- Tăng Nghị, cậu đang ở đâu vậy?
Thang Vệ Quốc trong điện thoại cười nói:
- Tôi đang ở Nam Vân, muốn tìm cậu uống rượu. Mau tới đây đi, đồ ăn tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Hôm nay sợ là không được. Em đang ở xã Lão Hùng, không quay về kịp. Ngày mai được không anh?
- Cậu sao lại đến xã Lão Hùng chứ?
Thang Vệ Quốc nghe xong rất thất vọng:
- Thôi đi, cậu không cần quay trở lại. Sáng mai tôi sẽ đến xã Lão Hùng tìm cậu.
- Ai bảo anh đến đây mà chẳng thông báo trước một tiếng.
Tăng Nghị cười:
- Vậy em ở xã Lão Hùng chờ anh.
- Cứ định như vậy đi. Thôi không nói chuyện với cậu nữa. Tôi đi uống với ông cụ hai ly rượu đây.
Thang Vệ Quốc cười ha hả rồi cúp điện thoại.
Ngưu Vượng Sâm lại hỏi:
- Là bạn của Trưởng phòng Tăng muốn tới xã Lão Hùng à?
Tăng Nghị cất điện thoại nói:
- Là anh của tôi.
- Anh của Trưởng phòng Tăng đến đây, chúng tôi nhất định phải chiêu đãi thật tốt.
Chủ tịch xã Diêu Hòa Bình nâng ly lên:
- Tuy nhiên, nhiệm vụ của ngày hôm nay là phải tiếp Trưởng phòng Tăng cho thật tốt.
- Uống rượu, uống rượu đi!
Ngưu Vượng Sâm cũng giơ cái ly lên:
- Trưởng phòng Tăng là khách quý của xã Lão Hùng chúng ta. Nếu chúng ta không tiếp đãi Trưởng phòng Tăng chu đáo thì bà con ở đây sẽ khiển trách chúng ta đấy.
Những cán bộ miền núi này tửu lượng rất cao. Một đám sau khi cơm nước no say thì Tăng Nghị cũng đã có một chút say. Sau khi về đến UBND xã thì vùi đầu ngủ ngay.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Thang Vệ Quốc liền lái một chiếc xe việt dã đến UBND xã Lão Hùng. Theo sau còn có một chiếc xe Jeep của quân đội.
- Tăng Nghị!
Thang Vệ Quốc vừa xuống xe thì liền hô to một tiếng, giống như sét đánh khiến cho các cán bộ xã phải giật nảy người.
Tăng Nghị không nghĩ tới Thang Vệ Quốc lại đến nhanh như vậy. Đến xã Lão Hùng bây giờ nhanh nhất phải mất ba giờ. Không biết là Thang Vệ Quốc đi lúc mấy giờ nữa:
- Anh làm sao mà đến nhanh như vậy?
- Nếu không phải là đường đang làm thì đã đến sớm hơn nữa rồi.
Thang Vệ Quốc cười ha hả:
- Tôi xin giới thiệu cho cậu biết, vị này là Trưởng ban Tống của Ban chỉ huy quân sự huyện Nam Vân.
Trưởng ban Tống bước xuống xe, vẫn còn chưa thích ứng. Vừa rồi y lái xe đằng sau Thang Vệ Quốc một đường chạy như điên, giống như là chạy trốn nên trong lòng run sợ, hai chân như nhũn ra. Y lấy lại bình tĩnh nói:
- Là đồng chí Tăng Nghị của phòng Xúc tiến đầu tư? Cậu là là người nổi tiếng ở huyện Nam Vân này đấy.
- Xin chào Trưởng ban Tống.
Tăng Nghị cười vươn tay:
- Trưởng ban Tống ngàn vạn lần đừng nói như vậy.
Thang Vệ Quốc hai tay chống nạnh nhìn tứ phía:
- Sớm biết rằng cậu ở xã Lão Hùng giúp đỡ người nghèo, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ có kết quả như ngày hôm nay.
Tăng Nghị liền giới thiệu cho Thang Vệ Quốc cán bộ của xã Lão Hùng.
Thang Vệ Quốc là người không chịu ngồi yên, liền reo lên:
- Thời tiết bây giờ rất thích hợp cho chúng ta đi dạo trên núi đấy.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì chúng ta đến Tướng Quân Lĩnh đi. Bí thư Ngưu nếu không bận gì thì cũng cùng đi chung.
