Mục lục
Thủ Tịch Ngự Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vị khách này xin đừng nổi giận.

Trương tổng khẳng định là muốn giữ gìn cho Lư Hiểu Bằng. Nhưng thân phận của ông là Giám đốc khách sạn, tổng cũng không thể đi cãi nhau với khách, vẫn rất hòa nhã nói:

- Thang máy đóng đóng mở mở, người đụng người không thể tránh được. Chúng ta nói chuyện với nhau, không nên tức giận.

- Không phải đã nói rõ với anh rồi sao?

Gã phiên dịch vẻ mặt kiêu ngạo, gào lên:

- Lập tức xin lỗi, phải xin lỗi.

Trưởng tổng cảm thấy gã phiên dịch này rất là khốn kiếp, nhưng ông vẫn nở một nụ cười chuyên nghiệp:

- Đúng vậy, sự tình chưa được rõ ràng mà. Nếu chúng tôi có lỗi thì khẳng định sẽ xin lỗi.

Gã phiên dịch này xem ra có ý bất mãn với câu trả lời, quay đầu lại nói với gã Lý tiên sinh kia. Chỉ thấy gã Lý tiên sinh vẻ mặt thịnh nộ, lại quát to một trận bằng thứ ngôn ngữ nào đó.

- Lý tiên sinh nói, nếu các người không xin lỗi. Vậy thì báo cảnh sát đi, gọi người ngoài tới xử lý.

Gã phiên dịch từ trong lỗ mũi hừ một tiếng. Y rất hiểu biết tình huống trong nước. Cho dù là cán bộ, đụng phải chuyện này, nhất là gặp người nước ngoài thì không dám đem sự việc làm cho náo loạn.

- Lý tiên sinh thời gian rất quý giá, các người mau khẩn trương xin lỗi. Sau đó thương lượng chuyện bồi thường. Nếu không thì hậu quả các người tự suy nghĩ.

Trương tổng cái mũi như muốn lệch sang một bên. Tuy nhiên cũng không dám phát hỏa. Ai bảo hôm nay xui xẻo gặp phải người nước ngoài chứ. Ông ta hận không thể cho gã phiên dịch này mấy bạt tai, khiến y phải nhận ra tổ tông mình là ai. Sau đó sẽ đem cái tên họ Lý đến cục Cảnh sát. Rõ ràng người ông ta đụng là thư ký Lư đấy.

Nhưng sự việc liên lụy đến người nước ngoài thì sẽ không đơn giản như vậy. lãnh đạo trong nước đều không muốn trên địa bàn của mình lại gặp chuyện không may, nhất là loại chuyện tranh cãi với người nước ngoài. Cho nên thà rằng ủy khuất con dân của mình, cũng không thể để cho người nước ngoài chịu nửa điểm tức giận. Hôm nay, việc này có bẩm báo cục Cảnh sát thì cũng vô dụng. Nếu không nhịn được mà làm náo loạn lên thì kết cục của anh sẽ không ổn. Cho dù Lư Hiểu Bằng là thư ký của Phó chủ tịch tỉnh thì sợ là không thể không cúi đầu.

Trước kia Vinh Thành cũng phát sinh nhiều chuyện như vậy. Có người nước ngoài đến uống rượu trêu ghẹo phụ nữ. Chồng của cô gái liền đứng lên tranh cãi, kết quả bị đám người nước ngoài đánh cho một trận. Cảnh sát vừa đến, nghe thấy người nước ngoài thì cũng không còn cách nào quản. Kết quả người chồng đó không phục, mặc dù chỉ là chức quan nhỏ nhưng vẫn đi khiếu trạng xung quanh. Cuối cùng đánh mất chức quan không nói, người còn bị bắt đến trung tâm giáo dục lao động.

Sự bảo vệ người nước ngoài không phân biệt tốt xấu như vậy, người trong nước trước mặt người nước ngoài làm sao mà ngẩng đầu lên được.

Cái gã họ Lý kia sau khi quát mắng vài câu thì ngồi xổm xuống, xem thử cái thùng của mình có bị phá hư hay không.

