Ban quản lý còn phái một đại đội quản lý đô thị đến một số thôn xung quanh khu làm tuyên truyền, khiến mọi người trong thời gian này tuyệt đối không được phơi gạo ngoài đường. Phải phơi nắng trong nhà của mình. Nếu không thì bị tịch thu ngay.
Những xí nghiệp hoang phế, nhà xưởng nhà máy đã được dọn sạch cỏ hoang bên trong. Những cánh cửa thủy tinh bị vỡ cũng được thay mới.
Tăng Nghị đối với những lãnh đạo này tuy rằng không đồng ý nhưng cũng không phản đối. Dựa theo cách nói của Gia Cát Mưu, khi nhà đầu tư đến, thì sẽ đem bộ mặt xinh đẹp nhất của khu công nghệ bày ra, muốn cho khách cảm thấy khu công nghệ cao là một khu có văn hóa. Văn minh, trị an tốt đẹp chính là một trong những tiêu chuẩn thu hút nhà đầu tư. Nếu tới mà chỉ nhìn thấy cỏ hoang, cửa vỡ thì nhà đầu tư làm gì còn có tâm trạng mà ở trong này đầu tư chứ.
Lý do rất đầy đủ, một số Phó chủ nhiệm cũng đều đồng ý, Tăng Nghị tất nhiên là không thể phản đối. Cải tạo hoàn cảnh thì cũng có ưu đãi của nó.
Tuy nhiên, vấn đề này hẳn là phải kiên trì làm xuống, chứ không phải lâm thời nước tới chân mới nhảy. Nhà đầu tư nếu thật sự muốn đầu tư thì cũng không có khả năng chỉ nhìn lúc này đây mà quyết định. Nói không chừng, người ta đã khảo sát qua tình huống trước đó.
Gia Cát Mưu trong những ngày gần đây đều là một bộ dạng thỏa thê mãn nguyện. Ông ta đối với đoàn khảo sát đầu tư lần này rất có hy vọng. Mặc kệ nói như thế nào, chính mình chiếm được tin tức trước tiên, công tác chuẩn bị cũng phải đầy đủ hơn so với những địa phương khác. Điều này chiếm ưu thế rất lớn. Đến lúc đó chỉ cần tranh thủ một nửa hạng mục ngụ lại thì thành tích đã có rồi. Những người hoài nghi về năng lực của Gia Cát Mưu ông sẽ hết thảy câm miệng.
Bởi vậy, Gia Cát Mưu phá lệ, các công tác chuẩn bị, sự vô toàn diện ông ta đều đích thân hỏi đến.
Gia Cát Mưu buổi sáng vừa mới đến Ban quản lý thì Chánh văn phòng Lý Vĩ Tài đã bước lại nói:
- Chủ nhiệm, vừa mới nhận được thông báo, đoàn khảo sát đầu tư ngày mai sẽ đến Nam Giang.
Gia Cát Mưu mày giương lên. Đây là chuyện tốt! Ông ta nói:
- Có nói là khi nào sẽ đến khu công nghệ cao của chúng ta không?
Lý Vĩ Tài cười ngượng ngùng nói:
- Tôi đang muốn báo cáo với Chủ nhiệm Mưu về chuyện này. Dựa theo thông báo ở tỉnh, nói là đoàn khảo sát lần này quy mô lớn, hành trình nhanh, không có khả năng đến từng địa phương để khảo sát. Cho nên bảo chúng ta trước phái người đến tỉnh, giới thiệu một chút về những hạng mục trong khu công nghệ cao cùng với chính sách ưu đại. Như vậy đoàn khảo sát cũng có cái mà tham khảo trước.
- Điều này tốt lắm!
Gia Cát Mưu chắp tay sau lưng nói:
- Bắn tên có đích thì xác suất thành công mới cao. Biện pháp này của tỉnh thật là hay.
Lý Vĩ Tài liền đem mấy văn kiện đã được đóng dấu ra nói:
- Đây là danh sách hạng mục trọng điểm của đoàn khảo sát, Chủ nhiệm Mưu xem qua. Ý tử của tỉnh cũng hy vọng chúng ta có thể căn cứ vào ưu điểm và sở trường của mình, đem hạng mục thích hợp nhất của mình mà làm công tác, tranh thủ đem hạng mục chứng thực xuống dưới.