Ngưu Vượng Sâm liền nói:
- Vốn nên để tôi đảm đương việc dẫn đường.
Mọi người lại lái xe ra khỏi xã Lão Hùng, hướng Tướng Quân Lĩnh đi tới. Đi được mười km thì đường xe không qua được. Mọi người đành phải xuống xe, chuẩn bị đi bộ lên núi.
Trưởng ban Tống sau khi xuống xe liền từ trong thùng xe lấy ra hai cây súng săn, cười hỏi:
- Tôi nghe nói trên núi có lợn rừng hay báo gì đó phải không?
- Trưởng ban Tống suy nghĩ thật chu đáo.
Thang Vệ Quốc cười ha hả, tiếp nhận một cây, rồi đưa cho Tăng Nghị:
- Hôm nay Trưởng ban Tống đến đây, cậu cũng tham dự cho vui đi. Chúng ta chỉ săn bắn thỏ rừng thôi.
Tăng Nghị cười to. Hóa ra Thang Vệ Quốc đến xã Lão Hùng chỉ vì muốn săn thú.
Từ xưa Nam Vân đã có tập tục săn thú. Chỉ có điều, sau này săn bắn bị cấm nên tập tục này cũng bị xóa bỏ. Tuy nhiên, hàng năm, vào mùa này, người của vùng cũng có thể mang theo một ít công cụ săn bắt thú tự chế lên núi thử vậy may. Những năm gần đây, rừng được bảo vệ rất tốt, nên lợn rừng phát triển rất nhiều. Thường hay có cảnh lợn rừng xuống núi phá hủy mùa màng của bà con nông dân. Ở huyện hàng năm đều có danh ngạch săn bắt lợn rừng để khống chế số lượng của lợn rừng.
Thang Vệ Quốc và Trưởng ban Tống hứng trí rất cao, mang súng trên vai lên núi.
Tăng Nghị và Ngưu Vượng Sâm đi ở đằng sau nói:
- Bí thư Ngưu, ở huyện cố ý để cho xã Lão Hùng thành lập căn cứ cung cấp Tướng Quân Trà. Tôi lần này cũng là vì chuyện này.
Ngưu Vượng Sâm lại hỏi:
- Việc này phải làm như thế nào cho tốt? Đối với xã thì có điểm lợi nào?
- Xã Lão Hùng ở huyện Nam Vân là nơi cung cấp sản lượng Tướng Quân Trà nhiều nhất với chất lượng tốt nhất. Còn xã Lão Hùng thì có Tướng Quân Lĩnh là nơi cung cấp trà tốt nhất. Cho nên, ở huyện muốn thành lập một căn cứ, chuyên môn cung cấp Tướng Quân Trà với chất lượng cao nhất. Đến lúc đó sẽ có một nguồn tài chính về trợ giúp, còn có chuyên gia đến cung cấp kỹ thuật. Toàn bộ quy trình được theo dõi chặt chẽ, bảo đảm được chất lượng của Tướng Quân Trà.
Tăng Nghị cười:
- Ở huyện và nhà máy đã kết nối qua. Nếu căn cứ được thành lập, về sau tiền lời của căn cứ sẽ được phân phối cho xã Lão Hùng. Nếu có thể hoàn thành quy định chất lượng và số lượng thì còn được thưởng lớn.
Ngưu Vượng Sâm lập tức hai mắt sáng lên. Nếu có thể được trợ cấp thì đây chắc chắn sẽ không phải là con số nhỏ. Y vội vàng hỏi:
- Việc này định rồi sao?
- Trước mắt thì vẫn còn là ý tưởng, vẫn chưa được xác định cuối cùng. Nhưng hẳn là không có vấn đề gì.
Tăng Nghị nhìn Ngưu Vượng Sâm:
- Chuyện này tôi chỉ nói cho Bí thư Ngưu biết thôi. Sự việc còn chưa chính thức công bố thì mong anh hãy giữ bí mật.
Ngưu Vượng Sâm gật đầu:
- Đó là tất nhiên rồi. Nếu tin tức bị tiết lộ, cậu cứ tìm tôi tính sổ.