Trong đại sảnh lúc này cũng có một số người vây lại, âm thầm chỉ vào gã phiên dịch, thấp giọng mắng:

- Đồ quỷ sứ cố làm ra vẻ. Thực nên bị đánh.

- Tuyệt không thể xin lỗi! Rõ ràng chính gã nước ngoài kia đụng trước mà.

- Thế đạo gì vậy? Trên địa bàn của chúng ta đụng phải người trước, còn bắt chúng ta phải xin lỗi.

Trương tổng thấy nhiều người vây quanh, liền thương lượng nói:

- Nếu không thì chúng ta lên lầu nói chuyện?

- Ngay tại chỗ này xin lỗi mau.

Gã phiên dịch một bước cũng không nhượng bộ, thầm nghĩ chính mình khó khăn lắm mới quơ được cơ hội thể hiện, còn không tận sức vì Lý tiên sinh làm việc sao. Y nói:

- Các người có biết Lý tiên sinh là có thân phận gì không? Ngay cả Chủ tịch tỉnh Nam Giang của các người khi đụng phải Lý tiên sinh cũng phải xin lỗi.

Lần này, Lư Hiểu Bằng cũng tức giận. Đây không phải là một tên tay sai thôi sao, giọng điệu thật lớn. Còn dám nói khiến Chủ tịch tỉnh cũng phải xin lỗi. Tôi muốn thử một chút xem sao. Lập tức y sờ tay vào thắt lưng của mình.

Tăng Nghị lúc này vươn tay ra, đặt lên vai Lư Hiểu Bằng, cười nói:

- Anh Lư, chuyện nhỏ này giao cho tôi đi. Tôi sẽ đi kết nối với vị Lý tiên sinh này.

Lư Hiểu Bằng đành phải thôi. Thân phận của y đặc biệt. Hôm nay nếu đã mở miệng, ngày sau nếu gã nước ngoài này có năng lượng, đem sự việc làm náo lên thì người khó chịu cũng chỉ là Phó chủ tịch tỉnh Niếp.

Tăng Nghị tiến lên hai bước nói:

- Nếu là như thế thì báo cảnh sát đi. Lý tiên sinh trước mở cái thùng ra, xem có tổn thất gì không? Khi đến cảnh sát thì cũng giải thích được.

Lời này vừa nói ra, Lư Hiểu Bằng lập tức sắc mặt biến đổi. Ngay cả Trương tổng cũng thầm nghĩ Tăng Nghị làm sao vậy. Chẳng lẽ không rõ ràng phương diện này sao? Việc này không phải là việc nhỏ? Nếu làm lớn lên, xui xẻo cũng chỉ khách sạn tôi thôi.

Gã phiên dịch này lập tức cơn tức giận tăng cao, chỉ vào Tăng Nghị nói:

- Tôi nói cho cậu biết…

Tăng Nghị duỗi tay ra, chụp lấy tay gã phiên dịch quát:

- Tôi nói cho anh biết, đừng nói là anh, ngay cả ông chủ Lý tiên sinh của anh cũng không dám chỉ tay vào tôi như vậy? Anh có biết thân phận của tôi là gì không?

Tăng Nghị hiện tại chỉ là một tiểu lãnh đạo của tỉnh, cũng không có quan uy. Nhưng gã phiên dịch lại bị khí thế của Tăng Nghị đè lại, lập tức có chút lùi bước. Tuy nhiên đảo mắt, y lại lập tức giễu võ giương oai, trong bụng thầm nói mình sợ cái gì? Lý tiên sinh là ai chứ? Ngay cả Chủ tịch tỉnh Nam Giang cũng phải coi trọng mình:

- Tôi nói cho cậu biết, Lý tiên sinh….

Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không phải là giả danh thầy thuốc lừa bịp sao? Chữa bệnh thì chẳng ra gì mà cứ tỏ ra lành nghề.

Gã phiên dịch ánh mắt mở to:

- Cậu…

Y không nghĩ tới Tăng Nghị không ngờ biết được thân phận của Lý tiên sinh. Điều này khiến y run rẩy, ngay lập tức không nói được điều gì, tròng mắt đảo qua đảo lại, hướng ông chủ của mình tố khổ.

