Tăng Nghị lại hỏi.
Long Mỹ Tâm liền đi tới trước mặt máy pha cà phê, lại mở ngăn tủ ở dưới, rất nhanh lấy ra một bịch cà phê, còn có mấy món điểm tâm. Tất cả đều còn rất mới. Long Mỹ Tâm lại hỏi:
- Anh có thói quen uống trà vào buổi trưa?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không có!
Long Mỹ Tâm tỏ vẻ không tin. Ăn điểm tâm với uống cà phê. Căn bản là vào buổi trưa sẽ thường uống trà. Cô cũng thường xuyên hẹn các chị em khác uống cà phê ăn điểm tâm để giết thời gian mà.
- Mấy thứ này là của ai?
Long Mỹ Tâm lông mi cau lại, ánh mắt chuyển sang nơi khác, làm bộ như không chút để ý hỏi.
- Là của một đồng nghiệp!
Tăng Nghị cười:
- Tôi bình thường chỉ uống trà, không uống cà phê.
Long Mỹ Tâm mở ra một hộp điểm tâm, cầm lên một miếng nói:
- Hương vị cũng không tệ lắm. Nhìn không ra có nhân viên ở đơn vị anh tư tưởng tư bản quá nhỉ. Là nữ nhân viên à?
- Ừ, đương nhiên là đồng chí nữ rồi. Nam mà làm như thế này thì giống như quái thai ở đơn vị. Cô ấy đi du học ở Anh về, rất thích những thứ này. Tuy nhiên, đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô ấy có ý kiến. Cho nên mới mang sang chỗ này của tôi.
Tăng Nghị cười:
- Cô nếu thích uống thì cứ tự mình pha. Tôi sẽ không dính dáng đến mấy thứ thiết bị này.
Long Mỹ Tâm thấy Tăng Nghị nói rất bình thường, lông mày lại cau lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó khoát tay, ngồi vào ghế sofa nói:
- Tôi tinh lực đang tràn đầy. Nếu uống cà phê thì sẽ không ngủ được.
- Hẳn là không thể nào!
Tăng Nghị nhìn khí sắc của Long Mỹ Tâm:
- Tôi thấy cô gần đây ngủ rất tốt.
Nói đến điều này, Long Mỹ Tâm ánh mắt liền sáng ngời:
- Cái loại đàn hương năm ngoái anh cho tôi có còn không? Khi trở về nhớ cho tôi một ít.
- Được!
Tăng Nghị gật đầu, cầm lấy giấy bút nói:
- Tôi viết phương thuốc này cho cô. Về sau cô cứ tự đi mà lấy thuốc.
Nhìn bộ dạng Tăng Nghị viết chữ, Long Mỹ Tâm không ăn nổi miếng thức ăn trong tay. Cô trong lòng đang cân nhắc về Tăng Nghị, tổng cảm thấy trên người Tăng Nghị tất cả đều là câu đố, nhìn thế nào cũng không nhìn thấu.
Năm ngoái, khi cô đến xã Lão Hùng, nó có bộ dạng như thế nào chính cô còn không biết rõ. Nói thật, cho dù cô dốc toàn lực thao tác cũng không chắc có thể phát triển được Tướng Quân Trà. Ai ngờ, Tăng Nghị chỉ cần một tách trà chữa bệnh cho Nữ hoàng nước Anh, khiến một loại dã trà chẳng ai thèm hỏi bỗng chốc đảo mắt biến thành một hàng “nóng”. Long Mỹ Tâm đến nay mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cho dù lá trà thật sự có trị được bệnh nhưng việc này cũng không phải là quá trùng hợp sao? Sao trà nào trị cũng không hết mà nhất định phải là dã trà của xã Lão Hùng?
Hiện tại chữa khỏi bệnh cho Địch Hạo Huy, khiến Long Mỹ Tâm khâm phục không ngừng. Bộ dạng phát bệnh của Địch Hạo Huy cô đã thấy qua, hoàn toàn giống như một kẻ điên. Ngay cả chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương cũng phải bó tay không biện pháp. Nhưng tiểu tử này không ngờ lại trị được.
- Tốt lắm!
Tăng Nghị kiểm tra phương thuốc lại thêm lần nữa rồi nói:
- Khi nào trở về thì hãy bốc thuốc. Đây chính là bí phương của tôi đấy.
Long Mỹ Tâm cười tiếp nhận. Chỉ thấy ở trên là chữ phồn thể rất đẹp, tinh tế đại khí, khí thế hàng nghìn hàng vạn. Chữ viết này sợ là không có vài người có thể có được.
- Anh viết chữ rất dễ đọc đấy.
- Haha, cám ơn sự khích lệ. Khó có được việc cô phát hiện một ưu điểm của tôi.
Tăng Nghị cười.
Đang nói thì truyền đến tiếng gõ cửa. Yến Dung từ khe hở của cửa thò đầu vào, thấy trong phòng Tăng Nghị có khách thì lập tức thối lui ra một chút, nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh có khách à? Lát nữa tôi lại đến.
Nói xong lại đóng cửa biến mất.
Long Mỹ Tâm nhún vai:
- A,a, vừa rồi có phải là nữ đồng nghiệp mà anh nói không?
Tăng Nghị căn bản làm như không nghe thấy Long Mỹ Tâm cười lạnh, chỉ nói:
- Đúng vậy, chính là cô ấy. Long đại tiểu thư ánh mắt thật sự sắc bén. Như vậy mà cũng nhìn ra được.
- Bộ dạng rất xinh đẹp!
Long Mỹ Tâm thần sắc bỡn cợt.
- Mỗi ngày đều nhìn thấy mỹ nữ. Tâm trạng làm việc khẳng định là không tồi.
- Dĩ nhiên!
Tăng Nghị cười gật đầu:
- Nhất là mỗi ngày đều được mỹ nữ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình. Cảm giác đó thật là tốt. Điểm thích ý này khi làm lãnh đạo cũng là tự phát thôi.
- Phì!
Long Mỹ Tâm làm ra bộ dạng sắp phun ra.
- Như thế nào lại nói những lời này. Nghe cảm thấy ghê tởm quá.
- Tôi cũng là ăn ngay nói thật thôi.
Tăng Nghị bất đắc dĩ nhún vai.
Long Mỹ Tâm nhìn kỹ ánh mắt của Tăng Nghị, cũng không nhìn ra cái gì. Cô có chút chột dạ nói:
- Văn phòng này của anh buồn quá, chẳng có gì chơi.
- Để tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Tăng Nghị liền đứng lên:
- Vừa lúc tôi cũng muốn đến công trường xem một số hạng mục.
- Công trường có cái gì hay chứ?
Long Mỹ Tâm cảm thấy chẳng có hứng thú.
- Cô không phải nói đến kiểm tra công tác của tôi sao? Giới thiệu Nam Vân, tuyên truyền cho Nam Vân, hấp dẫn nhà đầu tư đến Nam Vân, phát hiện vấn đề, đúng lúc giải quyết vấn đề. Vì nhà đầu tư mà cung cấp toàn bộ phương diện phục vụ. Đây là nội dung công tác mỗi ngày của tôi.
Tăng Nghị nhìn Long Mỹ Tâm nói:
- Cô nếu kiểm tra xong thì cũng có thể về Trường Ninh Sơn trước.
- Thôi đi, đi theo anh còn hơn.
Long Mỹ Tâm có chút ủ rũ. Trường Ninh Sơn tất cả đều giới nghiêm, có cái gì để mà đùa chứ. Chính mình có lưu lại thì cũng chỉ nói chuyện với Địch Hạo Huy. Nhưng sợ chẳng nói được cái thì, chỉ tổ buồn chán thêm thôi.
Lập tức hai người bước ra khỏi cửa, Bạch Gia Thụ lại tiến lên nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh cho tôi một cơ hội để giải thích đi. Phàn Lượng Lượng đập xe của anh, tôi lúc ấy thật sự không biết. Sau khi đi đến Vinh Thành, nhìn thấy cái thùng, tôi mới biết chuyện này. Tôi thừa nhận tôi lúc ấy quả là bị quỷ ám, trong lòng chỉ nhớ tới ân oán trước kia của chúng ta. Muốn nhìn thấy anh bị Phàn Lượng Lượng chơi đùa. Cho nên mới không nói với anh.
Bạch Gia Thụ lúc này cũng chẳng giữ lại thể diện gì. Tăng Nghị không phải là hạng người ngu xuẩn như Phàn Lượng Lượng. Không phải một câu nói nào đó là có thể lừa gạt được. Hôm nay chính mình nếu không xuất ra thái độ thực sự xin lỗi thì sợ là rất khó mà được bỏ qua.
- Trưởng phòng Tăng, tôi biết hiện tại nói những lời này cũng là muộn rồi. Nhưng vẫn cầu xin anh cho tôi một cơ hội. Từ nay về sau, anh cứ xem biểu hiện của tôi.
Tăng Nghị nhíu mày, thầm nghĩ Bạch Gia Thụ lúc này mới đúng là thành tâm xin lỗi. Hắn ừ một tiếng nói “Tôi đã biết” rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Gia Thụ gắt gao đi theo ở đằng sau, cắn răng nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh không tha thứ cho tôi cũng đúng. Tôi chính là gieo gió gặt bão, không hề một câu oán hận. Nhưng….
Bạch Gia Thụ nhìn Long Mỹ Tâm.
Long Mỹ Tâm trừng mắt, trong bụng thầm nói anh đây là có ý kiến gì. Còn muốn khiến bản cô nương giúp anh né tránh tị hiềm sao? Cô nói:
- Có chuyện thì nói, có rắm thì thả.
Bạch Gia Thụ thấy Tăng Nghị cũng không có khiến Long Mỹ Tâm có ý tị hiềm mình thì nói:
- Trưởng phòng Tăng nếu muốn đối phó tôi thì mười người cũng không đủ cho anh đối phó. Anh chỉ cần nâng ngón tay lên thì cũng có thể khiến tôi tan thành tro bụi. Nhưng Trưởng phòng Tăng đang ở trong quan trường, có một chút việc nhỏ cũng có thể cần nhờ đến loại nhân vật nhỏ như tôi. Anh tạm thời ghi lại số điện thoại của tôi, rồi xem những biểu hiện của tôi sau này. Nếu tôi còn dám có tâm tư xấu với Trưởng phòng Tăng nữa thì không cần anh ra tay, tôi tự mình nhảy xuống sông cho rồi.
Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng, bước chân cũng không dừng lại. Loại này ai nói mà chẳng được.
Bạch Gia Thụ liền từ trong túi áo lấy ra một phong thư, thấp giọng nói:
- Bên trong là những vụ bê bối của Phàn Lượng Lượng trong những năm gần đây. Còn có chuyện dơ bẩn của bố anh ta nữa. Bên trong đề cập đến không ít những cán bộ to nhỏ của thành phố. Tôi tất cả đều viết hết trong này. Còn ký tên mình lên trên đó. Dấu tay cũng đã được ấn lên. Chỉ cần Trưởng phòng Tăng cần thì tôi nguyện ý bất cứ lúc nào cũng đứng ra.
Tăng Nghị không khỏi buồn thay cho Phàn Lượng Lượng. Bình thường xưng huynh gọi đệ, khi xảy ra chuyện thì người thứ nhất giẫm lên mình chính là người bình thường gọi mình là huynh đệ.
Bạch Gia Thụ cũng không còn cách nào khác. Y tốt xấu gì cũng là một con ông cháu cha. Nếu đem tài liệu của Phàn Lượng Lượng và Phàn Cửu Giang truyền ra ngoài thì y ở Nam Giang tuyệt đối là không sống nổi nữa. Y đem thứ này giao lại cho Tăng Nghị, chính là đem nhược điểm của mình cho Tăng Nghị. Tiền đồ vận mệnh của mình hoàn toàn giao lại trong tay Tăng Nghị.
Tăng Nghị thầm nghĩ Bạch Gia Thụ này thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy được sơn cùng thủy tận. Tăng Nghị tùy tay tiếp nhận phong thư nói:
- Anh có thể đi rồi.
Bạch Gia Thụ biết Tăng Nghị đây là không truy cứu việc của mình nữa thì nói:
- Chuyện hợp đồng khai thác, phát triển Tướng Quân Trà tôi cũng hiểu rồi.
- Việc này anh nên đi tìm Bí thư Khang hoặc Chủ tịch huyện Tăng.
Tăng Nghị nói.
- Tôi sẽ không quấy rầy Trưởng phòng Tăng công tác nữa.
Bạch Gia Thụ như được đại xá, nhắm mắt đi theo phía sau Tăng Nghị. Nhìn thấy Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm lái xe rời đi thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.