Dưới sự yêu cầu cao nhất của ban lãnh đạo Tỉnh ủy là “Bảo đảm tuyệt đối không sai sót, nhầm lẫn”, sân bay bị bao vây thành một khu phòng thủ rất kiên cố, số lượng lớn cảnh sát mặc thường phục được bố trí ở trong phòng chờ của sân bay, canh gác ở các nơi trọng yếu, tiến hành theo dõi nghiêm ngặt, bài trừ hết thảy nhân viên khả nghi hoặc các tai họa ngầm.
Khu vực bao gồm từ lối đi riêng dành cho khách quý tới chỗ đường băng, sớm đã được cục cảnh vệ trung ương tiếp nhận quản.
Trước trạm dừng xe phía ngoài lối đi riêng cho khách quý, mấy chiếc xe buýt lớn đã sớm đứng đậu sẵn ở đó, rèm cửa đều kéo kín. Từ ngoài nhìn vào, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng ở trên xe, từ chỗ của công an tỉnh, đội phòng cháy, đội y tế và nhiều bộ phận khác tạo thành đại đội hậu cần cơ động an toàn. Và họ đã sẵn sàng đón địch.
Lại đi ra bên ngoài, toàn bộ tuyến đường từ sân bay tới khách sạn Giải Phóng đã ở trong trạng thái cảnh giới cao độ, hơn một nghìn cảnh sát tạo thành một cái lưới lớn, đứng canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ tại các trạm kiểm soát dọc theo tuyến đường, đừng nói là phần tử khả nghi, cho dù là một con ruồi nhỏ thôi cũng khó mà bay qua được. Ở các vị trí trên cao hai bên đường, thậm chí còn có sự xuất hiện bóng dáng của đặc công.
Dựa vào thông báo của văn phòng trung ương, chuyến bay chở đoàn cán bộ lão thành sẽ đáp xuống sân bay vào lúc 10 giờ rưỡi sáng.
Thời điểm 8 giờ 50, hai nhóm cảnh sát có vũ trang đột nhiên xuất hiện tại lối ra khỏi đường băng, bên ngoài phòng chờ. Hai nhóm cảnh sát này chạy chậm dần tới, cách mỗi 20m liền để lại một người, phân ra hai bên đường, tay phải đặt lên trên bao súng lục ở bên hông, hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đội ngũ kéo dài từ ngoài đường băng cho tới hết lối đi ra ngoài sân bay, kéo dài đến cửa vào lối đi dành riêng cho khách quý.
Cảnh sát sân bay lúc này đi ra, nhắc nhở nhân viên tiễn khách và đón khách không cần đến quá gần đường xe bus chạy.
Không đến một phút, liền nghe được bên tai truyền đến tiếng còi cảnh sát. Âm thanh tựa hồ lấy một tốc độ cực nhanh mà tiến đến gần, chỉ qua vài giây, nguồn âm thanh liền tới trước mặt.
Một chiếc xe cảnh sát treo biển giấy phép xe “ Nam 000001” liền chạy ra khỏi hàng, rồi trong tầm nhìn mọi người, nó liền lấy một tốc độ nhanh như điện chớp, từ trước mắt mọi người chạy qua, theo sát đó là xe số 1 của tỉnh Nam Giang, rồi xe số 2 số 3. Sau đó tới xe số 32 rồi cứ liên tục đến xe số 48.
Đoàn xe với tốc độ cực nhanh, như cơn cuồng phong thổi qua, sau đó mất hút ở cửa lối đi dành cho khách quý của sân bay.
Lúc này các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang được phân đứng ở hai bên đường mỗi 20 mét một người chạy về với tốc độ nhanh, sau đó rất nhanh tập hợp lại, liền chạy chậm rời khỏi biến mất trước mắt mọi người.
Tại khu vực hạ cánh rộng lớn của sân bay, sau khi các cấp lãnh đạo tỉnh Nam đã xuống xe và có mặt đầy đủ, dưới sự chỉ đạo của Bí thư tỉnh ủy Băng Hàn Bách, đi tới nơi chỉ định để đón chào đoàn cán bộ lão thành bay tới.
Bí thư tỉnh ủy Băng Hàn Bách đi nhanh ở phía trước, chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt theo sát đó và hai người cách nhau khoảng hai bước chân. Bí thư thành ủy Tần Lương Tín lại theo sau Tôn Văn Kiệt hai bước, phía sau mới là các vị ủy viên thường vụ khác.
