Thủy Mạc Yên lên đài biểu diễn bài “Một trái tim biết ơn“, dưới lễ đài một tiểu thư mặc sườn xám, cũng đang cầm hòm thư màu đỏ đi đến trước mặt mỗi vị lãnh đạo, bắt đầu vòng quyên tiền thứ nhất.
Tôn Văn Kiệt móc ra một phong thư thật dày, mặt trên có in tên của ông ta, xuất hiện trên màn ảnh ba giây sau đó trịnh trọng để vào hòm quyên tiền, đi đầu quyên ra tiền quỹ đầu tiên trong số khách mời ở hiện trường. Trong bao thư là tiền lương cả một năm của ông.
Các vị lãnh đạo khác có mặt ở hiện trường, cũng đều nhanh ào ào đem ra phong thư có in tên của bản thân bỏ vào hòm quyên tiền
Ở điểm này, mọi người không hề do dự, nguyên nhân vì trước đó ai cũng đã hỏi thăm rõ ràng Chủ tịch tỉnh Tôn quyên bao nhiêu.
Tôn Văn Kiệt lần này muốn quyên cả một năm tiền lương, vậy thì mọi người chỉ cần tuân theo mức đó mà quyên là được rồi. Tiền lương tiêu chuẩn của Tôn Văn Kiệt chắc hẳn cao hơn mọi người, vì thế nên không ai phải lo lắng rằng tiền quyên góp của mình sẽ vượt qua lãnh đạo và làm cho tình hình bối rối.
Đó cũng là sự quái lạ của vấn đề quyên góp ở trong nước. Mỗi lần quyên góp, lãnh đạo phải là người quyên nhiều nhất. Và những người khác mà quyên tiền thì phải ít nhiều phù hợp với chức vụ của mỗi cá nhân, từ cao tới thấp, ngay ngắn có thứ tự, tuyệt đối không sai sót.
Vòng quyên thứ nhất. chủ yếu là nhắm vào các vị lãnh đạo có mặt ở hiện trường. Tăng Nghị là Ban quản lý lãnh đạo, cũng quyên ra một tháng tiền lương.
Điều này nhất định phải được thống nhất, sau đó ngươi có quyên thêm cũng không sao, nhưng ở hiện trường không được làm mất mặt các vĩ lãnh đạo.
Hòm quyên tiền bị đem ra một bên, tại hiện trường dưới con mắt giám sát của tất cả mọi người, kiểm kê thống kê bắt đầu. và trên khán đài cũng bắt đầu sự kiện chính của hôm nay, bán đấu giá nghĩa trù
Hôm nay bán đấu giá cũng không thiết giá quy định, mọi người bằng sự yêu mến và trình độ ái tâm của mình mà kêu giá!
Vật thứ nhất được đem ra rao bán là một bức tự của Dung Đạo Nhất ”Tu thân như chấp ngọc, tích thiện thắng di kim!” Những hàng chữ trang trọng và hùng hậu, dĩ nhiên là đạt tới cảnh giới cao của thư pháp.
Chủ trì còn chưa giới thiệu xong bức tự, những người bên dưới đã cầm trên tay các bảng số và vội vã hô:
- Một triệu!
Thường Tuấn Long nhỏ giọng đứng trước Tôn Dực nói:
- Bảy con chữ, giá trị tới một triệu dữ dội thật!
Tôn Dực gật đầu, sau đó cũng giơ lên tấm biển “một triệu hai trăm ngàn”. Tôn Dực xuất thân từ giới văn nghệ, tuy rằng chưa có kinh nghiệm cá nhân nhưng cũng hiểu chữ của Dung Đường Nhất, giá trị tới “vạn kim khó cầu”. Hôm nay một con chữ chỉ cỡ một triệu, xem như là rất thấp rồi.
Thường Tuấn Long chậc lưỡi, tựa vào lưng ghế mà không nói gì nữa. Hắn cảm thấy Tôn Dực điên rồi. Thường Tuấn Long không hiểu thư pháp, cảm thấy mỗi con chữ đều như nhau cả.
Tuy nhiên, điên như Tôn Dực lại có khối người, chỉ mới có hai phút ngắn ngủi, bức tự đã được rao tới ba triệu hai trăm ngàn. Chủ trì đã đợi tới mười giây đồng hồ, xem thấy không còn ai hét giá cao hơn, liền tuyên bố chủ nhân của bức tự. Theo lễ nghi, tiểu thư đang cầm bức tự đem xuống dưới trao cho chủ nhân mới đã mua nó thành công, đó là một vị thương gia tới từ thủ đô.
