, thanh âm có chút kích động nói:
- Lão thủ trưởng, vốn dĩ tôi cũng không muốn quấy nhiễu lão nhân gia ngài, nhưng lại không nghĩ tới là ngài đã đích thân tới đây. Điều này là cho Vinh Thái tôi nói cái gì cho phải đây chứ.