-Thôi, tôi còn có việc, có thời gian sẽ liên lạc sau!
Bên kia gác điện thoại.
Vu Thiệu Hành lại gần:
- Bí thư Liêu! Là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Liêu Thên Hoa thất thần, sau một hồi suy nghĩ cũng phần nào đoán được ý tứ của Băng Hàn Bách, liền quay đầu hỏi Vu Thiệu Hành:
- Quyết định của hội nghị thường vụ đã tuyên bố với Tăng Nghị chưa?
-Tuyên bố rồi!
Vu Thiệu Hành đáp.
Liêu Thiên Hoa trong lòng trầm xuống, thôi xong rồi, chuyện này coi như xong.
Vu Thiệu Hành suy nghĩ một lát lại nói:
-Tuy nhiên, vẫn chưa công bố xong đã bị Trưởng ban thư ký Lỗ gọi đi rồi.
-Thật may, thật may!
Liêu Thiên Hoa sau một hồi sợ hãi, nếu như tuyên bố rồi khác nào ván đã đóng thuyền, muốn sửa cũng khó, ông ta liền nói:
- Lập tức mời Chủ tịch Chiêm Binh và Trưởng ban thư ký Kiến Tân qua đây một chuyến, tôi có chuyện cần cùng họ bàn bạc.
Thấy Vu Thiệu Hành đứng không nhúc nhích, Liêu Thiên Hoa nói thêm một câu:
-Bí thư Băng muốn chọn Tăng Nghị làm thư ký.
-Hả?
Vu Thiệu Hành lần này khiếp sợ cũng không khác gì Liêu Thiên Hoa. Sau khi bình tĩnh lại mới nói:
-Tôi đi thông báo ngay!
Chuyện này có chút nghiêm trọng rồi, Bí thư tỉnh ủy lại đích thân chọn thư kí là người được cử đi lớp huấn luyện ở nước ngoài. Thử hỏi là chuyện của thành phố quan trọng hơn hay chuyện của Bí thư tỉnh ủy quan trọng hơn. Ai có gan khiến cho Bí thư tỉnh ủy không có thư kí để dùng chứ.
Vu Thiêu Hoành cũng là người hiểu chuyện, sao có thể không rõ mối quan hệ phức tạp bên trong chứ. Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh làm ra đứng thành hàng lựa chọn, chuyện này sắp loạn lên rồi.
Đánh vỡ đầu cũng không ngờ được Bí thư Băng mới đến khi tuyển thư ý đã phá bỏ luật lệ như vậy được.
Liêu Thiên Hoa đang nghĩ nát óc xem nên làm thế nào để xoay chuyển tình thế không ảnh hưởng đến mình thì Hồ Khai Văn lại ngồi hăng hái ở vị trí trung tâm bàn hội nghị.
-Tăng Nghị lần này tham ga lớp huấn luyện thời gian cũng khá lâu nhưng công việc ở ban quản lý cũng không thể bỏ được, không thể chậm trễ nữa, mọi người cùng nêu ý kiến để giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Hồ Khai Văn nói xong, bưng chén trà uống một ngụm, quan sát phản ứng của mọi người. Tâm trạng của y hôm nay rất tốt, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ một nụ cười. Tên Tăng Nghị vướng chân vướng tay rốt cục cũng đi. Hôm nay mở cuộc họp, mới cảm nhận được mình là nhân vật số một của khu công nghệ cao.
Hồ Khai Văn rất có lòng tin, chỉ cần Tăng Nghị rời đi, vấn đề khó khăn của hồ Tinh Tinh sẽ được giải quyết nhanh thôi. Lúc đó Hồ Khai Văn sẽ một mình làm nên hai công lớn, tiền đồ sau này còn lo gì nữa.
Thấy không có ai chủ động lên tiếng, Hồ Khai Văn liền ừm một tiếng, tầm mắt đảo qua, đảo lại nhìn mọi người, nhất là khi đảo qua Lưu Đại Xuân, tầm mắt Hồ Khai Văn dừng lại vài giây.
Nhận được ánh mắt cổ vũ của Hồ Khai Văn, Lưu Đại Xuân lên tiếng dẫn đầu:
-Lời của Phó chủ tịch Hồ rất đúng, công việc của chúng ta không thể vì sự ra đi của Tăng Nghị mà phải gác lại được. Tôi đề nghị giao lại dự án mà đồng chí Tăng Nghị quản lý ban đầu cho Phó chủ tịch Hồ tạm thời chủ trì!
Hồ Khai Văn khuôn mặt lộ ý cười vẫn từ chối khéo:
- Đồng chí Đại Xuân đối với công việc có thái độ rất nhiệt tình và biết lo lắng nhưng kiến nghị này có chút không phù hợp với tình hình. Trước kia, công việc được phân công quản lý của đồng chí Tăng Nghị rất đa dạng, cũng là những việc quan trọng. Tôi cũng còn công việc được phân công ở thành phố, lại phải quản lí dự án hồ Tinh Tinh, cho dù là có lòng muốn vì khu công nghệ cao mà giúp sức nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm.
Mấy vị nhân viên ban ngành trong hội trường đều đang chuẩn bị chờ đợi, nghe thấy lời của Hồ Khai Văn lập tức như sống dậy.
Sự chuẩn bị này chính là muốn đem công việc trước kia của Tăng Nghị phân chia ra, mọi người một phần, ai cũng có thể lập công.
- Phó Chủ tịch Hồ, tôi thấy giờ thảo luận chuyện này có phải hơi sớm không?
Hội trường vang lên một tiếng nói của Lý Vĩ Tài.
Hồ Khai Văn sớm biết Lý Vĩ Tài sẽ đến quấy rồi, liền nén trong lòng lại, bình thản nói:
- Đồng chí Vĩ Tài nếu có ý kiến khác tốt hơn, cứ việc đưa ra.
Lý Vĩ Tài ung dung mở túi ra, lấy từ trong ra một bao thuốc, mở bao thuốc “gấu trúc” lấy ra trước mặt một điếu, hướng về phía bàn của hội trường nói:
- Cuộc họp mà không có thuốc, sao có thể được chứ. Thứ này tôi lấy từ chỗ Tăng Nghị, là loại tốt, mọi người chia nhau thử xem.
Hội trường lúc đó bỗng trở nên yên lặng. Loại thuốc “gấu trúc” này Lý Vĩ Tài đã khoe từ lâu nhưng chưa từng cho mọi người thử qua. Hôm nay vào đúng giờ phút quan trọng lại mang nó ra, ý tứ không phải rất rõ ràng rồi sao, chính là nhắc nhở mọi người đừng nên quay lưng, người kia có thể uy quyền khiến người khác phải sợ nhưng Tăng Nghị cũng không phải là kẻ tầm thường.
-Dù sao Ban quản lý vẫn chưa nhận được thông tin chính thức của thành phố, Phó chủ nhiệm Tăng có đi hay không còn chưa có quyết định chính thức, bây giờ bắt đầu thảo luận vấn đề này, có phải hơi sớm không?
Lý Vĩ Tài khẽ cười một tiếng, châm một điếu thuốc, rít một hơi sâu. Lúc này, phong họp tuy đã đã tới giờ phút chót nhưng Lý Vĩ Tài vẫn không quên cẩn thận tận hưởng một chút thứ mà chỉ những người như thủ tướng mới được dùng như thế này. Thứ thuốc này rất quý giá, dù Lý Vĩ Tài đã trót “cống hiến” cho mọi người nhưng vẫn cảm thấy như đứt từng khúc ruột. Nếu như đến điếu thuốc của mình cũng không tận hưởng như vậy sẽ thấy có lỗi với bản thân.
Khói thuốc bay lên hình một vòng tròn, theo xoang mũi đi ra. Lý Vĩ Tài như tươi tỉnh lên vài phần:
- Lúi lại một chút, Phó chủ nhiệm Tăng cứ coi như đi tham gia lớp học đó, cũng không phải nói đi là đi ngay. Vấn đề giao lại công việc, không phải cũng nên nghe ý kiến của anh ấy sao?
Lưu Đại Xuân nhếch mũi một cái. Nghe ý kiến của Tăng Nghị chẳng phải là để Tăng Nghị đem những công việc và mấy dự án quan trọng giao lại cho Lý Vĩ Tài anh tiếp quản sao? Ai mà không biết Lý Vĩ Tài là chân cận kề của Tăng Nghị. Nghĩ tới đây liên nói:
- Lý là như vậy nhưng chúng ta cũng có thể nêu ra một vài phương án cùng Phó chủ nhiệm Tăng thảo luận một chút. Như vậy có thể giảm bớt những công đoạn không cần thiết, để Phó chủ nhiệm Tăng tiết kiệm thời gian và sức lực chuẩn bị cho việc nhập học.
Lý Vĩ Tài thật muốn chửi mẹ nó. Cái tên Lưu Đại Xuân kia thật đáng ghét, thật sự nuốt không trôi cục giận này. Tăng Nghị bình thường đối xử với anh không tệ, những thành tích của anh đều là do Tăng Nghị giúp đỡ. Sớm biết anh là kẻ ăn ở như vậy, đã sớm cho anh đi đày rồi.