Tôn Dực không mua được, cũng không cảm thấy tiếc. Bản chất chữ của Dung Đạo Nhất rất khó để mua được. Huống chi hôm nay tại hiện trường lại có nhiều người có thực lực quá.
Kết quả của vòng quyên tiền thứ nhất đã được thống kê xong rồi. Các lãnh đạo trình diện đã quyên được tổng cộng là năm triệu hai trăm ba mươi bảy ngàn hai trăm tám mươi đồng, có lẻ có chẵn. Các vị lãnh đạo rất chú trọng những chi tiết nhỏ nhặt. Con số như thế này, có vẻ rất đáng tin, lại cực kì có thành ý.
Bởi vì công vụ bận rộn, ba vị Ủy thường ủy tỉnh ủy đến đây phải rời khỏi. Dung Đạo Nhất vẫn chưa đi. Ông ta thuộc người có tiếng tăm trong giới văn hóa. Vòng thứ nhất quyên tiền cũng không tính lão vào. Cơ sở y tế tỉnh, lãnh đạo của thành phố Bạch Dương vẫn chưa ra về, ở lại với Dung Đạo Nhất cùng xem phần biểu diễn văn nghệ ở phía sau.
Một vị danh ca lên đài và hát tặng một ca khúc. Vòng quyên tiền thứ hai bắt đầu. Lần này là lượt của các văn thể minh tinh.
Càng nhiều vật phẩm đấu giá được đem lên đài. Có cúp của các ngôi sao thể thao, cây ghita mà ca sĩ thịnh hành từng sử dụng, còn có trang phục đạo cụ của các diễn viên nổi tiếng. được tự các minh tinh nổi tiếng đem lên đài giới thiệu. Những đồ vật đó có giá từ một, hai triệu tới hai, ba chục triệu, cũng đều kiếm được người mua.
Duy nhất đáng giá là một đĩa CD được Thủy Mạc Yên đem ra. Bên trong thu lại những bài hát không có trên thị trường của cô.
Cố Địch quyết ra tay, nâng giá lên tới năm trăm ngàn, sau đó được Đổng Lực Dương mua được với bảy trăm ngàn.
Thường Tuấn Long nhìn bóng dáng Cố Địch ở xa xa nói:
- Cố thiếu phách lối quá rồi. Cấp thiên vương thiên hậu, cũng chỉ hét giá ba trăm ngàn!
Tôn Dực vừa vỗ tay vừa cười, thầm nghĩ Thường Tuấn Long thật tài tình. Giới giải trí không như chốn quan trường rắc rối, dựa vào số lượng fan hâm mộ, dựa vào khả năng hỗ trợ mà không phải là cấp bậc địa vị, trình độ cao thấp. Đó là cách người khác chăm sóc thiên tài. Cái giá mới ra thôi chứng tỏ địa vị của Thủy Mạc Yên ở giới nghệ sĩ hiển nhiên vượt qua những người khác. Phải biết rằng, đằng sau Thủy Mộ Yên có ông chủ lớn ủng hộ, so với việc anh bỏ ra bao nhiêu tiền còn đáng giá hơn nhiều.
Kết quả thống kế vòng quyên tiền này đã xuất hiện. Dung Đạo Nhất độc lĩnh, một mình quyên được năm triệu, thêm vào lúc nãy bức tự, đã vượt qua con số tám triệu rồi.
Dung Đạo Nhất ở giới văn hóa có tiếng xa xỉ, hơn nữa ngày thường lão cũng cực kì say mê sự nghiệp công ích. Hằng năm quyên ra tiền cứu trợ cũng không thấp hơn hai trăm ngàn.
Còn các minh tinh thì không được như thế rồi. Rất nhiều người nhờ vào vẻ tươi trẻ thanh xuân mà kiếm tiền. Minh tinh thể thao và nữ nghệ sĩ cũng như thế. Các minh tinh chi tiêu khá xa xỉ, có chút tiền là đổ vào phục trang, siêu xe và nhà biệt thự, quần áo và túi xách hàng hiệu thì càng không thể thiếu.
Không giống như Dung Đạo Nhất, chỉ cần bộ quần áo thời Đường, một đôi giày da cũ, là có thể lên khán đài. Vì thế nên tiền quyên góp của các minh tinh không nhiều. Ít thì cỡ năm ba chục ngàn, nhiều thì cỡ hai trăm ngàn, cá biệt có thể tám trăm ngà nhưng rất ít.
Thủy Mạc Yên cũng đóng góp tám trăm ngàn. Thêm vào cô bán đấu giá được bảy trăm ngàn, tổng cộng có tới một triệu năm trăm ngàn, trong giới minh tinh trông thật bắt mắt.
