Băng Thần gật đầu vẻ ủy khuất:
“Đối với ngươi quan trọng nhất vẫn là Hồng Hạ và Hồng Thiên Nữ, khi ngươi bị bắt đi mọi bù đắp ta đều đặt lên thân các nàng. Công hội điều hành, tài nguyên tu luyện, công pháp, vũ kỹ, thậm chí sinh hoạt hàng ngày đều được ưu tiên rất nhiều.
Đó là chưa kể vốn ta có thể thử dung hợp quyền thống trị của ba cái vũ trụ thành một, tấn thăng Sáng Thế, tiếp đó tìm cách hỗ trợ Đế Thiên Lan tấn thăng. Thế giới có hai cái Sáng Thế thăng cấp lên trung cấp vũ trụ thì ta khỏi cần mạo hiểm, nhưng vì hứa đi cứu ngươi ta mới tới đây.
Ngươi biết không khi ta tới đây chẳng khác gì ngươi, từ bé đến lớn bị gia tộc ám sát liên tục tính đến giờ cả trăm lần. Trong đó không ít lần ta suýt chết, lần nguy hiểm nhất cha mẹ kiếp này của ta không chịu trọng thương đỡ hộ thì ta đã đi tây thiên rồi.”
Nàng há hốc mồm không biết nói gì, Băng Thần được nước lên giọng:
“Ngươi làm sao biết được, ta vì tìm kiếm ngươi chạy từ hành tinh này đến hành tinh nọ. Lúc đến Đế Vương Tinh nếu không phải may mắn có người theo nguyên thạch trong người thì ta còn gặp chuyện tồi tệ hơn ngươi.
Đã thế suýt nữa liên lụy hai người khác bị cuốn theo ta, tiếp theo mấy ngày thì ta bị ép làm rể nhà người ta. Ngươi thì cùng lắm suýt bị làm dâu Tiếu gia được ta cứu, ta thì không những làm xong đám cưới, đen hơn là vì việc này đắc tội với đại công tử của ba cái đại gia tộc đứng đầu Đế Vương Tinh. “
Bạch Mẫu Đơn cũng đâu biết được hắn nhờ thế lấy được vợ vừa đẹp, tu vi lại mạnh mẽ, trong nhà thế lực lại mạnh. Tất nhiên nói ra thì Băng Thần đầu còn được gọi là cáo già nữa, chỉ mấy câu này đủ để lừa một cái không rõ chuyện Bạch Mẫu Đơn.
Đúng như dự đoán của Băng Thần nàng ta cảm giác tội lỗi ngập tràn, nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao hắn tức giận khi bị chửi. Thế nhưng trong nàng vẫn không cho qua việc hắn cưỡng bức nàng.
Chính vì lý do này nàng cảm thấy phức tạp vô cùng, Băng Thần nhiều thứ hắn không đoán được. Thế nhưng thứ gì hắn trải qua rồi thì cũng có kinh nghiệm, lúc này chính là lúc ra tay chốt hạ chuyện này.
Hắn khẽ ho khan một tiếng rồi nói:
“Thiên mang nang qua đây bởi vì hai chúng ta đối với nhau đều có ý tứ, bây giờ bất kể vì lý do gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra. Tính cách của ta nàng cũng rõ, ta nghĩ mỗi người nên nhường một bước để vẹn toàn đôi đường.”
Nàng ta thở dài một hơi rồi nói:
“Ngươi nói đi.”
Băng Thần gật đầu khẽ giọng:
“Nàng ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta, còn ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần, ngàn lần những đau khổ nàng phải chịu bằng những ngày tháng vui vẻ. “
Bạch Mẫu Đơn không trả lời ngay, nàng cứ suy nghĩ mãi rồi sau đó thở dài, nhìn dáng vẻ thì đã biết nàng cam chịu rồi. Không nằm ngoài dự đoán của Băng Thần, Bạch Mẫu Đơn là một người biết suy nghĩ, khi nãy chỉ do nàng quá mức nóng tính thôi.
Quả thật đúng là Bạch Mẫu Đơn khi bình tĩnh lại thì có suy nghĩ về những chuyện tốt xấu sẽ xảy ra. Nếu từ chối thì có nguy cơ hai đứa con của nàng sẽ thất sủng, điều này nàng đã lo lắng từ rất lâu rồi, với lại nàng không thể tự mình lăn lộn trên mảnh đất xa lạ này.
Băng Thần phương thức chiếm hữu nàng tuy thật sự đáng ghét, thế nhưng đúng như hắn nói nàng quả thật có ý tứ với hắn. Từ khi chồng của nàng chết đến giờ thì chỉ có hắn mới làm nàng rung động.
Chịu khuất phục không có gì xảy ra, còn nếu vì đấu khí với hắn lại để nhiều chuyện không tốt xảy ra thì không được. Đặc biệt không thể để liên lụy tới hai cái tâm can bảo bối của nàng, nếu họ chịu lạnh nhạt quay qua trách nàng tình mẹ con sứt mẻ thì sao.
Tỉnh táo hoàn toàn thì nàng mới cảm thấy suy nghĩ của mình có bao nhiêu ấu trĩ, nói cho con gái của nàng biết hắn ta là cầm thú. Không cầm thú thì lấy đâu ra trăm mỹ nữ làm vợ, hắn ta phải gọi là cầm thú trong đám cầm thú.