- Qua vài ngày nữa chuyên gia sẽ đến đây thăm dò thực địa. Ở xã cần làm chính là định ra quy tắc phân phối đồn điền trà thật tốt. Đến lúc đó không nên bởi vì sự kiện này mà xảy ra tranh chấp, đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Ngưu Vượng Sâm vỗ ngực tuyên bố:
- Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ căn cứ vào tình huống thực tế, định ra một phương án công bằng nhất. Đến lúc đó sẽ báo huyện quyết định. Khi đến thời điểm phân phối sẽ mời huyện đến giám sát.
Thang Vệ Quốc đi đằng trước kêu lên:
- Hai người cứ nói chuyện phiếm với nhau. Tôi thấy hai chúng tôi hôm nay đến đây cũng chẳng được gì.
Tăng Nghị đành bất đắc dĩ lắc đầu cười, cùng với Ngưu Vượng Sâm đuổi kịp phía sau.
Trên ngọn Tướng Quân Lĩnh lẳng lặng có một vài nấm mồ nằm đó. Một ông cụ lớn tuổi đang đứng trước một nấm mồ, thật lâu vẫn không nói gì.
- Lão thủ trưởng, trên núi gió lớn, chúng ta nên trở về.
Trương Kiệt Hùng tiến lên vài bước, nhẹ giọng khuyên bảo,
Ông cụ buồn bã thở dài:
- Sáu mươi năm rồi mới quay lại xã Lão Hùng này.
Nói xong, ông cụ vẫy tay nói:
- Hạo Huy, con đến đây, bái lạy liệt tổ liệt tông của Địch gia chúng ta.
Một người trẻ tuổi thân hình gầy yếu được đỡ tới trước mộ phần, nhưng chỉ đứng ngây ở nơi đó, không quỳ không bái, vẻ mặt dại ra, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất, miệng thì nói thầm thì cái gì đó không ngừng. Đáng tiếc là một câu cũng nghe không hiểu, hoàn toàn chỉ là những thứ linh tinh gì đó.
Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt sắt đá cũng hiện ra một tia ưu sắc.
- Lão thủ trưởng, hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy. Hạo Huy sẽ sớm khôi phục khỏe mạnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trương Kiệt Hùng trấn an.
Ông cụ khoát tay, xoay người rời khỏi phần mộ. Phía sau lập tức có người tiến lên đỡ lấy người tên Hạo Huy kia.
Trương Kiệt Hùng lẳng lặng đi theo phía sau ông cụ, ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Hạo Huy chính là một trong những đứa cháu mà ông coi trọng nhất. Lần này hồi hương tế tổ, Địch lão cũng chỉ dẫn theo đứa cháu này bên người. Có thể thấy được ông rất thương yêu người cháu này. Nhưng đáng tiếc chính là, một năm trước Địch Hạo Huy đột nhiên bị một căn bệnh quái lạ, đến nay trở nên điên ngốc. Thậm chí ngay cả ông nội mình cũng không nhận ra.
Trương Kiệt Hùng trong lòng thở dài một tiếng. Tuy là quyền thế ngập trời nhưng đôi lúc cũng có những việc khó như ý nguyện.
Đoàng!
Xa xa trong rừng già đột nhiên vang lên một tiếng súng. Đàn chim trong núi lập tức sợ hãi bay lên cao.
- Bảo hộ thủ trưởng!
Trương Kiệt Hùng trước đứng chắn trước người ông cụ, đem Địch lão đứng ra đằng sau một cây cộ thủ. Cùng lúc đó, một cây súng xuất hiện trên tay của y. Một người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh cũng gần như đồng thời đem ông cụ vây bên trong. Địch Hạo Huy lúc này cũng được người đỡ mình bảo vệ.
- Hoảng sợ cái gì?
Ông cụ nhướng mày, không sợ mà uy nói:
- Chỉ là một cuộc đi săn thôi mà. Tầm bắn của súng chỉ có tám mươi mét. Có gì đáng ngạc nhiên.
Trương Kiệt Hùng cũng nghe ra được tiếng súng đó chỉ là của súng săn bình thường. Nhưng tất cả lông tơ của y cũng dựng hẳn lên. Hai lỗ tai cũng tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh, thầm nghĩ lúc này có thể xảy ra chuyện lớn. Một thiên đại sự!