Điều này khiến cho đám người kia có chút bất ngờ. Bình thường gã mập kia đánh ra côn nào côn đó rất chuẩn. Hôm nay không ngờ lại đánh trật. Đám người đàn ông đó không hé răng, vung gậy gộc tới, chuẩn bị loạn côn.
Tăng Nghị trong lòng rất tức giận, dưới chân đột nhiên đá một cái, cây cỏ cùng với bụi đất bay tới hướng đối diện. Bọn đàn ông kia đành phải tránh né, phòng ngừa cát đá bay vào trong mắt của mình.
Cầm ống tuýp trong tay, Tăng Nghị đột nhiên bay tới những gã đàn ông khác, vừa quét hoặc đâm, liên tục xuất kích.
Thôi Ân Hi cảm thấy chính mình bị túm mạnh một chút, thân hình liền theo Tăng Nghị bay ra ngoài. Theo sau cảm thấy chính mình giống như một con thuyền trong cơn sóng dữ, theo gió mà lắc lư điên cuồng.
Đối mặt với kẻ địch đang muốn đánh mình chết, Tăng Nghị lúc này làm sao mà còn khách khí được nữa. Ống tuýp trong tay hắn dùng rất có khí lực, một gậy đi xuống, chỉ cần đánh trúng, đối phương không phải tay gẫy thì là chân gẫy. Tăng Nghị thậm chí cũng lười dùng thủ pháp gì cho đàng hoàng.
Những gã đàn ông khác vừa tránh khỏi cát đá bay tới, thì thân hình liền ngây ra. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ đồng bọn đã nằm xuống, một đám té trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Những tên côn đồ lúc trước còn muốn tiến lên quần ẩu thì lúc này đang do dự không biết là có nên phóng tới Tăng Nghị hay không thì Tăng Nghị đã quay lại. Trong lúc nhất thời lại một trận kêu la thảm thiết.
Đám côn đồ này cũng coi như là hạng người lòng lang dạ thú, khi đánh nhau thì hạ tử thủ, nhưng cũng không phải là đối thủ của Tăng Nghị. Tăng Nghị luyện qua, chính là đối phó với cảnh giết chết chuyên nghiệp. Khi đánh với những người như Thang Vệ Quốc hay Trương Kiệt Hùng cũng không rơi vào thế hạ phong. Một gậy đi xuống gần như là lưu loát.
Trong nháy mắt, đám côn đồ mười mấy tên đều bị đánh ngã xuống đất. Chỉ còn lại một tên đứng run rẩy ở nơi đó, trong tay cầm ống tuýp cũng cầm không nổi. Tăng Nghị một gậy đi xuống, có thể nghe được tiếng xương gãy. Động tĩnh này khiến người nọ sợ đến mức muốn đái ra quần. Y không nghĩ tới, vốn cục diện sẽ do bên mình nắm chắc, kết quả biến thành một người đánh thắng cả một đám.
Tăng Nghị liền nâng cây côn lên, chỉ vào tên nọ, quát lớn:
- Nói, các người là ai? Tại sao lại tập kích tôi như vậy?
Những tên này cũng không phải là cướp tiền, cũng không phải bởi vì sắc. Nhưng mặc kệ là giật tiền hay là cướp sắc đều không đến mức phải giết chết người khác. Đối phương hoàn toàn là chuẩn bị mà tới. Hơn nữa, những tên này rõ ràng cũng không phải là lần đầu làm chuyện này.
Tên nọ bị sát khí trong ánh mắt của Tăng Nghị dọa cho sợ hãi, đang do dự chính mình nên nói cái gì. Trong lúc do dự, Tăng Nghị một cước đạp lại, tên nọ có thể nghe thấy tiếng xương sườn gãy, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
Thôi Ân Hi cũng bị sát khí này của Tăng Nghị làm cho kinh sợ. Vệ sĩ đi theo cô cả ngày cũng là nhân vật rất lợi hại, nhưng so với Tăng Nghị trước mắt thì hoàn toàn chẳng thể so sánh được.