Một đám người hạo hạo đãng đãng đi tới, nhìn như lộn xộn, nhưng nhìn kĩ thì không loạn chút nào, có chương có pháp, hoàn toàn dựa theo cấp bậc cao thấp, chức vị trọng yếu thì đi trước.
Một tấm thảm đỏ dài trăm mét, được trải từ chỗ hạ cánh của máy bay, hơn một trăm học sinh tiểu học cầm hoa tươi trong tay, phân ra làm hai bên, phía sau người là một tấm biển màu đỏ cực lớn “Nhiệt liệt hoan nghênh lão thủ trưởng đến Nam Giang!”
Đi đến một đầu của thảm đỏ, Băng Hàn Bách cầm đầu đoàn lãnh đạo tỉnh Nam Giang liền dừng bước, kiên nhẫn chờ đợi chuyên cơ của đoàn cán bộ lão thành đến.
Kiều Văn Đức lần này dẫn theo đoàn cán bộ lão thành đến Nam Giang, lao sư động chúng như vậy, điều này ý nghĩa như thế nào, các lãnh đạo tỉnh Nam Giang đều trong tâm có dự tính sẵn hết. Hơn phân nửa các vị lão thành tới đây, là để hung hăng gõ một hồi chuông cảnh báo cho một số người. Các lão già đây gom mệnh lại phao đầu, sái nhiệt huyết, bây giờ còn chưa có xuống mồ đâu, thế nhưng cũng có người đã bắt đầu sổ điển vong tông (quên nguồn quên gốc), dám làm ra cái chuyện đào bới phần mộ của các anh hùng liệt sĩ được rồi đấy.
Thử phong bất sát, thiên lý nan dung (nếu không dập tắt cái loại chuyện này thì lẽ trời khó chứa)! Mà chuyện này không thể loại trừ được, thì mặt mũi nào để có thể đối mặt với linh hồn của các vị anh hùng liệt sĩ đã khuất nữa.
Nguyên nhân chính là vì hiểu được điểm ấy, tỉnh Nam Giang mới càng thêm cẩn thận, làm hết phận sự công tác, không ai muốn bị Kiều Văn Đức bắt lấy cái đuôi để làm đề tài mà nói chuyện của mình! Dựa theo phương án thảo luận trước đó, hôm nay vốn dĩ phải cử hành thật long trọng nghi thức hoan nghênh, thể hiện sự coi trong cao của tỉnh, nhưng hôm qua lại nhận được thông báo của văn phòng trung ương, bảo là nhóm các lão cán bộ yêu cầu công tác tiếp đón đều giản lược, lấy mục tiêu không gây phiền hà dân chúng là chính.
Nếu như đã có sự dặn dò kỹ càng như thế, tỉnh Nam Giang cũng không dám cố làm trái, nên đã sớm hủy bỏ nghi thức hoan nghênh long trọng, mà chỉ tổ chức cho hơn trăm học sinh tiểu học đến sân bay nghênh đón.
Mười giờ rưỡi, thời gian không kém một giây một phút, chuyên cơ chở đoàn cán bộ lão thành đã chui ra khỏi tầng mây, bắt đầu hạ xuống đường bay, hai máy bay tiêm kích phụ trách hộ tống trong suốt hành trình, thì lại thu được mệnh lệnh nhiệm vụ đã hoàn thành, theo trên không mà xẹt qua, rất nhanh rời đi.
Trải qua một đoạn trượt, chuyên cơ vững vàng đứng trước mặt đội ngũ nghênh đón, xe cầu thang mạn sớm đã được chuẩn bị, nhanh chóng được lái lại gần.
Cửa khoang máy bay mở ra, mấy người đàn ông tinh tráng mặc vest màu tối dọc theo cầu thang mạn, rất nhanh chóng đã chạy xuống dưới, sau đó phân ra đứng ở hai bên cầu thang mạn, cảnh giác quan sát hết thảy xung quanh.
Trong suốt ba phút đồng hồ sau khi đã xác nhận an toàn, bóng dáng Kiều Văn Đức mới hiện ra tại cửa cabin, đi ra cùng với ông là lãnh đạo cũ của Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt, Chung Thiết Phong, bất kể là địa vị trong Đảng hay sức ảnh hưởng, Chung Thiết Phong và Kiều Văn Đức đều tương xứng. Đứng ở phía sau bọn họ là chủ nhiệm văn phòng trung ương Hùng Thiệu Hải, anh ta là người phụ trách hành trình của đoàn cán bộ lão thành lần này.
