Nếu Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị có thể cùng một chỗ, Đỗ Nhược tuyệt đối là cao hứng từ tận trong tim. Gã muốn Tăng Nghị có thể có được hạnh phúc, bởi vậy nên gã có lần còn cố tình nhắc khéo Tăng Nghị, nhưng thật không ngờ được là, hai người này bây giờ lại biến thành “Ngưu Lang Chức Nữ”.
- Cậu cũng không cần phải nói mấy lời buồn rầu như vậy làm gì.
Đỗ Nhược vỗ vỗ bả vai Tăng Nghị, trấn an:
- Trong lòng Long cô nương chỉ có mình cậu, mắt nhìn của anh đây chắc chắn không lầm được đâu.
Tăng Nghị không muốn bàn luận về vấn đề này, hỏi:
- Khi nào anh quay về thủ đô?
- Có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia!
Đỗ Nhược trầm ngâm một chốc, nói:
- Đợi khi đem tất cả các tài liệu cùng chứng cứ của vụ án chuyển giao cho tỉnh Nam Giang xong là anh có thể đi rồi.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Khi nào đi thì báo cho tôi một câu, tôi đi tiễn anh! Mặt khác cũng có vài thứ muốn phiền anh thay tôi chuyển tới tay cho Phương lão ở thủ đô.
- Này có cái gì mà phiền toái!
Đỗ Nhược cười nói, cái này với gã mà nói cũng là một cơ hội khó được, vừa lúc đi thăm hỏi ông cụ của Phương Nam Quốc một chút. Phương Nam Quốc có tiền đồ rộng mở như vậy, chính mình đi theo sát một ít là tuyệt đối sẽ không sai.
Hai người lại nói chuyện thêm một hồi, bữa tiệc ngày hôm nay cũng coi như là tan.
Lúc rời khỏi Du Nhiên cư, Đỗ Nhược hỏi Tăng Nghị:
- Còn có một việc này. Tôn Dực đã được thả rồi, nhưng anh vẫn đang giữ Thường Tuấn Long. Tuy nhiên chỉ sợ cũng giữ không được bao lâu nữa.
- Có thể giữ bao lâu thì giữ bấy lâu!
Tăng Nghị cười nói, vụ án đã quyết định giải quyết trong hòa bình, tiếp tục giữ Thường Tuấn Long cũng không có ý nghĩa gì nữa, tới thời hạn tạm giữ vẫn nên thả ra thôi. Hành động lần này của Đỗ Nhược thuần túy là nhân cơ hội để thu thập Thường Tuấn Long, ai kêu cha của Thường Tuấn Long không phải là Chủ tịch của tỉnh Nam Giang làm gì.
- Được, anh biết phải làm gì rồi!
Đỗ Nhược cười ha hả, nói:
- Anh sẽ xem xét cẩn thận để sắp xếp được cho vị Thường thiếu gia này được hưởng thụ một phen thật mỹ mãn, cũng đừng để uổng một chuyến tới đây.
Tăng Nghị chỉ biết Thường Tuấn Long chắc chắn phải gặp xui xẻo rồi, cảnh sát muốn phá án, không phải nhất định đều chỉ có bạo lực, có vài thủ đoạn không cần động tay động chân, nhưng lại khiến cho người ta cực kỳ thống khổ. Tăng Nghị trước kia đã từng bị Ủy ban Kỷ luật chỉnh một lần, rất hiểu biết tam vị trong đó. Nhưng Tăng Nghị tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cái gì gọi là thông cảm đối với Thường Tuấn Long, không có tự tay đi thu thập tên đó, đã coi như Tăng Nghị cực kỳ biết kiềm chế bản thân rồi.
Buổi sáng hôm sau, Tăng Nghị đi tới bệnh viện để thăm Hồ Khai Văn.
Hồ Khai Văn mới nằm viện một đêm mà đã trở nên tang thương hơn rất nhiều, đả kích lần này đối với gã thật sự là quá lớn. Một giây trước, gã còn đang lấy tư thái của người thắng để phân chia thành quả của người khác; thế nhưng sau một giây, cái kẻ bị phân đi lớp học bổ túc lại biến thành chính mình. Cái khoảng cách chênh lệch như vậy, khiến Hồ Khai Văn không tiếp thu được.
