Trở lại Nam Giang, Cố Địch như áo gấm về làng vậy. Lúc trước, khi còn ở tỉnh Nam Giang hắn bị tên khốn kiếp Viên Văn Kiết ỷ thế con ông cháu cha đè đầu cưỡi cổ, diễu võ dương oai với hắn. Hiện giờ tình hình đã khác, khi Cố Minh Phu phụ trách nhân vật quan trọng đứng thứ hai ở tỉnh có nền kinh tế lớn Đông Giang. Chính vì vậy mà Cố Địch đã thuận lợi cho việc mở rộng kinh doanh ở Đông Giang, công việc vô cùng trôi chảy nên ngày càng phát triển.
- Đi thôi!
Cố Địch lấy ra một đôi kính râm đeo vào mắt, hắn quay lưng thong thả bước đi rời khỏi sân bay.
Đi theo sau hắn là Thủy Mạc Yên và An Bạch, hai người này cũng đều đeo kính râm thật to, cổ áo gió cao kín cổ che khuất một một phần khuôn mặt sợ người ta nhận ra. Đi theo còn có người đại diện và hai người trợ thủ.
Tăng Nghị đang chen lấn trong đoàn người đón khách, hắn đang lức láo tìm kiếm.
- Ông chủ Tăng, gần đây phát tài lắm à!
Khi vừa ngang qua Cố Địch cười ha hả nói. Giống như trước kia, hai tay gã mở ra ôm chặt lấy Tăng Nghị.
- Giàu thì không giàu gì nhưng được cái mập lên trông thấy!
Tăng Nghị nhìn Cố Địch cũng rất vui vẻ, cười cùng hô to lên:
- Đi thôi, chúng ta lên xe nói chuyện.
Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz chở tất cả năm người thẳng tiến đến thành phố Vinh Thành.
- Thế nào? Hoạt động quyên tiền lên kế hoạch như thế nào rồi?
Cố Địch ngồi trong xe nhếch môi cười nhìn Tăng Nghị nói:
- Nếu có thể hỗ trợ gì được cho địa phương, cậu cứ việc nói, lần này tôi trở về với mục đích như thế. Cần người giúp người, cần tiền giúp tiền, cậu không nên khách sáo làm gì.
Tăng Nghị cười nói:
- Các anh đến tham gia hoạt động này chính là đã giúp đỡ khá nhiều rồi!
- Chúng ta là anh em mà!
Cố Địch khoát tay cười nói:
- Nếu là chuyện của người khác thì tôi không quan tâm nhưng đây là chuyện của cậu. Chỉ cần cậu nói một tiếng, dù tôi đang ở tận chân trời cũng lập tức có mặt ngay tức khắc khi cậu cần.
Cố Địch nói ra những lời này thật sự xuất phát từ tâm can gã. Trước kia khi gã còn đang lăn lộn khổ sở kiếm sống, chỉ có điều mở miệng nói câu đùa giỡn với Tăng Nghị, vậy mà Tăng Nghị cũng còn nhớ rõ, giới thiệu cho gã cách phát tài. Nhưng dù khi giàu gã cũng còn nhớ câu “ Phú quý không về quê như áo gấm đi đêm “. Cố Địch ít nhiều cũng có chút hư vinh. Gã trở về để cho người trước kia xem thường gã có thể nhìn thấy, là biết Hồ Hán Tam đã trở lại.
Tăng Nghị cười ha hả nói:
- Vậy nếu anh có lấy bạc ra cũng đừng đau lòng đó!
- Tiền là cái quái gì? Chỉ là một thứ khốn kiếp mà thôi!
Cố Địch tiền nhiều, thế mạnh nên khẩu khí bất cần.
Thủy Mạc Yên lúc này cười nói:
- Tăng đại ca, tôi nghe nói tỉnh Nam Giang có vị Minh Không đại sư, lợi hại phi thường lắm.
Tăng Nghị liền mỉm cười nói:
- Hoạt động quyên tiền lần này Minh Không đại sư cũng sẽ tham gia. Tuy nhiên cô có gì muốn gặp đại sư, tôi có thể giúp cô được, chắc là không có vấn đề gì.
