- Để tôi tiễn Cục trưởng Đỗ, thuận tiện xem bệnh cho ngài luôn.
Tăng Nghị vừa lúc dùng lấy cớ này, đưa Đỗ Nhược xuống lầu.
Hai người bước vào thang máy, Đỗ Nhược nói:
- Chú em Tăng, Viên Văn Kiệt người này đừng nên tiếp xúc.
Là Cục trưởng Cục công an thành phố, Đỗ Nhược đối với những chuyện của Viên Văn Kiệt đều biết rõ. Chỉ có điều ngại cho cái mũ của mình không to bằng bố của Viên Văn Kiệt nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không thèm quan tâm.
Tăng Nghị gật đầu. Hắn cũng không có ý định tiếp xúc với Viên Văn Kiệt:
- Cám ơn anh Đỗ đã nhắc, trong lòng tôi đều biết rõ.
Đỗ Nhược biết Tăng Nghị là người thông minh, nên nói tiếp:
- Viên Văn Kiệt mở công ty Xây dựng Phi Long, tôi phỏng chừng vài ngày nữa cậu ta sẽ đến tìm cậu.
Điều này Cố Địch đã nói qua, Tăng Nghị lúc ấy cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại Đỗ Nhược nhắc tới, trong lòng liền minh bạch. Viên Văn Kiệt là cái loại con ông cháu cha, nếu là công trình xây dựng, phần lớn sẽ là hạng mục của chính phủ. Phương án xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe một khi đã định, tiểu tử này chắc chắn sẽ trộn lẫn vào trong.
Sau khi tiễn bước Đỗ Nhược, Tăng Nghị cũng lười lên lại. Hắn gọi điện thoại cho Cố Địch, nói là có lãnh đạo tỉnh đột nhiên phát bệnh, hắn phải đến xử lý, khiến Cố Địch thay mặt hắn giải thích một chút với đám con ông cháu cha kia.
Tổ chuyên gia phụ trách sức khỏe của các lãnh đạo quan trọng của tỉnh. Ít nhất là cấp bậc phó tỉnh. Viên Văn Kiệt tuy rằng rất tức giận nhưng không còn cách nào khác.
Hai ngày sau, Tăng Nghị theo lẽ thường đến sở Y tế làm việc. Bởi vì Phùng Ngọc Cầm thúc giục, nên thành viên tổ trù bị gần như ngồi cùng một chỗ, thương lượng phương án căn cứ bảo vệ sức khỏe.
Quách Bằng Huy hôm nay đã đề xuất phương án:
- Tôi cảm thấy có thể ở khu du lịch trong tỉnh thành lập một trại an dưỡng hoa viên. Về phần hình thức thì không giống như giường bệnh, hay bệnh viện, mà có thể làm giống như khách sạn hoặc gia đình. Như vậy vừa có thể an dưỡng, lại có thể sống cuộc sống giống như bình thường. Một công đôi việc.
Phương án này kỳ thật so với lúc trước cũng chẳng có gì khác nhau. Chính là tương đối cụ thể hóa một chút. Phương diện này thật sự cũng chẳng đổi mới gì, chẳng khác gì những căn cứ bảo vệ khác khắp nơi trong cả nước.
- Phương án của Cục trưởng Quách rất tốt, rất toàn diện. Vừa có ý nghĩa chỉ đạo vĩ mô, lại còn có thao tác thực tế vi mô. Cá nhân tôi rất đồng ý. Đồng thời, tôi xin bổ sung thêm hai điểm.
Nói chuyện chính là một Cục trưởng khác của Cục bảo vệ sức khỏe tên là Vương Lập Hành, lớn tuổi hơn Quách Bằng Huy, con người rất nghiêm túc:
- Nếu muốn chọn khu du lịch thì phương tiện phải đầy đủ, giao thông tiện lợi. Mặt khác, cơ sở quần chúng nhất định phải ổn định.
Mọi người đều gật đầu. Cơ sở quần chúng rất quan trọng. Cơ sở quần chúng tốt không chỉ là cùng với quần chúng nhân nhân địa phương hòa hợp, thân như người một nhà, mà phải canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt không để cho một quần chúng nào tiến vào bên trong căn cứ bảo vệ sức khỏe, làm ảnh hưởng đến sự an dưỡng của các lãnh đạo. Nếu cứ vài ba ngày lại có người bao quanh căn cứ bảo vệ sức khỏe, cáo trạng tùm lum thì đừng nói lãnh đạo không chịu nổi, mà ai cũng đều không chịu nổi.
Nhắc tới điều này, các thành viên đang ngồi đều rất có tinh thần. Người thì hiến kế nói phải xây dựng quốc lộ chuyên dụng cho căn cứ. Người thì nói căn cứ nếu muốn phát triển thì phải dùng kinh doanh làm yểm hộ. Còn có người nói phải cho cảnh sát địa phương canh gác.