Gia Cát Mưu tiếp nhận danh mục, vừa thấy thì bước chân đang bước lên lầu, lập tức loạng choạng, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Lý Vĩ Tài khẩn trương đỡ lấy nói:
- Chủ nhiệm, lưu ý một chút.
- Những hạng mục này đều ngụ lại ở Nam Giang sao?
Gia Cát Mưu đối với danh mục đầu tư cảm thấy giật mình kinh hãi. Bên trong, những danh mục đầu tư mười tỷ không ngờ chật ních cả hai trang giấy A4. Trong đó bao gồm nhà máy sản xuất điện thoại di động, nhà máy sản xuất màn hình tinh thể lỏng, nhà máy sản xuất năng lượng mặt trời, nhà máy điện….những hạng mục lớn.
Lý Vĩ Tài lắc đầu:
- Cũng không hẳn thế. Đoàn khảo sát lần này là tìm trong phạm vi cả nước địa chỉ thích hợp để ngụ lại.
Gia Cát Mưu thầm nghĩ đoàn khảo sát đầu tư này giống như quỷ đến nhà, không chết cũng bị thương. Nói là khảo sát cả nước, kỳ thật chính là đều chờ mọi người xuất ra điều kiện ưu đãi. Cái gì là miễn thuế đất, ưu đãi thu nhập từ thuế, hận không thể tất cả chiếm hết.
- Có mấy người tham dự cạnh tranh?
- Tổng cộng có năm địa phương. Ngoại trừ chúng ta thì còn còn khu công nghệ cao Vinh Thành, khu kinh tế mới cùng với thành phố Bắc Nguyên và thành phố Mãnh Thủy.
Gia Cát Mưu hơi gật đầu. Đổi thủ cạnh tranh không nhiều. Xem ra lần này nhờ Tăng Nghị mà được nở mày nở mặt. Nếu không thì khu công nghệ cao Bạch Dương rất khó mà xếp vào một trong những đối tượng khảo sát.
Lý Vĩ Tài thấy Gia Cát Mưu không nói chuyện thì liền xin chỉ thị:
- Chủ nhiệm, ngài xem việc này nên phái ai đến tỉnh kết nối với đoàn khảo sát là thích hợp?
Gia Cát Mưu suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tổ chức một cuộc họp, mọi người cùng nhau đề cử một chút.
Lý Vĩ Tài gật đầu, rồi đi thông báo cho một số Phó chủ nhiệm.
Trong phòng hội nghị, Gia Cát Mưu đem tình hình ở tỉnh thông báo cho mọi người, sau đó đốt một điếu thuốc rồi phun ra một màn sương khói. Gia Cát Mưu nói:
- Mọi người nói đi, xem ai là người thích hợp đi nhất.
Tăng Nghị biết Gia Cát Mưu muốn đi, nhưng lại sợ cuối cùng kéo không được hạng mục nào, cho nên mới làm tập thể quyết định. Nếu ý tứ của mọi người đều muốn ông ta đi, thì cuối cùng kéo không được hạng mục đầu tư thì cũng không thể trách mỗi một mình ông được.
- Chuyện này là chuyện quan trọng nhất của khu công nghệ cao của chúng ta. Tôi cho rằng hẳn là Chủ nhiệm Mưu xuất mã mới đúng.
Tăng Nghị nói ra cái nhìn của mình:
- Thứ nhất, Chủ nhiệm Mưu đối với tình huống của toàn cục rất nắm chắc. Thứ hai, cũng thể hiện ra được sự coi trọng của khu chúng ta đối với đoàn khảo sát.
Tăng Nghị không muốn cùng với Gia Cát Mưu tranh đoạt cơ hội đi này. Chỉ là giới thiệu về tình huống của khu công nghệ và chính sách. Loại chuyện này tùy tiện phái một người trong phòng họp đi thì so với Tăng Nghị đi sẽ thích hợp hơn nhiều.
Huống chi, Tăng Nghị gần đây phụ trách việc tuyển chọn giáo viên cho trường đại học, cũng không có dư thời gian và tinh lực. Còn nữa, tình thế của đoàn khảo sát này hoàn toàn chính là nhờ vào vận khí. Anh thấy tốt, nhưng chưa chắc nhà đầu tư đã thấy tốt. Xác suất thành công không cao. Đối với thu hút đầu tư, Tăng Nghị cũng có quyết định của mình. Hắn đã chuẩn bị căn cứ vào tình huống thực tế ở tỉnh, định ra một số hạng mục, sau đó chủ động xuất kích. Khi tìm được đối tượng thích hợp để đàm phán thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Gia Cát Mưu đối với thái độ của Tăng Nghị rất hài lòng. Trải qua một khoảng thời gian, ông ta cảm thấy cơ bản đã cùng với Tăng Nghị hình thành một sự ăn ý ngầm.
Những người khác đều bày tỏ thái độ.
- Chủ nhiệm Mưu là người thích hợp đi nhất, thể hiện được sự coi trọng và thành ý của khu công nghệ cao của chúng ta đối với đoàn đầu tư.
- Chủ nhiệm Mưu đối với các hạng chính sách của khu công nghệ cao rất quen thuộc, Nếu đi thì khẳng định có thể giải thích được ưu thế của chúng ta.
- Đúng, Chủ nhiệm Mưu là thích hợp nhất.
Mọi người gần như là không có ý kiến, hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Tăng Nghị, đề cử Gia Cát Mưu đi.
Gia Cát Mưu nhả ra một ngụm khói nói:
- Nếu mọi người tin tưởng tôi, tôi xin đại diện cho khu công nghệ cao, đến tỉnh một chuyến có thể giới thiệu được tình huống của khu công nghệ chúng ta với đoàn khảo sát đầu tư.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến. Đề tài thảo luận kế tiếp chính là thượng lượng ở quận tranh thủ hạng mục trọng điểm. Trải qua một phen thảo luận, tất cả mọi người đều cho rằng hạng mục chế tạo điện thoại di động là thích hợp nhất ở khu công nghệ cao, được xếp vào đối tương tranh thủ trọng điểm.
Sau khi tan họp, Gia Cát Mưu lập tức an bài nhân sự, nhằm vào hạng mục này mà đưa ra tài liệu giới thiệu thích hợp nhất, thuận tiện định ra một vài phương án chính sách ưu đãi. Ngày mai căn cứ vào tình huống cụ thể, tái quyết định tung ra phương án nào.
Ngày hôm sau, Gia Cát Mưu mãn nguyện đến tỉnh. Đi cả ngày, cho tới giờ tan tầm cũng không thấy Gia Cát Mưu trở về, cũng không có bất luận một tin tức nào đem về, bảo mọi người chuẩn bị công tác tiếp đãi đoàn khảo sát.
Điều này làm cho mọi người trong lòng cảm thấy không ổn.
Buổi sáng ngày thứ ba, Gia Cát Mưu đi làm. Mọi người từ xa nhìn thấy sắc mặt của ông ta, liền tự giác trốn trong phòng làm việc, ai cũng không dám đi hỏi tình huống đến tỉnh như thế nào. Nếu sự tình thuận lợi, căn bản không cần mọi người hỏi, Gia Cát Mưu đã bắt đầu ra lệnh thi hành, chỉ huy mọi người chuẩn bị nghênh đón đoàn khảo sát.
Một trăm hạng mục, chỉ có năm khu tranh thủ. Kết quả Gia Cát Mưu một hạng mục cũng không chứng thực được mang về. Thậm chí ý đồ đến khảo sát của đoàn khảo sát cũng không có. Người của Ban quản lý lắc đầu thở dài, thầm nghĩ Cẩu Đầu Mưu thật sự là được việc không đủ mà bại sự có thừa. Kích động muốn mình đi, cuối cùng lại mang về kết quả như thế này.
Gia Cát Mưu bước vào văn phòng của mình, cho đến tận trưa cũng không thấy ra.
Hơn mười giờ, một chiếc Candillac sang trọng chạy đến Ban quản lý. Từ trên xe bước xuống một cô gái xinh đẹp, dung nhan nghiêng nước nghiên thành. Đẳng sau còn có một người đàn ông mặc tây phục màu đen, hình như là vệ sĩ.
Cô gái gõ cửa phòng làm việc của Ban quản lý, hỏi:
- Xin hỏi, Phó chủ nhiệm Tăng Nghị làm việc ở đây sao?