Đường xuống núi có phủ một chút tuyết. Cũng may là nhân viên công tác của biệt thự Tây Uyển đã ngay từ đầu dùng dung dịch làm tan tuyết để xử lý. Cho nên, Lý Chiêu Hùng coi như là thuận lợi xuống núi.
Lý Chiêu Hùng không có phương thức liên lạc với Tăng Nghị, trước gọi điện thoại cho Mạnh Quần Sinh, bảo anh ta tới biệt thự Yên Uyển.
- Bệnh tình của ông cụ có chuyển biến tốt sao?
Mạnh Quần Sinh hỏi.
Lý Chiêu Hùng chỉ thản nhiên ừ một tiếng, nhân tiện nói:
- Phương thức liên lạc với vị bác sĩ Tăng kia, cậu có không?
- Có, có!
Mạnh Quần Sinh trong lòng kích động, khẩn trương tìm số điện thoại của Tăng Nghị. Tuy rằng Lý Chiêu Hùng chỉ thản nhiên ừ một tiếng, nhưng qua lỗ tai của y lại không thua gì bất luận một âm thanh của tự nhiên nào. Đây là nói, ông cụ sau khi dùng phương thuốc của Tăng Nghị thật sự đã có chuyển biến tốt. Xem ra Lý Chiêu Hùng bảo mình lên núi, hơn phân nửa là chuyện tốt.
Lý Chiêu Hùng ghi nhớ dãy số của Tăng Nghị, giọng nói có chút hòa hoãn, mang theo một tia thân thiết nói:
- Quần Sinh à, mau tranh thủ đi, ông cụ đang chờ cậu đấy.
- Tôi sẽ qua ngay, tôi sẽ qua ngay!
Mạnh Quần Sinh cúp điện thoại, khẩn trương đi ra, nhanh chóng chạy đến biệt thự Tây Uyển.
Ngọc Tuyền Sơn được phủ một lớp tuyết trắng, có hương vị hơn so với bình thường. Vừa thản nhiên, vừa có cảm giác trang nghiêm phóng khoáng.
Trên đỉnh núi, Địch lão nhìn về phía xa xa nói:
- Trời quả nhiên rất đẹp!
- Thiên địa biến thành một loại có nhan sắc, người có vẻ lại càng thêm nhỏ bé.
Tăng Nghị đứng bên cạnh Địch lão. Sáng sớm hắn đã cùng với Địch lão lên núi rèn luyện.
- Tuổi còn trẻ, tại sao lại cảm thán nhiều như vậy?
Địch lão răn dạy một câu, nhưng chính mình cũng phát ra một tiếng than nhẹ. Một câu của Tăng Nghị khiến ông ta liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Tuyết vốn tưởng đã ngừng rơi, nhưng lúc này đột nhiên lại có xu hướng lớn hơn. Đảo mắt bông tuyết bay lả tả. Trên đầu và vai hai người rơi xuống không ít bông tuyết.
Phía sau truyền đến tiếng hắt xì và tiếng bước chân dẫm lên tuyết. Tăng Nghị quay đầu lại, phát hiện là Trương Kiệt Hùng.
Trương Kiệt Hùng bước đến, đưa qua một chiếc điện thoại di động:
- Điện thoại di động của cậu bỏ ở trong phòng. Nó reo mấy lần. Tôi sợ là có chuyện quan trọng, liền mang tới cho cậu.
- Cám ơn!
Tăng Nghị cười, tiếp nhận điện thoại, nhìn qua thì thấy là một dãy số lạ. Hắn nói:
- Ai mà gọi cho tôi sớm như vậy? Chẳng lẽ là gọi nhầm số?
Đang nói thì điện thoại lại vang lên, Tăng Nghị nghe máy, nói:
- Xin chào!
- Là bác sĩ Tăng?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói nhiệt tình nhưng uy nghiêm.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Là tôi, xin hỏi anh là…
- Tôi là Lý Chiêu Hùng!