Băng Hàn Bách ước chừng thời gian liền bước nhanh lên trước, đi đến bên cạnh cầu thang mạn, trên mặt hiện ra nụ cười tràn đầy sự nhiệt tình, chăm chú nhìn Kiều Văn Đức chậm rãi đi xuống. Lãnh đạo tỉnh Nam Giang ở phía sau cũng tự giác xếp thành một hàng, nghiêng đầu ngẩng mặt lên vỗ tay hoan nghênh.
- Kiều lão! Chung lão!
Ngay tại thời điểm chân của hai vị này đặt tới bậc thang cuối cùng của cầu thang mạn, Băng Hàn Bách liền nâng hai tay ra và nói:
- Hoan nghênh lão thủ trưởng đến Nam Giang chỉ đạo công tác!
Kiều Văn Đức vươn một tay ra, bảo:
- Đã nói là không cần làm đến mức này rồi sao, lần sau không được như thế nữa!
Trong đoàn cán bộ lão thành còn có những người khác, bản thân Kiều Văn Đức không thích loại nghênh đón này, nhưng cũng không thể cản được người khác, cho nên lão chỉ cười nói qua loa, liền từ trước mặt Băng Hàn Bách đi qua!
Tôn Văn Kiệt nhìn thấy Chung Thiết Phong, vô cùng thân thiết lại hỏi:
- Lão lãnh đạo, chờ mong suốt bao ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay ngài tới!
Chung Thiết Phong cười ha hả, một tay giữ chặt tay Tôn Văn Kiệt, một tay vỗ nhẹ lên vai ông.
- Văn Kiệt, tốt lắm!
Chung Thiết Phong đối xử với vị thư kí riêng trước đây của mình, vẫn còn coi trọng lắm. Cũng không keo kiệt thể hiện ra sự coi trọng và ủng hộ của mình đối với một đám cán bộ tỉnh Nam Giang đang đứng đây.
Trình tự nghênh đón đều là cố định, dưới sự giới thiệu của Băng Hàn Bách, cán bộ lão thành nhất nhất cùng lãnh đạo tỉnh Nam Giang bắt tay, sau đó trèo lên xe rời đi. Dưới sự dẫn dắt của xe cảnh sát, đoàn xe nhanh chóng tiến thẳng đến khách sạn Giải Phóng.
Khách sạn Giải Phóng đã chuẩn bị sẵn yến hội phong phú để chiêu đãi các lão cán bộ. Trong bữa tiệc, các lãnh đạo tỉnh Nam Giang lại một lần thể hiện ý hoan nghênh nhiệt liệt.
Sau khi yến hội chấm dứt, các lão cán bộ đi tàu xe mệt và muốn nghỉ ngơi, sau khi dẫn các lão cán bộ vào phòng, nhiệm vụ tiếp đãi coi như là đã hoàn thành. Các lãnh đạo tỉnh Nam Giang đều rời đi. Những ai có quen biết, như Tôn Văn Kiệt thì đến phòng của Chung Thiết Phong báo cáo công tác.
Chủ nhiệm Hùng Thiệu Hải của văn phòng trung ương lúc này đã mời Băng Hàn Bách vào phòng của mình, thương lượng về hành trình sau đó.
- Lão thủ trưởng lần này đến Nam Giang chủ yếu là có hai chuyện: thứ nhất là tham gia nghi thức mở cửa bảo tàng văn hóa Hồng Sắc, đây là sự kiện rất có ý nghĩa. Thứ hai là các lão thủ trưởng đã quyết định muốn thực hiện một chuyến lữ hành để ôn lại các kỷ niệm về thời kỳ văn hóa Hồng sắc, đi lại con đường hồng sắc năm ấy.
Sắc mặt Băng Hàn Bách có chút ngưng trọng, việc thứ nhất là sự kiện đã được định trước, tỉnh nội cũng đã tiến hành công tác chuẩn bị chu đáo, cũng không có gì phải lo sợ; nhưng việc thứ hai có chút phức tạp. Con đường hồng sắc là một chặng đường dài, mấy chục năm trước những nơi ấy là núi non hiểm ác, cao nguyên núi tuyết. Hiện giờ những nơi ấy vẫn là hiểm sơn ác thủy, giao thông không thuận tiện.
Dù sao các lão lãnh đạo đều đã cao tuổi, đi tới những nơi đó, sự an toàn tuyệt đối là vấn đề lớn. Chỉ cần một chút không chú ý thôi mà có chuyện gì xảy ra thì tỉnh Nam Giang từ trên xuống dưới đều đi tong.
Có thể là cảm nhận được suy nghĩ của Băng Hàn Bách. Hùng Thiệu Hải bảo:
- Đồng chí Hàn Bách, anh cũng không cần lo lắng quá, lão thủ trưởng cũng không phải không thông tình đạt lý, bọn họ chủ yếu là muốn nhìn lại những nơi mình đã từng chiến đấu đã có sự thay đổi nào mà thôi. Lộ trình của chuyến hành trình văn hóa Hồng Sắc lần này đều do tỉnh Nam Giang các anh quyết định, anh thấy thế nào?
Lúc này Băng Hàn Bách mới thở phào, nếu là tỉnh Nam Giang sắp xếp lộ trình, vậy thì dễ dàng xử lý hơn. Nếu mà lão thủ trưởng muốn trèo núi tuyết vượt thảo nguyên, thế thì lãnh đạo của tỉnh Nam Giang lúc ngủ chỉ sợ cũng sẽ phải vuốt mồ hôi mà thôi.
- Tâm tình của các lão thủ trưởng, tôi hoàn toàn hiểu được, nếu lão thủ trưởng đã quyết định thế, tuy có chút khó khăn nhưng chúng tôi sẽ cố gắng nghĩ cách khắc phục!
Hùng Thiệu Hải cười bảo:
- Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy rồi!
Băng Hàn Bách cảm thấy tốt nhất là phải khẩn trương bắt tay vào an bài chuyện này, bởi vậy, khách sáo với Hùng Thiệu Hải vài câu ông ta liền đứng dậy ra về.
Khi tiễn Băng Hàn Bách rời khỏi phòng, nhìn thấy Băng Hàn Bách bước đi, Hùng Thiệu Hải đột nhiên bảo:
- Đồng chí Hàn Bách, anh chờ đã!
Băng Hàn Bách dừng lại, quay đầu nhìn Hùng Thiệu Hải nghĩ rằng có phải còn việc gì cần giao phó nửa không.
- Anh xem trí nhớ của tôi này!
Hùng Thiệu Hải cười xin lỗi, và nói:
- Đồng chí Hàn Bách, có phải trong tổ y tế của tỉnh Nam Giang, có phải có một đồng chí tên là Tiểu Tăng không? Có thể gọi cậu ta tới đây được không? Kiều lão muốn gặp cậu ta!
Băng Hàn Bách nghe câu nói đó, ý nghĩ đầu tiên trong đầu, quả là Lý Dật Phong nói không sai, Tăng Nghị ở thủ đô tuyệt đối có địa vị. Nếu không thì tại sao một người như Kiều lão có địa vị cao vậy lại biết đến một tên cán bộ nhỏ nhoi của tỉnh Nam Giang chứ.
Từ biệt Hùng Thiệt Hải, Băng Hàn Bách lập tức gọi cho Lỗ Quốc Lượng,bảo
- Trưởng ban thư kí, lần này phụ trách bảo vệ sức khỏe cho hành trình các lão thủ trưởng ở Nam Giang, có Tăng Nghị không? Anh lập tức sắp xếp để gọi cậu ta đến một chuyến, Kiều Lão muốn gặp Tăng Nghị!
Lỗ Quốc Lượng giật mình kinh hãi, thầm nghĩ Kiều lão thế nào lại yêu cầu đích danh Tăng Nghị vậy? Vị trưởng ban thư kí tỉnh ủy Lỗ Quốc Lượng này, còn kiêm nhiệm thêm chức chủ nhiệm Ủy ban y tế tỉnh Nam Giang, danh sách các chuyên gia của sở y tế lần này tham gia, cũng không có tên Tăng Nghị. Tuy nhiên lúc này hắn cũng không dám nói chuyện này với Băng Hàn Bách, mà bèn đáp:
- Bí thư Hàn Bách, tôi lập tức đi sắp xếp!
Ra cửa, Lỗ Quốc Lượng liền lập tức gọi điện thoại cho giám đốc sở y tế Trần Cao Phong.
- Trần Cao Phong, cậu lập tức bảo bên cục y tế gọi cho Tăng Nghị, bảo cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới khách sạn Giải Phóng!
Trò hay đã bắt đầu!