Trong trăm người nàng nhớ tới mấy cặp mẹ con như Tử Mộng - Mộng Phỉ, Khương Ngọc Hà - Liễu Như Ý. Nàng nhớ hai cặp này nhất bởi Tử Mộng và Khương Ngọc Hà đều là nhạc mẫu đang mang thai con của con rể.
Tuy không biết rõ, nhưng nàng nghe đồn hình như Hoàng gia ba người rồi cả mấy cô nàng nữa đều chung huyết thống. Ba đời hắn ta còn hốt trọn một mẻ, huống gì nàng với hai cái con gái, bộ mặt thật sự của hắn ai cũng biết rồi còn gì đâu để lột trần.
Ngẩng đầu lên thì hắn ta vẫn đang nhìn nàng, đưa tay lên sờ nhẹ nhàng vào khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nếu nàng đồng ý thì đồng ý thì người này sẽ là của nàng mãi mãi.
Có điều trực tiếp nói đồng ý thì nàng không làm được, chỉ có thể gián tiếp thông qua hành động nói cho hắn biết:
“Bế ta đi tìm ăn, người ta không có sức.”
Quấn nàng trong đuôi hắn ta mang nàng đi tới phòng ăn, đặt mấy món nóng hổi lên bàn đang vừa mệt vừa đói Bạch Mẫu Đơn liền ăn hết rất nhiều đồ ăn. Lúc ăn xong nhìn đống đĩa chất cao đến đầu thì nàng không khỏi xấu hổ.
Mang nàng đi về giường để nàng nghỉ ngơi, lúc này Băng Thần tâm trạng mỹ mãn, hắn chậm rãi rảo bước đi tìm Bạch Mộng Cầm. Nàng ta cũng chẳng ở đâu xa, ngay ngoài phòng khách bát đĩa thì chất cao hơn núi.
Nhìn nàng chỉ khoảng mười năm mười sáu, nhưng có cái bụng của yêu thú nên lượng ăn nhiều đến kinh người. Cũng vì nàng quá ít tuổi, thực tế chỉ khoảng mười tuổi thế nên trưởng quầy mới từ chối thái tử, tất nhiên thái tử cũng là một kẻ tồi tệ.
Giống loài của nàng ta có vẻ trưởng thành trễ, Băng Thần hồi còn ở Thanh Vân quốc bảy tuổi đạt Vũ Hoàng hóa hình liền nhìn như hai mươi. Nàng ta hóa hình trễ hơn hắn ba năm nhưng nhìn kém hắn ta tới năm tuổi.
Có điều cũng là một cái mỹ nhân phôi, đợi thêm tám chín năm nữa lớn lên thành đại mỹ nhân, khi đó làm thịt vẫn chưa muộn.
Bạch Phong Cầm nheo mày vẻ đề phòng nói:
“Chủ nhân lập khế ước với ta xong thì những suy nghĩ có liên quan đến ta thì đều truyền hết qua, đừng nghĩ ta nhỏ tuổi không biết gì. Lớn lên thành đại mỹ nhân thì phải làm vợ giống vị tỷ tỷ kia chứ, thịt ta không ngon đâu làm thịt phí lắm.”
Băng Thần trêu chọc:
“Ngon hay không thì phải ăn thử mới biết được.”
Nàng có vẻ sợ nên theo bản năng hơi ngả về sau.
“Ầm”
Nàng ngã ngửa ra khiến Băng Thần cười nắc nẻ:
“Thôi không đùa ngươi nữa, chúng ta nhanh ra ngoài thôi, lúc này cũng trễ rồi chắc Thiên Hậu đang đợi chúng ta rồi.”
Nàng nhìn đồ ăn còn lại vẻ tiếc nuối:
“Ta còn chưa ăn xong nữa.”
Băng Thần ném cho nàng một cái giới chỉ để nàng đựng đồ ăn dư, nàng ta thu thập xong hết thì mới vui vẻ đi ra ngoài. Hai người đi ra ngoài thì thấy Băng Thiên Hậu đã đợi từ bao giờ, thế nhưng nàng chẳng để ý, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hắn lại gần khẽ vỗ vai nàng ta, nàng giật nảy cả người lên.
Băng Thần nghi ngờ hỏi:
“Ngươi gặp chuyện gì, tại sao lại suy nghĩ nhập tâm thế? “
Nàng thấy hắn hỏi thì cười nhạt nói:
“Cũng không có gì to tát, nữ nhân đôi khi suy nghĩ nhiều, công tử đừng quan tâm làm gì. Ngươi đi ra rồi thì chúng ta xuất phát thôi, ta đợi hai người cũng lâu lắm rồi đấy.”
Băng Thần cười nói:
“Ngươi thông cảm, có một người gặp nạn, ta tranh thủ thời gian đi an ủi nàng ta một chút.”
Ba người sau đó đó nhanh chóng xuất phát, suốt chặng đường dài nàng không nói lấy một câu. Cả người như chìm vào thế giới riêng vậy, chẳng biết tại sao đi tế lễ quay lại thì như thế.