Lý Chiêu Hùng báo tên của mình. Cái tên này của ông, trong giới quyền quý thủ đô không người nào là không biết, không người nào là không hiểu. Nhưng sau khi báo danh xong, nghe phản ứng của bên kia điện thoại, dường như Tăng Nghị cũng không có nghe nói qua tên Lý Chiêu Hùng của mình thì liền bồi thêm một câu:
- Tôi từ biệt thự Tây Uyển.
Tăng Nghị biết là ai ngay. Trương Kiệt Hùng đã giới thiệu qua cho mình tình huống ở Kiều gia. Chỉ có điều tạm thời mình không ghi nhớ mà thôi.
- Chủ nhiệm Lý, xin chào. Thật sự là ngại quá, vừa rồi ra ngoài không mang theo điện thoại.
- Không sao!
Lý Chiêu Hùng mỉm cười một tiếng nói:
- Bác sĩ Tăng hiện tại đang ở đâu? Có rảnh hay không? Tôi muốn mời cậu sang tái khám cho ông cụ một lần.
Tăng Nghị nghe giọng điệu thoải mái của Lý Chiêu Hùng thì biết rằng Kiều Văn Đức đã chuyển biến tốt đẹp, nói:
- Được, không thành vấn đề. Tôi sẽ liên lạc với Trưởng phòng Mạnh. Anh ấy sẽ qua đón tôi.
- Quần Sinh đang ở Tây Uyển. Tôi đang trên đường tới, vừa vặn có thể đón bác sĩ Tăng một đoạn.
Lý Chiêu Hùng cười ha hả, tổng cũng không thể nói rằng mình đặc biệt đến mời.
Tăng Nghị đương nhiên cũng không có khả năng bắt Lý Chiêu Hùng đến đón mình, liền nói:
- Rất phiền toái. Nơi tôi ở hẻo lánh, sẽ không dám làm phiền Chủ nhiệm Lý. Tôi tự mình qua đó được rồi. Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.
Lý Chiêu Hùng nói:
- Cậu có thể đến bất cứ lúc nào. Quá thất lễ, cậu là bác sĩ, theo lý phải nên đón cậu mới đúng.
Tăng Nghị cũng không giằng co về vấn đề này:
- Tôi hiện tại sẽ xuất phát ngay. Chúng ta lát nữa gặp mặt.
- Đợi lát nữa gặp!
Lý Chiêu Hùng cúp điện thoại, rồi bảo lái xe đậu xe bên ngoài biệt thự Tây Uyển. Tuy nhiên đầu xe hướng ra ngoài, bày ra bộ dạng chính mình muốn xuống núi.
Qua hai mươi phút, một chiếc xe việt dã chạy như bay tới. Thân xe phủ đầy tuyết.
Thấy Lý Chiêu Hùng đang đứng đợi, chiếc xe việt dã bắt đầu giảm tốc độ, sau đó vững vàng đậu bên cạnh xe của Lý Chiêu Hùng.
Địch Hạo Huy từ trên xe nhảy xuống, bước nhanh tới chỗ xe của Lý Chiêu Hùng. Lý Chiêu Hùng buông cửa kính xe, trên mặt lộ ra nét tươi cười.
- Bác Lý, bác đang chuẩn bị đi làm à?
Địch Hạo Huy cười ha hả, hướng Lý Chiêu Hùng chào hỏi.
Lý Chiêu Hùng thản nhiên nói:
- Đúng vậy, lãnh đạo không nghỉ ngơi, tôi cũng sẽ không nghỉ ngơi.
- Tuyết lớn như vậy mà bác Lý còn muốn đi làm. Thật sự là quá vất vả.
Địch Hạo Huy chà tay của mình nói:
- Chúng cháu là những người trẻ tuổi, khi gặp phải thời tiết như vầy thì muốn trốn ở nhà không bước ra ngoài.