Lý tiên sinh đang ngồi dưới đất, vẻ mặt đau lòng kiểm tra cái thùng của mình, nghe được lời nói của gã phiên dịch thì nhất thời giận tím mặt, quát:

- Buồn cười, dám nói tôi là thầy thuốc giả mạo? Đây đúng là một lời nói xấu đối với Đại Hàn y. Tôi muốn anh ta lập tức xin lỗi tôi, hướng Hàn y tạ lỗi. Nếu không việc này tôi sẽ truy cứu đến cùng.

Nói xong, y đứng lên, chuẩn bị nhìn xem người nào nói xấu mình.

Gã phiên dịch lập tức nói:

- Có nghe thấy không? Các người mau xin lỗi Lý tiên sinh.

Tăng Nghị cười lạnh một tiếng. Hắn thấy gã phiên dịch này chỉ cố làm ra vẻ, nhưng cái mặt của gã Lý tiên sinh kia lúc này đã trắng bệch.

Gã phiên dịch nhìn Tăng Nghị, uy hiếp nói:

- Tôi nói cho cậu biết, Lý tiên sinh là người có địa vị rất cao trong giới Hàn y. Cậu nói xấu Lý tiên sinh thì chính là nói xấu Hàn y. Phải biết rằng, Hàn y ở trong lòng người dân Hàn quốc là thần thành. Loại hành vi này của cậu chính là cố ý làm tổn thương tình cảm của người dân Hàn Quốc, là muốn cho ngoại giao xung đột mà.

Nói cho hết lời, gã phiên dịch phát hiện ánh mắt của những người xung quanh có chút kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói không đúng sao? Y liền quay đầu, muốn tìm ông chủ của mình chứng thực một chút, tránh cho mình nói sai lầm điều gì. Ai ngờ vừa quay đầu lại, liền thấy sắc mặt ông chủ của mình cực kỳ khó coi, dường như là có ý sợ hãi người đối diện.

- Đây không phải là Lý thần y sao?

Tăng Nghị nở nụ cười quái dị:

- Anh từ London trở về rồi đấy à? Hơn nửa năm không gặp, phong thái thần y vẫn như trước.

Lý Đông Nghị lập tức sắc mặt đỏ lên, nói:

- Tôi trở về như thế nào cũng không cần anh quan tâm.

- Vậy lần này anh đến Trung Quốc là biết sỉ rồi mới dũng, chuẩn bị bái sư học nghệ phải không?

Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị, lắc đầu nói:

- Tôi khuyên anh nên trở về đi. Trung y chúng tôi không thu những chi đồ khi sư diệt tổ. Huống chi tư chất của anh cũng bình thường, sợ là học cũng không xong.

Lý Đông Nghị tức giận đến run cả người. Tăng Nghị đây là cứa vào vết sẹo của mình. Ánh mắt của y căm tức nói:

- Anh chẳng qua là may mắn thắng một ván thôi. Điều này cũng chẳng dao động được địa vị Hàn y của chúng tôi.

- Nếu không phải đến học nghệ, vậy anh đến Trung Quốc làm gì?

Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị:

- Chúng tôi lại chẳng cần học Hàn y.

Lý Đông Nghị thiếu chút nữa là tức hộc máu. Y mơ hồ nhìn thấy bộ dạng của Yến Dung một năm trước. Lúc ấy Yến Dung cũng nói những lời khiến Lý Đông Nghị thiếu chút nữa là nhảy xuống biển bơi về Hàn Quốc rồi.

Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị, không hiểu vì sao lại nhớ tới Yến Dung lúc trước. Yến Dung từng lời cứ như con dao đâm vào trong tim của Lý Đông Nghị.

- Tôi làm cái gì cũng chẳng quan hệ gì đến anh.

Lý Đông Nghị biết nói thêm cái gì đi nữa thì cũng chỉ rước nhục nhã cho mình, lập tức chuyển đề tài, nhìn Lư Hiểu Bằng:

- Tố chất của người Trung Quốc các người đi đâu rồi? Đụng vào người ta lại còn quát mắng. Một câu xin lỗi cũng không nói ra được. Đây là lễ nghi chi bang rất khiến tôi thất vọng. Tôi nhất định phải đem chuyện này nói cho mọi người biết.