Quan trường chính là sự thật tàn khốc như vậy. Hôm trước, cả ban lãnh đạo thành phố còn đang thảo luận hình thức xử lý Tăng Nghị như thế nào để có thể lấy được sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh; thế mà ngày hôm qua, ban lãnh đạo cũng đã quay sang nghiên cứu xem nên xử lý Hồ Khai Văn như thế nào mới có thể đánh tan sự hiểu lầm của Tỉnh ủy; chỉ sợ lúc này, trong thành ủy đang thảo luận nên đề bạt Tăng Nghị kiểu nào, để có thể càng thêm nhận được sự lượng giải của Tỉnh ủy đi.
- Đồng chí Tăng Nghị, cảm ơn cậu đã đến thăm tôi.
Hồ Khai Văn từ trên giường ngồi thẳng dậy, hôm nay Tăng Nghị có thể đến thăm gã, mặc kệ là vì mục đích gì đi nữa, vẫn là có tâm, gã cũng vẫn rất cảm động. Sau khi biết được gã bị tống tới lớp học, một đám trước kia vẫn luôn liều mạng thể hiện sự trung thành của chúng thế nào trước mặt gã, thế mà bây giờ ngược lại không có một mống nào xuất hiện.
Tăng Nghị đặt giỏ hoa quả ở đầu giường của Hồ Khai Văn, tiện tay kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, nói:
- Phó chủ tịch Hồ, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, có chỗ nào cần, anh cứ việc nói ra. Khu công nghệ cao của chúng ta một ngày cũng không thể thiếu anh được.
Hồ Khai Văn lắc lắc đầu, nói:
- Bệnh này của tôi, chỉ sợ nhất thời bán hội là không thể khỏi được, công việc của khu công nghệ cao bên kia cũng không thể chậm trễ được, cho nên. Trải qua sự suy nghĩ kỹ càng, tôi tính đệ đơn từ chức lên trên Thành ủy, sau này trọng trách trên người đồng chí, chỉ sợ là sẽ càng thêm nặng nề rồi.
- Phó chủ tịch Hồ, anh ngàn vạn đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy!
Tăng Nghị nhìn Hồ Khai Văn nói:
- Tôi còn quá non trẻ, làm việc không trầm ổn, rất nhiều lúc còn cần phải có một vị lãnh đạo lão thành có kinh nghiệm phong phú, điềm đạm, chắc chắn như anh vậy đến áp trận với cả nhắc nhở nữa. Từ khi hai người chúng ta gia nhập vào bộ máy này, tôi đã học được rất nhiều thứ từ Phó chủ tịch Hồ, khu công nghệ cao giống như một con thuyền lớn nhờ sự chèo lái vững chắc của Phó chủ tịch Hồ đang căng buồm thẳng tiến tới tương lai tươi đẹp. Nếu lúc này Phó chủ tịch Hồ lại bỏ lại Khu công nghệ cao này, chính là không có tính trách nhiệm đối với những cán bộ nhân viên trẻ tuổi như tôi, cũng là không có tinh thần trách nhiệm đối với khu công nghệ cao này.
Hồ Khai Văn có hơi chút kinh ngạc, gã vốn tưởng rằng khi gã nói ra quyết định này, Tăng Nghị nhất định sẽ vui sướng không ngừng, nhưng giờ gã lại không nghĩ tới rằng Tăng Nghị sẽ phản đối mạnh như vậy, thậm chí lời nói nặng như “không có tinh thần trách nhiệm đối với khu công nghệ cao này” cậu ta cũng nói được ra.
Nhất thời Hồ Khai Văn không có hiểu được rõ ràng mấy lời này của Tăng Nghị rốt cuộc là thật hay giả, gã liền dò hỏi thêm:
- Tôi cũng là hữu tâm vô lực, sức khỏe không cho phép nữa rồi.
Tăng Nghị liền đáp lại:
- Mặc kệ Phó chủ tịch Hồ suy nghĩ như thế nào, bây giờ ở trong này tôi cũng nói rõ thái độ của tôi luôn, nếu Phó chủ tịch Hồ anh thực sự muốn từ chức, vậy tôi sẽ đại diện cho tất cả các thành viên trong Ban quản lý đề đơn lên phía trên xin giữ lại anh.
Hồ Khai Văn rất giật mình, chỉ riêng chuyện hôm qua gã đã làm thì ai cũng sẽ không có thể tiếp tục giữ lại gã nữa rồi, rốt cục thì Tăng Nghị muốn đạt được cái gì đây?
Tăng Nghị thấy Hồ Khai Văn có chút dao động, liền nói mấy lời sâu sắc:
- Phó chủ tịch Hồ, người ta vẫn nói “Gừng càng già càng cay, rượu càng lâu càng nồng”, toàn thể các đồng chí trong Ban quản lý chúng tôi đều hy vọng có thể có một vị lãnh đạo như anh dẫn dắt để đồng tâm đồng đức, đưa khu công nghệ cao xây dựng càng thêm tươi đẹp, không phụ sự kỳ vọng của quần chúng nhân dân.