Tăng Nghị nghe xong có chút bực bội. Chuyện này là việc của Cục Bảo vệ quản lý. Cục Bảo vệ sức khỏe chỉ muốn xuất ra phương án. Còn về phần an toàn thì cục Bảo vệ sẽ tham dự. Khi căn cứ xây dựng xong, lãnh đạo nhập trú, người của cục Bảo vệ cũng sẽ đúng lúc theo vào. Vấn đề an toàn dường như không cần mọi người quan tâm.
Mọi người đối với vấn đề này, ngoại trừ có ý tứ nịnh bợ lãnh đạo, hơn phân nửa cũng là nghĩ đến có một ngày, chính mình cũng sẽ trở thành lãnh đạo, hẳn là được hưởng đặc quyền đặc lợi này.
Tăng Nghị nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười. Còn chưa trở thành lãnh đạo đã bắt đầu quan tâm đến quần chúng cơ sở. Thật sự là phòng ngừa chu đáo! Vì sao vẫn đang nói đến việc hủy bỏ đặc quyền đặc lợi chung nhưng nó vẫn cứ tồn tại. Ai cũng không phải là thánh nhân, cũng không muốn người khác thoải mái mà mình lại không được. Đặc quyền của lãnh đạo cũng không phải là hành vi cá nhân của lãnh đạo đó, mà là ý chí tập thể cán bộ.
Tống Giang trong truyện Thủy Hử, văn không bằng Ngô Dụng, võ không bằng Lâm Xung, những mỗi một khẩu hiệu hô lên đều có đạo lý nhất định trong đó. Nếu khẩu hiệu của Tống Giang là “Trước lo nỗi lo của thiên hạ” thì chỉ sợ người có thể đi theo khẩu hiệu của ông đếm chỉ trên đầu ngón tay.
Đi một vòng lớn, mọi người lại nhớ tới chủ đề của hội nghị, tiếp tục thảo luận phương án căn cứ bảo vệ sức khỏe.
- Bác sĩ Tăng, cậu cũng nói ra suy nghĩ của mình đi.
Quách Bằng Huy hút một điếu thuốc, rồi nhả ra một ngụm khói. Làn khói che khuất cả nửa gương mặt của ông ta.
- Tôi ngày hôm qua đã viết bài báo cáo, tại đây xin hướng mọi người báo cáo một chút.
Tăng Nghị cầm lấy tờ giấy mà mình đã chuẩn bị:
- Tôi đã tra qua tư liệu, ngoại trừ căn cứ bảo vệ sức khỏe này chưa xây thì trước mắt chúng ta đã có được trại an dưỡng cán bộ, căn cứ bảo vệ sức khỏe, bệnh viện tổng cộng mười sáu cái. Với cơ cấu như vậy, chúng ta khi xây mới căn cứ bảo vệ sức khỏe thì tồn tại rất lớn sự trùng hợp. Tôi suy nghĩ, có thể hay không khi chuẩn bị xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe mới thì đồng thời xử lý những cơ cấu cũ vốn có?
- Tiểu Tăng, chuyện này là sự thật. Hẳn là nên nhìn thẳng vào.
Quách Bằng Huy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút kỳ quái, không rõ vì sao Tăng Nghị lại nói đến chuyện này. Cơ cấu nếu thuộc về chuyên môn thì do cục Bảo vệ sức khỏe quản lý. Nhưng nếu ngoài chuyên môn thì cục Bảo vệ sức khỏe cũng không có quyền lực quản lý.
- Tiểu Tăng à, trước tiên cậu hãy nói suy nghĩ của mình đi.
Quách Bằng Huy nhả ra một làn khói.
- Tôi nghĩ, có thể hay không từ trong cơ cấu vốn có, điều động một bộ phận nòng cốt cán bộ nhân viên y tế đi ra, một lần nữa xây dựng một bệnh viện quy mô lớn. Sau đó lấy bệnh viện làm trung tâm, chuẩn bị xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe.
Tăng Nghị cười:
- Hôm qua Cục trưởng Quách nói với tôi, công để sau, trước là lợi. Điều này dẫn dắt tôi rất lớn. Tôi cho rằng vấn đề xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe, xét đến cùng cũng vẫn là vấn đề bảo vệ sức khỏe. Đương nhiên, suy nghĩ của tôi có thể có chút non nớt. Có gì không đúng, mong mọi người chỉ ra chỗ sai.
Những thành viên tổ trù bị đang ngồi đây, ý nghĩ vẫn là trước xây dựng căn cứ. Sau khi xây dựng xong sẽ báo vệ sức khỏe, thành lập cơ cấu chữa bệnh. Đây cũng là phương án mọi người tiếp tục sử dụng lại. Phương pháp trái ngược của Tăng Nghị khiến mọi người có chút bất ngờ.