- Được!

Tăng Nghị vẻ mặt cười tủm tỉm, quay đầu hỏi Trương tổng:

- Đại sảnh có cameras không?

Trương tổng nói:

- Có!

- Vậy thì mau đem đoạn phim vừa rồi chiếu cho Lý tiên sinh xem qua. Bảo anh ta đi nói với mọi người rằng, người Trung Quốc của chúng ta không có tố chất đến cỡ nào, thuận tiện cũng nói cho mọi người biết một chút, vị Thần y bậc nhất của Hàn Quốc này là phong hoa tuyệt đại, thân sĩ tao nhã như thế nào.

Tăng Nghị nói tiếp:

- Nhanh đi, đừng để cho Lý tiên sinh chờ lâu, tránh cho họ lại nói người Trung Quốc chúng ta ngoại trừ tố chất thấp mà còn là làm việc kéo dài.

Giám đốc Trương vừa nghe là hiểu ngay, lập tức cho người đi mang cuộn băng video đến.

Lý Đông Nghị nghe Tăng Nghị nói đến “Thần y bậc nhất Hàn Quốc” thì trợn tròn mắt, bắt đầu bình tĩnh lại. Y ở Hàn Quốc cũng là người có thân phận, nhưng chỉ cần người ta nhìn thấy bộ dạng ngang ngược của y vừa nãy thì hình tượng tích lũy mấy năm qua sẽ bị phá hủy.

- Đúng rồi!

Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị:

- Lần trước Lý tiên sinh ở lâu đài, chẳng lẽ người dân Hàn Quốc cũng không biết?

Lý Đông Nghị trên trán đổ mồ hôi lạnh. Đây là uy hiếp! Việc đánh cuộc của y và Tăng Nghị ở tòa lâu đài, y nào dám nói ra. Y là thầy thuốc có tiếng ở Hàn Quốc, nếu để cho người ta biết y thua trong tay Tăng Nghị, vậy thì tương đương với việc Hàn y bị đánh bại. Đây chính là sự đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tin của người dân Hàn Quốc. Hàn Quốc đang đẩy mạnh quốc tế hóa Hàn y, xảy ra việc này chẳng khác nào một quả bom đả kích.

Như thế nào lại đụng phải cái tên khắc tinh Tăng Nghị này chứ? Lý Đông Nghị hiện tại hối hận muốn chết. Sớm biết rằng như vậy thì mình nên chạy lấy người. Nhưng hiện tại, một bậc thang cho mình chạy đi cũng không có.

Đều nói rằng Trung Quốc đất rộng của nhiều, nhân khẩu đông. Tôi thấy đều là thúi lắm, khẳng định cũng rộng lớn bằng Hàn Quốc chúng tôi. Bằng không thì chính mình khi đi đến đâu đều gặp phải sát tinh này.

Người chung quanh thấy bộ dạng kia của Lý Đông Nghị thì chỉ biết gã nước ngoài này bị bại. Vì thế đều nhẹ nhàng thở ra, âm thầm khen ngợi đồng thời cũng đoán già đoán non về Tăng Nghị. Cái này phải gọi là Thiên triều khí thế. Không nóng không lạnh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chỉ nhẹ nhàng trêu đùa nhưng cũng khiến cho tên quỷ sứ kia tan thành tro bụi, tiến thoái lưỡng nan, hoảng sợ như chui vào bẫy chuột.

Tăng Nghị khoanh tay đứng một nơi, nhìn bộ dạng của Lý Đông Nghị, thầm nghĩ người này đúng là chẳng can đảm gì cả. Thấy mình đi ra thì liền khẩn trương chạy lấy người. Muốn làm cho tôi khó chịu, không dễ đâu.

Đang trong lúc khó chịu, chẳng biết làm cái gì thì từ đâu đi tới một cô gái trẻ tuổi, dáng người cao gầy, mang theo một cỗ khí chất đẹp đẽ bước đến, khẽ nói:

- Bác sĩ Lý, sao anh lại còn đứng ở chỗ này? Ông nội tôi chờ đến sốt ruột rồi.