Hồ Khai Văn chỉ biết Tăng Nghị quả thực không phải đang nói dối, mà là thực tâm muốn giữ lại gã. Gừng càng già càng cay, đó là để chỉ năng lực công tác của gã, nhưng rượu càng lâu càng nồng, chính là đang nhắc tới cảm tình bao năm an hem làm việc với nhau có được. Nếu chỉ là muốn giữ lại đơn giản, thì sẽ không nhắc tới chuyện cảm tình như vậy, Tăng Nghị có thể nói đến như vậy, cho thấy hắn là một kẻ biết ghi nhớ ân tình cũ, tấm lòng rất quảng đại, sẽ không vì một chuyện không vui liền xóa hết nhưng gì tốt đẹp trong quá khứ.
Điều này làm cho Hồ Khai Văn rất là hổ thẹn, bản thân gã là một chính khách lão luyện đã chìm nổi hơn chục năm trong chốn quan trường, thế nhưng cuối cùng còn không bằng một người thanh niên mới vào đời không bao lâu. Chỉ bằng khí thế cùng với vận mệnh này của người ta, không trách được khi người ta càng làm thì chức vị càng lớn, con đường càng chạy càng thênh thang.
- Đồng chí Tăng Nghị, nếu cậu có thể nói như vậy, tôi cũng rất vui mừng.
Hồ Khai Văn có chút biến đổi nhỏ, nói:
- Tôi cũng thực sự muốn tiếp tục cùng mọi người làm việc, nhưng cậu cũng biết đấy, thân thể này của tôi… Có thể tiếp tục cống hiến sức lực cho khu công nghệ cao tiếp được hay không cũng đành do các bác sĩ trong bệnh viện định đoạt.
Tăng Nghị biết Hồ Khai Văn chẳng qua là đang lo lắng nếu chính anh ta không tự mình chủ động từ chức thì trên Thường ủy chắc chắn cũng muốn ném anh ta vào lãnh cung mà thôi. Tăng Nghị liền cười vươn một tay tới, nói:
- Cần gì dùng tới bác sĩ chuyên khoa, bản thân tôi chính là bác sĩ, tôi thấy Phó chủ tịch Hồ vẫn còn khỏe mạnh trẻ trung lắm, thân thể không có bất cứ vấn đề gì cả. Nếu anh lo lắng cái gì, tôi sẽ bắt mạch xem kỹ cho anh.
Hồ Khai Văn vừa nghe vậy, làm sao còn không hiểu ý được, Tăng Nghị đây chính là muốn ôm đồm lấy công tác của gã ở Thành ủy, điều này khiến gã ngay lập tức phấn chấn tinh thần, vừa rồi còn cảm thấy thân thể đang bị bệnh nặng quấn lấy bây giờ lại cảm giác như long tinh hổ mãnh (Khôn như rồng, mạnh như hổ), cả người tràn đầy sinh lực, cho dù là có bệnh thì cũng chỉ trong nháy mắt là khỏi được bảy tám phần rồi.
- Tăng Nghị, y thuật của cậu tôi thật sự rất yên tâm.
Hồ Khai Văn rất sảng khoái giơ tay ra, nói:
- Vậy đành phải vất vả cậu một phen rồi.
Tăng Nghị cười ha hả bắt mạch cho Hồ Khai Văn, sau đó cẩn thận chẩn đoán. Hôm nay hắn giữ lại Hồ Khai Văn, có thể nói là có suy tính cá nhân riêng, nhưng cũng có sự suy tính đến toàn bộ cục diện bây giờ.
Tăng Nghị mới đến Bạch Dương có mấy tháng ngắn ngủi liền đuổi mất Chủ nhiệm Ban quan lý cũ là Gia Cát Mưu, bây giờ mới qua có nửa năm, nếu cũng đuổi Hồ Khai Văn đi, vậy sẽ để người khác bàn luận thế nào về Tăng Nghị? Không nói đến cái khác, chỉ cần một cái danh là “Khó làm việc chung với cấp trên, không quan tâm đến việc đoàn kết nội bộ” cũng là khó mà tránh được. Nhìn chung thì bất cứ vị lãnh đạo nào nếu có một cái cấp dưới như vậy, chỉ sợ là đều phải khó mà sống yên ổn được đi.