Trại an dưỡng, căn cứ bảo vệ sức khỏe trước kia công tác chuyên môn làm cũng không ít. Nhưng khi các lãnh đạo phát bệnh vẫn đều đến bệnh viện tỉnh. Chính vì những nơi này điều kiện quy mô chữa bệnh quá nhỏ, khiến lãnh đạo lo lắng.
Điều này, rất nhiều người của Cục Bảo vệ sức khỏe rất rõ ràng. Nhưng chuẩn bị xây dựng một bệnh viện mới cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bệnh viện có thể xây dựng, nhưng người đến làm mới là chuyện cần bàn.
Cục Bảo vệ sức khỏe phần lớn lãnh đạo là từ bệnh viện đi ra. Bọn họ không vui khi nhìn thấy cái bánh ngọt vốn có của mình bị một bệnh viện mới thành lập cướp lấy. Cho nên, cục Bảo vệ sức khỏe trước đây khi muốn xây dựng trại an dưỡng, cũng vì thiếu những bác sĩ cao thủ nên cuối cùng cũng chẳng ra gì. Sau khi xây dựng xong cũng chẳng có một vị lãnh đạo nào đến ở. Đành phải đối ngoại, biến nó trở thành làng du lịch.
Quách Bằng Huy cảm thấy rất đau đầu. chuyện này cũng không phải do cục Bảo vệ sức khỏe quản lý. Cố hết sức lấy lòng làm cái gì? Cứ thành thật xây dựng một căn cứ bảo vệ sức khỏe thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, Quách Bằng Huy lại cảm thấy việc này không phải là không thể được. Mỗi một đơn vị khám chữa bệnh đều có điểm mạnh của mình. Mười mấy cơ sở khám chữa bệnh, nhân viên cũng có đến sáu bảy trăm người. Nếu điều động một bộ phận nòng cốt ra ngoài, tạo thành một bệnh viện mới có trình độ thì hẳn là cũng có thể.
Nghĩ vậy, Quách Bằng Huy nhìn Tăng Nghị với ánh mắt khác xưa. Xem ra vị Cố vấn Tăng này thật có công phu, biết cách nghiên cứu tình huống. Nếu không tuyệt đối sẽ không đưa ra phương án này.
Quách Bằng Huy vỗ bàn:
- Lời nói của Tiểu Tăng rất có giá trị tham khảo. Tôi thấy nên ghi chép lại, làm thành một phương án, báo cáo lại cho Giám đốc sở Phùng tham khảo.
Mọi người lại đưa ra phương án, bổ sung và hoàn thiện. Khi tan họp, Quách Bằng Huy bảo thư ký của mình tranh thủ thời gian sửa chữa lại bản phương án, rồi đưa sang cho Phùng Ngọc Cầm.
Tăng Nghị từ sở Y tế trở về, chỉ thấy Viên Văn Kiệt từ trên chiếc xe Porse ven đường bước ra.
Viên Văn Kiệt trước kia không cảm thấy mình có bệnh. Nhưng từ khi nghe Tăng Nghị nói như vậy, y liền cảm thấy cả người đều có bệnh. Làm sao cũng đều không thoải mái. Nhất là trái tim. Buổi tối khi ngủ, y phải đặt tay lên ngực, cảm thấy nhịp đập của trái tim thì lúc đó mới ngủ được.
Hai ngày nay, Viên Văn Kiệt cũng đã khám một số bác sĩ, ai cũng không thể nói rõ Xuyên tim tỳ này là cái gì. Nhưng khi làm theo biện pháp mà Tăng Nghị đã nói thì vẫn đau đến mức lợi hại. Nhưng những người khác lại không có cảm giác này.
Viên Văn Kiệt càng thêm nghĩ mình có bệnh. Buổi tối liên tục gặp ác mộng, thậm chí còn mơ thấy tim của mình không đập nữa. Đợi không được Tăng Nghị đến tìm y, y liền hỏi thăm Cố Địch địa chỉ của Tăng Nghị rồi đến đây ngay.
- Bác sĩ Tăng, cậu khiến tôi vất vả thật.
Viên Văn Kiệt trong bụng rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười.
- Thật ngại quá, tôi sáng nay có cuộc họp ở sở Y tế.
Tăng Nghị giải thích, rồi sau đó mở cửa:
- Mau vào đi. Nơi này của tôi có chút đơn sơ.
Viên Văn Kiệt vừa vào cửa, trước ngửi thấy được mùi thuốc Đông y. Y hơi có chút nhíu mày:
- Nơi này thật sự rất đơn sơ!