Lý Chiêu Hùng mỉm cười nói:
- Cháu sáng sớm cũng không phải ra ngoài đấy sao/
- Đây không phải là vội tới cho bác Lý sai bảo sao?
Địch Hạo Huy cười ha hả, chỉ vào Tăng Nghị phía sau lưng mình nói:
- Biết bác Lý muốn tìm Tăng Nghị, nên cháu mang anh ấy đến đây cho bác.
Tăng Nghị tiến lên hai bước nói:
- Xin chào, Chủ nhiệm Lý.
Lý Chiêu Hùng giật mình. Địch Hạo Huy tình huống ông biết rất rõ. Chỉ cần ở thủ đô thì nhất định buổi tối sẽ ở Ngọc Tuyền Sơn với Địch lão. Hiện tại trời còn sớm như vậy, Tăng Nghị có thể đi cùng Địch Hạo Huy đến đây, có thể nói rằng tối hôm qua Tăng Nghị đã ở nhà Địch gia. Đây không phải là Địch lão coi trọng thầy thuốc, mà là phá lệ coi trọng. Chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe nhiều như vậy, nhưng chưa từng nghe có ai ở qua đêm nhà Địch lão.
- Cậu chính là bác sĩ Tăng?
Lý Chiêu Hùng mở cửa xe, bước xuống:
- Ai chà, quả nhiên là thanh niên tài năng, tuấn kiệt. Dáng vẻ không tầm thường. Tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều.
Tăng Nghị cười, khoát tay nói:
- Không dám, không dám.
- Bác Lý, người cháu có nên giao cho bác chưa?
Địch Hạo Huy nhìn Lý Chiêu Hùng.
- Giao cho tôi, giao cho tôi.
Lý Chiêu Hùng cười ha hả.
- Vốn là tôi nên đi mời bác sĩ Tăng. Hạo Huy, thật vất vả cho cháu. Mau vào nhà ngồi.
- Không cần đâu bác!
Địch Hạo Huy lắc đầu, cười nói:
- Người cháu đã giao cho bác, cháu còn phải về tổng bộ làm việc. Hôm nào cháu sẽ đến thăm hỏi bác Lý.
- Cháu xem cháu đấy, cái gì mà thăm hỏi chứa. Nói khách khí như vậy làm gì?
Lý Chiêu Hùng cau mày:
- Mau vào trong nhà bác Lý ngồi một chút. Đó cũng giống như nhà của cháu thôi.
- Vâng, hôm nào cháu sang qua.
Địch Hạo Huy cười, xoa tay:
- Cháu xin phép đi làm. Hôm nay trời lạnh không chịu nổi.
- Đi đi, đi đi!
Lý Chiêu Hùng cười phất tay:
- Xem đứa nhỏ này, đến đi đều vội vàng như vậy.
Nhìn theo chiếc ô tô của Địch Hạo Huy rời khỏi, Lý Chiêu Hùng tâm trạng có chút cảm xúc. Địch Hạo Huy sau khi khỏi bệnh, con người cũng thay đổi theo. Chẳng lẽ Tăng Nghị ngoại trừ chữa bệnh cũng còn có thể chữa tâm?
Lý Chiêu Hùng cười mời:
- Bác sĩ Tăng, mau lên xe đi. Tôi đưa cậu lên núi.
- Nói không làm phiền Chủ nhiệm Lý, nhưng rốt cuộc vẫn làm phiền ngài.
Tăng Nghị hơi ngượng ngùng.
- Nếu như ở thời cổ đại, đi mời thầy thuốc phải có cấp bậc lễ nghĩa. Hôm nay xem ra tôi đã thất lễ rất nhiều rồi.
Lý Chiêu Hùng cười, bảo Tăng Nghị lên xe. Sau đó bảo lái xe một tiếng:
- Quay trở lại núi!
Xe rất nhanh chạy lên trên núi. Bác sĩ ở Kiều gia lúc này đã tan.