Nói xong, giống như một cỗ hơi sương, nhẹ nhàng bước đến cửa khách sạn.

Nghe cô gái nói, Lý Đông Nghị giống như được giải vây, lập tức nói:

- Tôi sẽ đi ngay.

Nói xong, không cam lòng nhìn thoáng qua Lư Hiểu Bằng rồi đi theo cô gái.

Tăng Nghị cười khẽ hai tiếng nói với Trương tổng:

- Trương tổng, khách sạn Thanh Giang của chúng ta là khách sạn có cấp bậc cao nhất Vinh Thành, đại diện cho hình tượng của Vinh Thành. Về sau nếu có khách đến ở, nhất định phải nhìn cho rõ ràng. Cũng không nên để cho người không có tố chất tiến vào. Hạ thấp cấp bậc của mình không nói, nhưng sẽ quấy nhiễu những quý khách khác.

- Vâng, cậu nói rất đúng. Về phương diện này chúng tôi sẽ chú ý.

Trương tổng vẻ mặt hối hận, nhưng trong lòng cảm thấy vui.

Lý Đông Nghị nghe nói như thế thì trên mặt lập tức xám lại, nắm tay thật chặt, hận không thể đánh cho Tăng Nghị một cái.

Cô gái kia cũng nghe được lời nói của Tăng Nghị, quay đầu lại mỉm cười một chút, sau đó rất nhanh bước đến cửa, cánh tay nắm lấy một ông cụ khoảng sáu bảy mươi tuổi. Chỉ thấy ông cụ hướng bên này nhìn lại, ánh mắt linh hoạt, sắc bén.

Tăng Nghị nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu, thở dài sau đó cùng với Lư Hiểu Bằng bước vào thang máy, nói:

- Anh Lư, đi thôi, chúng ta lên lầu, đừng vì những người như vầy mà làm mất hứng.

Lư Hiểu Bằng lúc này vô cùng mừng rỡ. Hôm nay Tăng Nghị giúp cho y giải quyết cái tên Lý Đông Nghị kia. Chẳng lẽ còn muốn mình xin lỗi cái tên nước ngoài kia sao? Nếu truyền ra ngoài thì Lư Hiểu Bằng còn có thể lăn lộn ở Nam Giang này không? Y khoát vai Tăng Nghị nói:

- Chú em Tăng, cậu cứ yên tâm, trong lòng tôi đã biết. Hôm nay rượu mừng của cậu không bên bị chuyện này phá hỏng. Hết thảy đều vứt sang một bên.

Lời này nói rất có ý tứ. Trong lòng đã biết, một lời bao quát tất cả.

Trương tổng đi theo phía sau, vui không kềm hãm được. Tăng Nghị đã giúp cho ông ta giải quyết một nan đề. Nếu không làm loạn lên thì ông ta khó mà giải quyết. Đến lúc đó danh dự khách sạn hao tổn không nói, còn làm cho Lư Hiểu Bằng phải chịu thiệt. Còn có thể giận chó đánh mèo trên đầu mình.

- Phó chủ nhiệm Tăng, vừa rồi cái tên nước ngoài đó đã bị thua trong tay cậu?

Trương tổng hớn hở hỏi.

- Là oan gia!

Tăng Nghị cười nói:

- Tên kia cũng là thầy thuốc, chúng tôi từng giao chiến qua một lần.

- Xem cách y hành xử thì biết y thuật như thế nào.

Trương tổng cười vươn ngón tay cái:

- Cao thủ chân chính đều giống như cậu vậy. Chân chính không lộ ra, ngược lại còn rất khiêm tốn.

Tăng Nghị cười hỏi:

- Ông cụ ở ngoài cửa đó cũng ở khách sạn à? Có lai lịch gì vậy?

Trương tổng cũng không có khả năng biết hết mọi tình huống ở khách sạn, nên nói:

- Lát nữa tôi sẽ đi hỏi lại.

Tăng Nghị liền khoát tay nói:

- Nếu không biết thì cũng không cần hỏi. Người khách này ông nên chú ý là được. Tốt nhất đừng để cho anh ta ở quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK