- Trước mắt quỹ Từ Thiện Vân Nam có bốn nhân viên công tác, một người chuyên trách, bốn người nhân viên không lĩnh tiền lương, nơi làm việc, cùng với thiết bị còn lại đều là hai xí nghiệp Vinh Thành và Bạch Dương quyên giúp, cũng không chi tiêu cái khác.
Người phát ngôn giới thiệu, đồng thời những tài liệu này đã được phát tới tay các phóng viên, mọi người mở ra xem, quả nhiên giống y như đúc lời người phát ngôn nói. Những đồ vật này nọ không phải là giả, đúng với hóa đơn chuyên dụng của ngân hàng. Vì thế chứng minh có thể tin là thật, cuối cùng còn có ba phân tiền giao dịch thu chi. Thời gian phát sinh tuyên bố sẽ bắt đầu trước năm phút.
Bởi vậy có thể chứng minh, trước đây quỹ từ thiện không hề phát sinh các khoản chi khác, cái đó gọi là “ Cầm tiền quyên góp của nhân dân trong nước, khám bệnh cho luật sư lớn của nước Mỹ”, cũng chính là chưa đánh mà đã tan.
- Phần tài liệu thứ ba là điều lệ của quỹ Y học Vân Nam, mời mọi người cùng phân biệt sự khác nhau giữa Y học cứu trợ và y học viện trợ. Quỹ từ thiện Y học Vân Nam từ khi thành lập tới nay, chỉ mới từ thiện được một lần theo đúng nghĩa là y học viện trợ.
Người phát ngôn nói tới đây, liền đem bản thảo tổng hợp để ra trước mặt, nói:
- Đây chính là nội dung tuyên bố ngày hôm nay, hy vọng và cũng khẩn thiết mời giới truyền thông đang ngồi ở đây, có thể đem sự thật chính xác này truyền bá cho đông đảo quần chúng. Cảm ơn!
Phóng viên phía dưới liền lập tức đặt câu hỏi:
- Xin hỏi, vì sao quỹ Từ Thiện Vân Nam lại lựa chon đúng một vị người Mỹ để tiến hành viện trợ từ thiện?
Người phát ngôn nhìn vị phóng viên kia trầm giọng đáp:
-Điều lệ của Quỹ, chỉ quy định đối tượng từ thiện của chúng ta là những người cần y học cứu trợ, viện trợ, là người có bệnh nặng nhưng khó khăn. Không kể là người Trung Quốc hay người Mỹ.
Lý Vĩ Tài liền đứng ở hiện trường tuyên bố, nghe một câu trả lời như thế, không khỏi có chút khâm phục.
Người phác thảo bài phát biểu hôm nay thực ra là Lý Vĩ Tài, nhưng trước khi tuyên bố Lý Vĩ Tài còn cố gắng hết sức đề xuất với Tăng Nghị, yêu cầu trọng điểm tuyên bố trong cuộc họp sẽ không nói số tiền tiêu vì bệnh của Lorene, nhưng bị Tăng nghị từ chối, lý do là “làm bất cứ chuyện gì cũng có thể hẹp hòi, nhưng với việc từ thiện thì không thể có một trái tim hẹp hòi”.
Lúc đó Lý Vĩ Tài có chút không hiểu, hiện tạ thì cảm thấy Tăng Nghị vô cùng sáng suốt. Nếu không như thế, bây giờ người phát ngôn có thể kiên cường, tự tin như vậy sao?
Anh có tốn hết tâm tư mà giải thích việc viện trợ người trong nước, thực ra chính là đem mình đặt ở chỗ không có lợi. Cho dù là anh giải thích rõ ràng việc của Lorene, đối phương ngay sau đó sẽ hỏi lại một câu: Khi anh quyên tiền không phân biệt quốc tịch, khi cứu trợ lại lấy quốc tịch ra mà phân chia đối xử. Như vậy khác gì là “Giả” từ thiện.
Làm không tốt còn có thể gây ra ảnh hưởng rất xấu, làm tổn thương cảm tình bạn bè quốc tế, phá hỏng cục diện đoàn kết ổn định, tổn hại hình ảnh quốc gia. Đối phương nếu là tới đập phá, lại có cái gì mà không nói ra được chứ?
- Đối với một chút nghi ngờ lần này của dư luận, các anh điịnh xử lý thế nào?
- Từ khi quỹ từ thiện Vân Nam thành lập, tất cả tin tức đều công khai với giới truyền thông. Một số truyền thông xuất phát từ mục đích của bản thân không thể cho ai biết, làm tổn hại sự thật, đổi trắng thay đen, có dụng ý xấu đối với quần chúng, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của quỹ chúng ta, cũng làm tổn thương những người từ thiện trong và ngoài nước. Đối với việc này chúng tôi nhất định sẽ dựa vào pháp luật truy cứu tới cùng. Trước mắt chúng tôi đã đưa án đến cơ quan ngôn luận, cũng đưa ra tố tụng hình sự!
Người phát ngôn nghiêm túc nói, giọng nói này dịu đi một chút:
- Đương nhiên sự kiện lần này xảy ra là do chúng tôi trong vấn đề công khai tin tức, không đủ kết nối với các phương tiện truyền thông. Sau này chúng ta sẽ phải xây dựng mạnh phương diện này.
Sắc mặt phóng viên truyền thông ở đây nhìn mới tốt một chút. Bọn họ cũng là người truyền thông, cuối cùng khi nói đến việc truy cứu, bọn họ ít nhiều cũng có chút cảm động lây.
Lý Vĩ Tài nhìn một chút, cảm thấy không sai lắm, liền ra hiệu cho người phát ngôn có thể tuyên bố tan họp.
Tuyên bố chính là mở, nhưng hiệu quả như thế nào, Lý Vĩ Tài cũng không thể không xem trọng. Hiện tại hình ảnh của sự nghiệp từ thiện trong nước không tốt, mượn quần chúng trong nước quyên góp cho công trình Hy Vọng mà nói, rõ ràng là khoản từ thiện cũng là từ Sở Giáo Dục, Cục Giáo dục vậy. Cơ cấu hành chính đến công việc, từ tỉnh đến thị, từ huyện đến trấn, tầng tầng hạ xuống.
Lý Vĩ Tài chế ngự bản thân mình, tự nhiên không hồ đồ, tầng tầng hạ xuống, thực ra là tầng tầng bóc lột, các cấp địa phương đều đem việc quyên tiền này làm như là thịt Đường Tặng, hoặc tham ô tham nhũng, nên dùng tiền để xây trường học cho bọn trẻ, cuối cùng phần lớn lại dùng mua xe, nhà cho lãnh đạo. Thực sự dùng tiền cho bọn nhỏ, có thể cũng không đến ba thành.
Hình thức từ thiện này mọi người cũng đã gặp qua nhiều rồi, tự nhiên sẽ càng tin tưởng. Cho dù coi quỹ từ thiện Vân Nam là từ thiện thật, vậy cũng cũng rất khó giải thích rõ ràng.
Vậy người sau lưng hắt nước bẩn, đúng là có tâm ý này, mới có thể tùy ý công kích như thế. Cho mày là vàng đi nữa, rơi xuống bùn không là cứt cũng là phân.
Chuyện Trần Long bắt người từ công ty Xây dựng Bình Xuyên, buổi sáng ngày hôm sau Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt mới biết được.
Vừa bắt đầu giờ làm việc, thư kí pha trà, thuận miệng nói nhỏ:
-Ông chủ, tôi nghe thấy bên ngoài ồn ào nói, ngày hôm qua cảnh sát phân cục Thiên Phủ, bắt một người từ công ty Xây dựng Bình Xuyên đi!
Nói xong thư kí đem đến phần báo “Sơn Nam Hảo Báo”, để trên bàn làm việc của Tôn Văn Kiệt.
Tôn Văn Kiệt nhíu mày, bọn cảnh sát này không biết đạo lý “đánh chó phải ngó mặt chủ” sao, bắt người không ngờ cũng ồn ào náo nhiệt như vậy. Thật là buốn cười!
- Cảnh sát ngày nào không bắt người chứ, có gì ngạc nhiên đau!
Tôn Văn Kiệt nói một tiếng, nâng ly trà chuẩn bị lật xem báo chí hôm nay, đối với chuyện thư kí nói, ông ta cũng không để ý nhiều.
Nhìn thấy phần báo “Sơn Nam Hảo Báo” đặt trên bàn, Tôn Văn Kiệt có chút buồn bực. Loại báo nhỏ này mà cũng đưa đến trên bàn mình. Nhưng ông ta vẫn cầm lên, thu kí bây giờ là thứ ký thứ hai sau khi Tôn Văn Kiệt đến tỉnh Nam Giang, dùng có một năm, cũng rất có năng lực, làm cho Tôn Văn Kiệt yêu mến. Nếu thư kí đã đưa phần báo này đến, nhất định là có lý do.
Sau khi xem xong bài báo thư ký đã đặt biệt đặt lên bàn, Tôn Văn Kiệt cân nhắc, chỉ biết việc này không tốt. Ông ta trực tiếp cầm điện thoại gọi cho đứa con Tôn Dực của mình, vừa mở miệng liền hỏi:
- Cái người bị cảnh sát bắt đi đó, đã thả chưa?
Tôn Dực lúc đầu cũng tức giận vì chuyện này, mình đường đường là công tử của Chủ tịch tỉnh, một ngày trôi qua không ngờ ngây ngô không đem người ra được? Người có thể đánh nhịp, tất cả đều như là nổi điên, như tụ tập đi xuống, một người cũng tìm không ra. Tìm được thì cũng mặc kệ. Con mẹ nó, đồ phá hoại.
Tuy nhiên lúc này nhận được điện thoại của cha, trong lòng Tôn Dực lại có chút cảm giác run sợ. Y không nghĩ việc này lại đến tai bố mình, trong lòng không yên!
- Chuyện này…..