Kiều Văn Đức nghe Tăng Nghị đến, cười từ trong phòng đi ra, nói:
- Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Tăng, tôi liền phạm sai lầm. Hiện tại nhớ tới, thật sự là hổ thẹn.
Tăng Nghị cười nói:
- Chuyện thường tình của con người thôi mà.
Kiều Văn Đức khoát tay chặn lại nói:
- Vào trong phòng ngồi đi.
Mọi người trực tiếp vào bên trong nhà ăn. Trên bàn đã nhanh chóng bày ra món cháo điểm tâm. Đều là nhà bếp cố ý làm món ăn nhẹ, sợ Kiều Văn Đức bệnh lâu mới khỏi, ăn vào không tiêu.
Kiều Văn Đức nhìn thức ăn trên bàn, rồi nói với người bên cạnh:
- Tôi ăn cháo buổi sáng cho nhẹ bụng, nhưng bác sĩ Tăng là người trẻ tuổi, phải chuẩn bị thức ăn có dinh dưỡng mới được.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Kỳ thật ăn cháo buổi sáng cũng đầy đủ dinh dưỡng rồi.
- Bác sĩ Tăng nếu không chê bữa cơm rau dưa của tôi, vậy thì cùng nhau ngồi xuống ăn.
Kiều Văn Đức duỗi tay ra:
- Sáng sớm đã quấy rầy bác sĩ Tăng, sợ là cậu cũng chưa ăn sáng.
Đây là chỗ lợi hại khi nói chuyện của Kiều Văn Đức. Đầu tiên là nói về thức ăn, nhắc lại lời mời, khiến cho anh cơ hội từ chối cũng không có. Nhất định phải ngồi xuống ăn cơm. Nếu anh từ chối, chính là cảm thấy món cháo cho buổi sáng quá đơn giản.
Tăng Nghị trong lòng cười khổ, đành nói:
- Vậy thì làm phiền.
- Là chúng tôi tiếp đãi không chu toàn.
Kiều Văn Đức trước ngồi xuống, sau đó bảo tất cả mọi người ngồi, cố ý khiến cho Tăng Nghị ngồi trước mặt mình, nói:
- Một tháng qua, thể xác và tinh thần tôi chịu nhiều đau đớn. Điều này khiến tôi phải ghi nhớ rất sâu. Nhưng chỉ một phương thuốc đơn giản của bác sĩ Tăng, có thể khiến cho bệnh nặng của tôi khỏi hẳn. So với sự đau đớn của tôi thì càng ấn tượng hơn.
- Kiều lão quá khen!
Tăng Nghị cười, cũng không dám quá mức khiêm tốn. Đối với nhân vật như Kiều lão, anh nếu quá khiêm tốn, nói chữa bệnh khỏi chỉ là nhờ may mắn, nói không chừng sẽ khiến người ta nghĩ đến anh lấy tính mạng của người ta ra mạo hiểm. Cho nên ăn nói phải cẩn thận.
Kiều Văn Đức cầm lấy miếng bánh mỳ nhỏ trên bàn, bẻ ra một mẩu bỏ vào trong miệng, cẩn thận ngửi một chút. Thật kỳ lạ! Cũng là món ăn ngày hôm qua, nhưng hôm nay không còn ngửi thấy nó thối nữa. Kỳ thật, trước khi ăn cơm, ông ta còn có chút băn khoăn, lúc này đã hoàn toàn yên tâm. Xem ra đã thật khỏi hẳn rồi.
Đem bánh mỳ bỏ vào trong miệng, nhai cả nửa ngày, sau đó ăn một miếng cháo loãng, lúc này tâm trạng của mọi người giống như miếng bánh mỳ kia, có thể trôi xuống dễ dàng. Ông cụ rốt cuộc đã có thể ăn cơm.
- Bác sĩ Tăng y thuật cao minh, không biết là đi theo vị danh thủ quốc gia nào?
Kiều Văn Đức hỏi.