Thủy Mạc Yên vẻ mặt hiện ra vô cùng vui sướng nói:
- Vậy thì phiền Tăng đại ca quá, tôi muốn đi Linh Giác Tự đốt nén hương!
An Bạch bên cạnh cũng gật đầu, hiển nhiên cô cũng muốn gặp mặt Minh Không rồi.
Hiện tại Minh Không ở trong giới phú hào cùng với các nghệ sĩ nổi tiếng, có thể nói ông ta chói lọi như mặt trời ban trưa. Nhất là sau khi Thái Trí Trung có thể đi được, Thái phu nhân ở cảng đảo bên kia gặp người đều truyền bá, mang lại cho Minh Không không ít tín đồ. Hiện giờ có không ít người đều đặc biệt bay đến Nam Giang bái kiến Minh Không. Họ thỉnh cầu những gì họ mong muốn, tiếng tăm của Minh Không ngày càng lớn, người bình thường rất khó gặp được ông.
Cố Địch liền bĩu môi khinh thường nói:
- Đại sư cái gì! Nghe đại sư nói không bằng nghe Tăng Nghị nói đâu!
Tăng Nghị cười cười rồi lấy điện thoại di động ra điện cho Minh Không. Một lát sau, hắn buông điện thoại ra nói:
- Được rồi, bất cứ khi nào muốn đều có thể gặp. Minh Không đại sư thời gian gần đây đều ở nhà!
An Bạch lại hỏi:
- Lúc này cũng có thể chứ?
Tăng Nghị nói:
- Nếu các bạn không thấy mệt thì đương nhiên có thể rồi!
Thủy Mạc Yên và An Bạch nhìn nhau gật đầu nói:
- Vậy chúng ta đi di, nếu lần này gặp được Minh Không thì chuyến đi này quả nhiên không tệ chút nào!
Tăng Nghị liền bảo Từ Lực một tiếng, xe vào thành phố liền hướng đến Linh Giác Tự. Tăng Nghị lại điện thoại báo trước cho Minh Không một tiếng.
Minh Không đang đứng trước cửa tiểu viện đón chào, mặt nhìn hướng phía Tăng Nghị chắp tay làm Phật hiệu nói:
- Tăng thí chủ hạ cố đến thăm, thật vinh hạnh cho miếu nhỏ của bần tăng quá, hân hạnh! Hân hạnh!
Vừa dứt lời khoát tay nói:
- Các vị thí chủ, kính mời vào thiện phòng an tọa!
Tăng Nghị đáp lễ nói:
- Làm phiền đại sư quá!
Thủy Mạc Yên và An Bạch vừa nhìn thấy Minh Không thầm nghĩ quả nhiên đúng là một cao tăng đắc đạo. Các cô vô cùng kinh ngạc với thái độ của Minh Không đối với Tăng Nghị, bất cứ khi nào cũng tiếp đón nhưng không ngờ lại cố ý ra đến cửa nghênh đón, như vậy đã xem trọng lắm! Nghe nói tháng trước có ngôi sao nổi tiếng ở Hongkong đến Linh Giác Tự tìm Minh Không để giúp hắn. Nhưng cũng phải đứng ở cửa chờ hơn nửa canh giờ, đợi đến khi Minh Không cho phép mới được kêu vào.
Vào bên trong ngồi xuống Nghị mở đầu:
- Tôi có vài bạn hữu rất ngưỡng mộ đại sư, đối với Phật học rất có hứng thú nên muốn nghe đại sư giảng đạo. Chính vì vậy, tôi dẫn bọn họ đến đây, nếu có gì quái rầy sự yên tịnh của quý tự, xin đại sư thông cảm!
- Thiện tai, thiện tai! Gặp được các vị thí chủ là phần phúc của bần tăng!
Minh Không đứng lên, hướng về phía các vị khách thi lễ, sau đó đến trước mặt của Thủy Mạc Yên tay cầm hạt châu đãi qua một vòng nói:
- Vị nữ thí chủ này, mọi chuyện đối với cô rất thuận buồm xuôi gió, là cô gái bình dị. Có nghe được đạo lý “ Phù hoa tan mất, bình thản là thật “ nên cô có thể cầu người được người, cầu gì được nấy.
Thủy Mạc Yên giật nẩy mình, ngồi một lúc lâu mà chưa hồi phục lại tinh thần.
Minh Không cũng không nói gì thêm, lại đến trước mặt An Bạch nói:
- Còn vị nữ thí chủ này, cô là người có phúc, phải biết rằng “ Suốt ngày chạy khắp nơi, không bằng một khắc nhàn “
An Bạch cũng há hốc mồm, bạn trai của cô là bác sĩ khoa ngoại, người có tiếng tăm vô cùng “ Thần Thủ “ Hoàng Thiên Dã. Chỉ cần y cầm dao giải phẫu, thì y có thể có rất nhiều tiền, đủ cho An Bạch có cuộc sống giàu có sung sướng, không cần phải lo làm minh tinh gì cả. Gần đây, cô đang do dự, có nên hay không tiếp tục tham gia biểu diễn nghệ thuật.
Trước mắt Hoàng Thiên Dã được viện Y học Vân Nam mời. Trong vòng nửa năm tới có khả năng sẽ đến tỉnh Nam Giang định cư. Nếu rời khỏi vòng nghệ thuật biểu diễn thì cô nhất định sẽ đến đây.
Minh Không lại đến trước mặt của Cố Địch nhưng lại không nói điều gì, chỉ khẽ lắc đầu xoay người bước đi.
- Lão....Đại sư!
Cố Địch nóng nảy kêu lên, tại sao người khác đều nói, duy chỉ có y không nói:
- Đại sư sao không nói về tôi một câu?
- Người khác tặng cho cậu còn ít sao?
Minh Không nhất định không chịu nói:
- Không cần nói nhiều, chỉ nói một câu thôi!
Cố Địch vô cùng bực bội, lão Hòa thượng này nói nhữnng câu mơ hồ không rõ ràng. Câu nói không rõ ràng của lão thì hắn không đủ tuệ nhãn để hiểu nên vẫn rất mơ hồ.
Tăng Nghị cười cười, ngồi một bên lẳng lặng uống trà. Hắn thầm nghĩ Minh Không thật có khả năng hù người rất cao. Những người làm trò cùng thầy tướng số đoán quẻ số ở chùa Linh Giác có gì khác nhau.
Đi khắp bốn phương, thứ nhất nên dựa vào mắt để quan sát, thứ hai dựa vào khả năng ứng phó tình huống. Những thuật sĩ ở Linh Giác tự chỉ cần có người đi qua trước mặt đều nói một câu:
- Vị tiên sinh này, nữ sinh, xin mời dừng bước, tôi sẽ tặng người hai câu!
Một khi mở miệng nói câu này, không phải tự nhiên nói vớ vẩn mà nói có chủ ý. Nếu nam nữ thanh niên sẽ nói:
- Xem trước tình cảm, hôn nhân.
Còn nếu gặp người đàn ông trung niên bước vội vàng thì nói:
- Vị tiên sinh này, xem một chút về sự nghiệp, con đường thăng tiến đi!
Còn nếu gặp người già đi qua thì lại nói:
- Hãy xem vận mạng của con cái các cụ!
Những điều này chỉ hoàn toàn đánh vào tâm lý, nhưng có người là cao nhân hiểu thuật xem tướng thì khi mở miệng nói họ đều nói về những điều chắc chắn có. Như vậy, người nghe không thể nào thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe hắn nói.
Giống như Tăng Nghị đưa hai mắt quan sát, người nào có bệnh tật gì gần như khó thoát khỏi ánh mắt của hắn. Nếu hắn cũng dùng chiêu này để bói toán thì có thể kinh doanh so với làm thuật sĩ này còn muốn kiếm tiền nhiều hơn.
Tuy nhiên, Tăng Nghị cũng không vạch trần Minh Không làm gì, Minh Không cũng không làm gì có hại cho người khác. Thậm chí còn giúp cho một số người có cử chỉ điên rồ, làm cho người ta cảm giác được thỏa mái, trong tâm càng thêm bình tĩnh, cho nên không xem nó là có lỗi được.
Huống chi lần này từ thiện quyên tiền, Minh Không lại giơ cao cánh tay tương trợ. Đồng thời cũng kêu gọi không ít các thương nhân đến quyên tiền giúp đỡ, đây cũng chính là một loại công đức mà ông ta làm được.