Tôn Dực không biết trả lời thế nào nữa, khắc tinh của con ông cháu cha, phần lớn đều là cha mình. Ông cụ tùy ý ho một tiếng, đều làm cho cả đám con ông cháu cha run sợ, không dám thở mạnh nữa.
- Rốt cuộc là có hay không?
Tôn Văn Kiệt lớn tiếng quát.
- Còn không có…Nhưng….cũng nhanh…
Tôn Dực đáp.
- Mười phần ngu xuẩn!
Văn Kiệt không kìm được tức giận.
Lấy tư cách là một chính khách có kinh nghiệm, Tôn Văn Kiệt tự nhiên phải nhìn sâu hơn Tôn Dực. Chỉ một câu nhắc nhở của thư kí và phần báo này, ông ta cũng đoán được rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Nghi ngờ trên báo là nhằm vào Tăng Nghị, mà hôm qua cảnh sát bắt người thì căn bản lại không hướng về nghi ngờ trên báo chí, mà là hướng vào Tôn Văn Kiệt mình.
Trước mắt cục diện chính trị Nam Giang vô cùng nhạy cảm, khắp nơi lực lượng duy trì một sự cân bằng rất nguy hiểm. Lúc này cảnh sát làm to chuyện bắt người, đều là cho rằng đây có liên quan đến việc đấu tranh chính trị ở tỉnh. Thần tiên ngầm đấu đá, chỉ cần không có “viêm màng não”, ai tiếp cận bên trong cũng đều trốn tránh không kịp. Nhóm này đều muốn chờ sau khi thế cục sáng tỏ sẽ đứng thành hàng. Dùng ngón chân cũng biết lúc này Tôn Dực không có khả năng đi tìm người.
Mà bốn mươi tám giờ nếu như không đưa được người ra ngoài, sẽ không chỉ là vấn đề mất mặt, mà chuyện này hướng đến phía truyền thông là một tín hiệu sai lầm vô cùng quan trọng: Vậy chính là Tôn Văn Kiệt ở tỉnh Nam Giang, căn bản không có lực ảnh hưởng gì.
Tín hiệu sai lầm này một khi phát ra, người phía dưới tự nhiên sẽ đứng thành hàng, ngay cả những người gắn bó sợ là cũng muốn suy nghĩ cân nhắc một chút vị trí của mình.
Băng Hàn Bách khiêm tốn rất lâu rồi, thật ra vẫn đang tìm cơ hội. Sau khi thu được tín hiệu này, ông ta còn tiếp tục duy trì khiêm tốn sao? Không phải nghĩ cũng biết rằng Băng Hàn Bách sẽ đề xuất mạnh mẽ, tiến công, ghi nhận một lần hành động định vị uy tín của mình.
Tôn Văn Kiệt nghĩ đến đây, trong lòng cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Cái gì gọi là di chuyển toàn cục, lúc này là đúng rồi! Nếu chuyện này là người có tài chỉ bảo, vậy thì thôi đi, nếu chuyện này là Tăng Nghị gây sự với mình, vậy thì tên kia thật là đáng sợ. Không chỉ rõ như lòng bàn tay cục diện ở tỉnh, thậm chí ngay cả phản ứng ở các nơi cũng ước đoán đúng chỗ, lại lựa chọn được thời cơ thích hợp nhất. Bây giờ đã có rất nhiều người không nén được nữa rồi.
Thật muốn làm cho hắn thực hiện được, thì phải ném một viên đá làm nổi sóng lên, thế cục kì lạ lúc này của Nam Giang, ngay lập tức cũng được sáng tỏ. Chuyện này đối với mình mà nói là cực kì bất lợi.
Phó chủ nhiệm Ban Quản lý này không phải là nhỏ, Tôn Văn Kiệt cảm giác mình đối mặt, hoàn toàn là một chính khách ngang nhau. Trong lòng ông ta càng tin người ở sau lưng bày mưu tính kế chuyện này là Phương Nam Quốc.
Nhìn lại nước cờ của con trai mình, quả thực không thể vơ đũa cả nắm, thủ đoạn bôi đen như thế này mà cũng dùng sao?
Thân ở trong chốn quan trường hỗn loạn này, cho dù anh có thuần khiết như ngọc, cũng sẽ không có lấy vài người tin. Anh tạo ra vết bôi đen này căn bản không làm hao tổn gì tới danh tiếng của người khác, ngược lại còn không duyên cớ làm rớt cấp bậc của mình.
Anh bôi nhọ người ta, người ta mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ. Cho dù lúc này không ai tin tưởng, nhưng đen vẫn là đen, trắng vẫn là trắng, rồi có ngày sự việc sẽ rõ ràng. Ngược lại người ta phản kích một chút, nhìn có vẻ bình thường, nhưng không thận trọng sẽ thua.
- Tăng Nghị…
Tôn Văn Kiệt gọi tên này một lần, sau đó hừ mạnh một tiếng, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bây giờ việc hàng đầu Tôn Văn Kiệt phải làm là ngay lập tức phải đem người ra ngoài. Đến bây giờ ông ta cũng chưa từng nghĩ đến, không ngờ thiếu chút nữa mình bị một tên tiểu tử mưu tính.