Thêm một điều nữa là, Tăng Nghị cũng phân tích cẩn thận qua, ngoại trừ chuyện xảy ra ngày hôm qua thì chính hắn cùng với Hồ Khai Văn cũng chưa từng có cái gì có thể coi là thâm cừu đại hận, một vị lãnh đạo mà có thể được như Hồ Khai Văn, có thể coi là cũng đủ cấp mặt mũi cho bản thân hắn. Mà khoảng thời gian hợp tác trước đó giữa cả hai cũng coi như tường an vô sự. Hắn quản hồ Tinh Tinh của hắn, còn gã quản Ban quản lý của gã, mọi người nước giếng không phạm nước sông.
Cho dù là chuyện ngày hôm qua cũng vậy, Tăng Nghị cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hồ Khai Văn lúc đó thế nào. Lấy thân phận là người đứng đầu một khu công nghệ cao thuộc hàng top, nhưng Hồ Khai Văn lại chỉ giống như một con rối, vẫn mãi mà không tạo dựng được cho mình một sự uy quyền riêng, chuyện này nếu đặt ở trên bất kỳ một người nào cũng sẽ không vui vẻ gì. Đến ngay Băng Hàn Bách, cũng vẫn đang tìm cơ hội để nắm lấy quyền khống chế cục diện đấy sao? Hồ Khai Văn có thể nhẫn nhịn bản thân tới tận hôm nay cũng coi như là rất khó lường rồi.
Không phải chỉ là có chút nhược điểm về sự tham lam mà thôi sao?
Nói chung quy thì, trong cái chính giới này, có người nào mà không tham quyền luyến vị chứ? Đuổi đi Hồ Khai Văn, lại đến một kẻ khác, mà chưa chắc kẻ này có thể có năng lực hơn Hồ Khai Văn nửa phần.
Huống chi Hồ Khai Văn cũng có ưu điểm, gã là một kẻ thực dụng, cũng không thích làm mấy cái trò chơi bời lố lăng. Trong cái dự án hồ Tinh Tinh, Hồ Khai Văn có thể ngoan tâm mà chặt một đao xuống, rồi còn chạy trước chạy sau, phối hợp giải quyết công việc, nếu không có Hồ Khai Văn thân lực thân vi, dự án hồ Tinh Tinh đó cũng không thể phát triển được nhanh chóng như vậy. Hồ Khai Văn cũng không có nhiều chiêu số âm hiểm, ác độc như vậy, ít nhất cũng sẽ không giống như Gia Cát Mưu, bản thân làm không nổi việc được thế nhưng sau lưng còn ngáng chân người khác, dắt chận người ta lại, trong chuyện này thì Gia Cát Mưu là một kẻ rất tài giỏi.
Cùng Hồ Khai Văn tham gia vào bộ máy chính quyền này, ít nhất thì hắc không cần phải mọi lúc mọi nơi đề phòng xem có thể trúng phải cái bẫy gì không.
Trong phòng hội nghị thường vụ của tỉnh Nam Giang, lúc này khói bay lượn lờ. Một người trước đó vốn vẫn giữ thái độ khiêm tốn, không nhúng tay vào bất cứ sự an bài nhân sự của người nào cả như Tỉnh ủy Băng Hàn Bách, lúc này lại liên tiếp đưa ra các chỉ thị bổ nhiệm cho các vị trị nhân sự trọng yếu. Mà càng khiến cho người khác bất ngờ là, thái độ không bình thường của Tôn Văn Kiệt bởi ông ta lại là người đứng ra ủng hộ đầu tiên cho các đề nghị của Băng Hàn Bách, nếu như người đứng đầu lẫn thứ hai đều đã cùng ý kiến, như vậy mấy cái lệnh bổ nhiệm coi như không gặp bất cứ cản trở gì liền được nhất trí thông qua hoàn toàn.
Tất cả các ủy viên ban thường vụ đang ngồi trong phòng đều rất ngạc nhiên trong đầu, hôm nay tất cả mọi người đều thực sự cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của Bí thư Tỉnh ủy mới, gần như là không có biểu hiện gì cả liền đã lấy được quyền chỉ đạo. Với việc thông qua sự sắp xếp nhân sự này, chính là một lời tuyên bố với bên ngoài rằng, tỉnh Nam Giang bắt đầu tiến vào thời kỳ do Băng Hàn Bách làm chủ đạo.
Trên mặt Tôn Văn Kiệt vẫn luôn duy trì vẻ tươi cười, nhưng trong lòng ông ta rốt cuộc nghĩ cái gì, vậy không ai có thể biết được.