-Ngộ nhỡ Phó chủ nhiệm Tăng không đi học thì sao?
Lý Vĩ Tài hỏi lại.
Lưu Đại Xuân ngẩn người ra, đúng vậy, nếu chẳng may Tăng Nghị không tham gia lớp học, vậy không phải chính sẽ xui xẻo rồi sao?
- Đồng chí Vĩ Tài, đừng ngồi giả đoán nữa!
Hồ Khai Văn cầm chén trà tỏ vẻ không vui.
Lưu Đại Xuân nhìn bộ dạng của Hồ Khai Văn, trong lòng bất định:
- Đồng chí Vĩ Tài, xin chú ý lời nói và hành động của mình, anh là đang nghi ngờ quyết định của hội nghị thường vụ đã phái đồng chí Tăng Nghị đi tham gia lần tập huấn này. Đây là do lãnh đạo thành phố nghiên cứu và quyết định trong hội nghị thường vụ, sao có thể có chuyện “ngộ nhỡ “được?
- Được! Nió rất hay!
Hồ Khai Văn trong lòng thích thú, không ngờ Lưu Đại Xuân lại là một tên “mãnh tướng”, lời nói cũng rất có khí phách. Kể ra, nhất định phải đánh một hồi chuông cảnh báo nghiêm trọng tới những người trong mắt chỉ có lợi ích nhỏ, không coi lãnh đạo ra gì.
-Lời nói của đồng chí Đại Xuân tuy rằng có chút lỗ mãng nhưng cũng đúng theo tình cảnh hiện giờ thôi. Đồng chí Tăng nghị tham gia lớp huấn luyện là do lãnh đạo thành phố nhất trí quyết định, là thành phố đối với Tăng Nghị đã khẳng định, là….
Hồ Khai Văn còn muốn nói tiếp vài câu, đúng lúc đó cửa phòng họp liền mở ra, thấy thư ký của Hồ Khai Văn đang cầm điện thoại đi vào.
- Phó Chủ tịch Hồ, có điện thoại của Bí thư Liêu.
Thư ký đem điện thoại đưa tới trước mặt Hồ Khai Văn.
Hồ Khai Văn tiếp nhận điện thoại, thầm nghĩ thông báo chính thức đã tới rồi. Y cầm điện thoại, từ trên ghế đứng lên, cung kính cười nói:
- Bí thư Liêu, ngài có chỉ thị gì?
- Khai Văn, có chuyện phải chính thức thông báo cho cậu. Tôi và vài vị lãnh đạo thành phố đã thận trọng suy xét. Lần này người tham gia huấn luyện chính là cậu.
Liêu Thiên Hoa tâm trạng không tốt lắm, chỉ nói xong câu này liền nói:
-Cậu nắm rõ thời gian, tiếp nhận một chút thông tin giao lại công tác cho đồng chí Tăng Nghị, sau đó tới ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy để báo danh.
Hồ Khai Văn sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi những gì vừa mới nghe, sao lại thế này, trong khi bản thân bên này còn đang tính chuyện chia quyền với Tăng Nghị, vậy mà sao có thể chỉ chớp mắt, người đi lớp bồi dưỡng lại là mình? Lẽ nào quyết định của hội nghị thường vụ thành phố thật sự có thể thay đổi xoành xoạch như vậy ư?
- Phó Chủ tịch Hồ!
Lý Vĩ Tài ngồi gần Hồ Khai Văn nhất nên cũng nhge được ít nhiều nội dung mà cho dù không nghe được y cũng đoán được qua vẻ mặt kia của Hồ Khai Văn, liền nói:
-Anh xem buổi thảo luận này có cần tiếp túc không?
Hồ Khai Văn mặt biến sắc, từ trắng biến hồng, giờ trở thành màu tím, phẫn nộ đạp bàn, quát:
-Tan họp!
Nói xong, Hồ Khai Văn bước chân ra cửa trước, ai ngờ vừa mới bước được một bước, nhất thời liền cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
-Mau, mau gọi cấp cứu!
Lý Vĩ Tài hô to một tiếng, nhanh tay chạy qua, khó khăn lắm mới đỡ được Hồ Khai Văn, không để đầu y trực tiếp rơi xuống đất, hội trường loạn lên.
Đây là lẫn thứ hai Hồ Khai Văn té xỉu, lần này, sợ là thật sự bị bệnh.