Vòng ba thuộc các đại biểu xí nghiệp của tỉnh Nam Giang. Đợi đến khi phần biểu diễn văn nghệ kết thúc, lễ nghi tiểu thư đem ra vật phẩm mới ra.
Chủ trì cất giọng cao hơn hai độ, dùng âm thanh cực kì nhiệt tình nói:
- Vật phẩm hiện tại rất có ý nghĩa, là vật mà chủ tịch tập đoàn Xây dựng Bình Xuyên ở Nam Giang rất yêu quý.
Tấm vải đỏ mở ra, thấy bên trong là một bản sao của một bộ phim điện ảnh, và mang theo một tấm đĩa kim loại.
Bộ phim điện ảnh thần tượng “Chờ anh yêu em“ cực kì quý giá, rất hiếm. Cái tên cũng rất thích hợp với chủ đề ngày nhân ái ngày hôm nay. Chủ trì chỉ vào bộ phim và nói:
- Sự khác biệt đặt biệt ở đây là bộ phim mà ngài Tôn Dực tự mình làm đạo diễn, năm đó thu được tiền vé và sự quan tâm rất lớn. Bây giờ Tôn Dực tiên sinh sẽ đem nó cống hiến ra ngoài, hãy để chúng tôi cảm tạ lòng hảo tâm của Tôn Dực tiên sinh.
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. không ít người biết rằng Tôn Dực là con trai của Tôn Văn Kiệt.
Tôn Dực lúc này ngồi thẳng ở ghế, cười tươi như hoa, nghe hiện trường vỗ tay nhiệt liệt, hắn không tự chủ được nhẹ nhàng vỗ tay theo.
- Một trăm ngàn!
Bên dưới lập tức có người hét giá lên, là một xí nghiệp của tỉnh Nam Giang.
- Một trăm năm mươi ngàn!
Có người tăng giá.
- Một trăm tám mươi ngàn!
…
- Bốn trăm ngàn!
Cái giá ngày càng được hét cao. Đồng thời nụ cười trên mặt Tôn Dực ngày càng hứng khởi.
- Xem ra phim nhựa của tôi vẫn rất được yêu thích.
- Bốn trăm hai mươi ngàn!
Cố Địch cũng hô một lần giá, mặt vẫn cười nhưng lòng lại thầm nghĩ bộ phim năm đó công chiếu tiền vé thu về cũng không đủ bốn trăm ngàn, bây giờ cuộn phim nhựa lỗi thời đó, giá trị lại tăng lên như vậy. Cũng chả biết những người này mua về để làm gì. Anh không thể mua cái máy chiếu để thưởng thức nó. Hưởng thụ bằng cách nào đây?
Cuối cùng, cuộn phim nhựa được mua tới sáu trăm tám mươi ngàn, một con số rất may mắn.
- Hãy cùng cảm tạ phần ái tâm của Tôn tiên sinh, cùng với sự hào phóng của vị chủ mới.
Người chủ trì lại kích động mọi người vỗ tay, làm cho Tôn Dực nở cả lỗ mũi.
Tiếng vỗ tay chấm dứt, người chủ trì lại bắt đầu giới thiệu vật phẩm thứ hai được đem ra đấu giá. Vén tấm vải đỏ lên, là một cái hộp đen làm bằng gỗ.
- Đây là một cái chặn giấy làm từ gỗ mun, đã hơn một trăm năm lịch sử rồi!
Chủ trì cầm cái chặn giấy lên, nhắm ngay màn ảnh và nói:
- Mặt trước của chặn giấy được chạm nổi sống động như thật.
- Đồng tử hoạt bát đáng yêu, nghe nói là tạo hình của nhân sâm hình em bé, mặt trái cái chặn giấy được khắc lên bốn chữ “Phù chính cố bản”. Xem ra lúc trước cái chặn giấy này được một vị bác sĩ trung y sử dụng để viết phương thuốc.
Người chủ trì nói lên một câu chuyện cười, ai ngờ đâu lại bị cô ấy nói trúng. Cái chặn giấy là của Tăng Nghị.
Chỉ có điều hiện tại viết chữ rất ít khi sử dụng cái chăn giấy nữa. Tăng Nghị lưu trữ không sử dụng, liền đem cái chặn giấy ra, nghĩ rằng không không bằng giao cho nhưng người thích sưu tầm chúng. Thứ nhất là có thể bảo quản tỉ mỉ, thứ hai là có thể đổi một khoản tiền quyên góp.
- Một trăm ngàn!
Bên dưới lại có người hét lên.
Chủ trì cười và nói
- Vị tiên sinh này đừng có gấp, tôi còn có chuyện chưa nói hết!
Nói xong cô buông cái chặn giấy, lại cầm lấy một cuốn tranh bên cạnh.