Tăng Nghị lấy ra điện thoại gọi cho Trần Long, nói:
- Tôi đang ở công viên Giang Tân đường Phượng Sơn, anh mau dẫn người đến đây đi.
Trần Long vừa nghe thì cả đầu ong lên. Mẹ ôi, Tăng Nghị lại gây ra chuyện gì nữa vậy. Tuy nhiên, y cũng không dám sơ suất, lập tức nói:
- Được, tôi lập tức qua ngay.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị bẻ gẫy cây côn trong tay, mày không khỏi con rút lại. Vừa rồi một phen kịch liệt, vết thương trên lưng nặng thêm vài phần.
Quay đầu lại nhìn Thôi Ân Hi đang ngây ngốc đứng một chỗ, Tăng Nghị bước qua, che tầm mắt của cô lại, sau đó trực tiếp dìu cô đến một pho tượng cách đó không xa. Ở trong này hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
- Cô đứng ở đây đi, tôi sẽ cho người tới đón cô.
Tăng Nghị nhìn Thôi Ân Hi:
- Những người đó là vì tôi mà tới, không quan hệ gì với cô.
Thôi Ân Hi theo bản năng mà gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu.
Tăng Nghị cũng không để ý tới cô, cầm điện thoại gọi cho Thang Vệ Quốc, bảo y đến đón Thôi Ân Hi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị hướng bên kia đi đến, kết quả quay người lại, Thôi Ân Hi ở phía sau kêu lên:
- Lưng của anh bị thương kìa.
Thôi Ân Hi bước nhanh tới, giơ tay vén áo Tăng Nghị. Cô hiện tại đã hồi phục lại tinh thần, nhớ lại Tăng Nghị vì muốn đẩy mình ra mà giơ lưng hứng một gậy.
- Không có việc gì đâu.
Tăng Nghị đè tay Thôi Ân Hi lại.
- Không cần xem đâu. Tôi là bác sĩ, nên tôi biết mình bị như thế nào. Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi.
- Không được!
Thôi Ân Hi mở tay Tăng Nghị ra, sau đó nước mắt chảy xuống, nói:
- Máu đã thấm cả áo, phải xử lý thôi.
Nói xong, Thôi Ân Hi cẩn thận cởi cúc áo Tăng Nghị, giúp Tăng Nghị cởi chiếc áo khoác ra.
Khi chiếc áo khoác tây trang được cởi xuống, liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi bên trong phía sau lưng đã đỏ một mảnh. Vén lên vừa thấy, Thôi Ân Hi liền khóc lên. Trên lưng Tăng Nghị rõ ràng là một vết thương dài khoảng bảy tám tấc, bầm tím. Thịt lồi ra bên ngoài, thấm đỏ máu.
- Khóc cái gì chứ? Hôm nay có thể tránh được một kiếp, bảo vệ cái mạng này đã là rất may mắn rồi.
Tăng Nghị trên mặt gượng cười. Hôm nay nếu dây giày không bị Thôi Ân Hi phát hiện, đúng dịp ngồi xổm xuống, không thì khẳng định là cát hung khó dò.
Thôi Ân Hi từ trong túi xách lấy ra một cái khăn tay, vừa giúp Tăng Nghị lau khô máu, vừa khóc. Vừa lau máu, vừa lau nước mắt, kết quả máu trên lưng Tăng Nghị không sạch, ngược lại lại lau máu lên mặt mình.
Trần Long biết năng lực của Tăng Nghị. Không ai có thể dưới tay hắn chiếm tiện nghi được. Y vốn tưởng rằng lần này giống như lần trước, chỉ là một trường hợp nhỏ. Nhưng khi tới hiện trường, nhìn thấy bộ dạng dính máu của Tăng Nghị, rồi lại nhìn gương mặt dính máu của Thôi Ân Hi, Trần Long lúc ấy cả kinh đến hồn bay phách lạc, thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất.
Mẹ ơi, trời đất sụp rồi sao?
Trần Long liền vội vàng hướng Tăng Nghị chạy tới, một cước giẫm vào khoảng không, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, cứ như vậy mà chạy tới bên cạnh Tăng Nghị, gấp giọng hỏi:
- Tăng Nghị, Tăng Nghị, cậu có làm sao không? Bị thương có nặng lắm không?
Nói xong, Trần Long liền quát người đi sau:
- Mau gọi xe cấp cứu, bảo xe cấp cứu tới đây ngay lập tức. Lập tức.
- Không có việc gì, chỉ là trúng một gây thôi.
Tăng Nghị ra hiệu mình không có bị làm sao.
Trần Long làm sao có thể yên tâm. Với bản lĩnh của Tăng Nghị, người bình thường căn bản không thể đến gần. Hiện tại bị trúng một gậy thành ra như vậy, đây chính là hạ tử thủ. Và đây cũng không phải là ẩu đả bình thường. Là ai? Con mẹ nó, dám ăn gan hùm mật gấu, hướng Tăng Nghị xuống tay. Làm phản rồi.
- Người đâu?
Trần Long tức giận:
- Là người nào? Bố phải rút da của hắn.
Mắng xong câu này, Trần Long liền nhìn thấy cách đó không xa có người đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo dường như muốn chạy.
Trần Long vừa thấy, không cần do dự, vài bước xông tới phía trước. Thân hình mập mạp nhảy lên không, một chân phi thẳng tới cái tên vừa định chạy trốn kia khiến y kêu lên một tiếng trầm đục rồi ngã xuống đất.
Nghe động tĩnh này, so với việc Tăng Nghị trúng một côn vừa rồi còn muốn nghiêm trọng hơn.
Những cảnh sát phía sau sau khi thấy Trần Long thất thố như vậy, cũng cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, ngay lập tức không có phân vân do dự, rút súng, lấy ra còng tay, nhanh chóng kiểm soát cục diện hiện trường, chuẩn bị mang tất cả những người té trên mặt đất đi.
- Mang tất cả những tên côn đồ hung hãn này về trong cục công an cho tôi.
Lúc này Trần Long rất sốt ruột. Mười mấy tên côn đồ hung hãn cầm súng vây đánh Tăng Nghị, đây thật không phải là việc nhỏ! Nếu hôm nay Tăng Nghị xảy ra chút bất trắc nào, với tính cách của Phương Nam Quốc, đừng nói là mình, ngay cả cảnh sát Thành Vinh từ trên xuống dưới một người cũng tuyệt đối không được sống yên ổn, nhất định là một cơn sóng gió động trời.
Có cảnh sát tiến tới nhỏ giọng nhắc nhở, nói:
- Sếp Trần, có người bị thương, có cần phải đưa đi bệnh viện trước hay không?
- Còn cần tôi dạy cậu phá án như thế nào nữa à?
Trần Long quát to.
Cảnh sát kia không dám hỏi gì nữa, liền tức khắc gọi điện thoại về cục công an cho thêm cảnh sát đến đây giúp đỡ. Sau đó đi xem người bị thương, đưa người bị thương nặng đến bệnh viện, người bị thương nhẹ đem về trong cục chuẩn bị đêm thẩm vấn.
Lúc này Trần Long mới nhớ tới còn có Thôi Ân Hi cũng bị thương rồi, vội vàng đi đến hỏi:
- Thôi tiểu thư không sao chứ? Có bị thương nặng không?
Thôi Ân Hi vẫn chưa ngừng rơi nước mắt, chỉ lắc đầu.
Nhờ ánh sáng của đèn đường Trần Long nhìn kĩ, phát hiện Thôi Ân Hi hình như không bị thương, mới yên tâm, nói:
- Tăng Nghị, tôi đưa cậu đi bệnh viện trước đã, ở đây sẽ có người khác xử lý vấn để này tốt hơn.
Tăng Nghị nhìn bên kia một chút, thấy bản thân mình lưu lại cũng vô dụng, nên gật đầu nói:
- Được rồi!
Trần Long lập tức chạy tới mở cửa xe, coi chừng bảo vệ Tăng Nghị lên xe, rồi kéo còi báo động, đi thẳng tới bệnh viện.