Thương Nhược Nhược nói thẳng:" Ngươi cưới ta thì ta sẽ được học loại dược thiện của gia tộc ngươi chứ?"
Băng Thần há hốc mồm có cần phải nói thẳng như vậy không kiểu này thì con gái thời hiện đại cũng phải chào thua.Ngươi sao có nói cưới người ta vì bí kíp gia truyền của gia tộc hắn ngay trước mặt của mọi người như thế ai sẽ đồng ý dù cho ngươi có xinh đẹp giàu có thế nào đi chăng nữa.
Thế nhưng một giây sau Băng Thần lại phải thay đổi suy nghĩ của mình và những lời hắn sắp tuôn ra khỏi mồm của mình.Bởi vì đứng đằng sau Thương Nhược Nhược là Thường Thu Sơn nhẹ búng một cái bát thành bụi phấn sau đó làm động tác cắt cổ không những Băng Thần mà những người khác cũng trợn mắt.
Họ là người của thế gia quyền quý những cảnh này họ thấy không ít thậm chí còn là chính mình làm cũng không ít thế nhưng trước mặt nhiều người như thế này. Nói thật nhiều người cũng không quá quan trọng chỉ là thân phận của một ngàn người ở đại tiệc này ai lại đơn giản không phải đại thương,quý tộc.
Không những thế họ còn là tinh anh trong những gia tộc nổi tiếng mà Nhạc gia cùng hoàng tộc Thanh Vân quốc là hai thế lực mà nhắc tới đã làm người ta ngáo ngán.Thế nhưng người này không hổ là siêu cấp cường giả trực tiếp uy hiếp con rể của hoàng gia Thanh Vân quốc ngay trên địa bàn của họ.
Thương Thu Sơn cũng biết hành động của mình là sai thậm chí có thể mang tới khá nhiều rắc rối cho bản thân rất có thể làm cho Thương gia cuốn vào cuộc đọ sức của các thế lực khác. Thế nhưng tiểu thư đã làm đến mức độ này hắn đành chơi liều theo thôi dù sao Thương gia nữ nhân mỗi thế hệ đều có truyền thống như thế mà.
Trong lòng thầm hô không tốt Băng Thần lúc này nào đâu dám từ chối bởi vì hắn còn rất là yêu đời lắm nhỡ đâu Thương Thu Sơn lỡ tay một chưởng là bái bai.Băng Thần không dám đặt cược tánh mạng của mình tuy hắn cảm giác Thương Thu Sơn có điều băn khoăn.
Băng Thần vội nghĩ rồi nói:" Chúng ta mới gặp nhau thời gian quá ngắn sao ta có thể cưới cô nương?"
Thương Nhược Nhược lấy xuống khăn che mặt của mình sau đó toàn trường đám nam nhân như chết lặng thậm chí những người như Thanh Phong và Nhạc Thiên Quân cũng phải ngạc nhiên. Bởi khuân mặt thật sự quá đẹp có lẽ chỉ cần là nam nhân là sẽ phải liếc mắt nhìn như hai người kia tuy không có ý nghĩ gì nhưng cũng thầm than con nhà ai mà đẹp thế.
Tuy mọi người cũng đã biết đến Mộng Phỉ và Lý Tình với nhan sắc không hề thua kém nhưng riêng về Mộng Phỉ vẫn thua kém Thương Nhược Nhược về mảnh khí chất. Băng Thần thì cũng lo lắng vô cùng nàng có ưu điểm của mình còn gia thế lớn hắn không muốn chạm vào nữ nhân mà hắn không kiểm soát được giống như là Lý Tình vậy ý nghĩ cũng không nổi lên được.
Băng Thần là một kẻ vô cùng thông minh hắn sẽ không để mình rơi vào thế hạ phong trong các mối quan hệ của mình. Chính vì như thế rất sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối chưa kể khi không có kiểm soát các nàng đấu đá nội bộ lại mang theo thế lức sau lưng thì rất mệt mỏi cho hắn.
Dù cho tương lai của hắn có chống lại được tất cả thì bây giờ cũng không thể chính vì thế hắn ta thà bỏ qua chứ không muốn bất kì rắc rối không thể giải quyết nào xảy ra.Nhưng hắn không ngờ Thương Nhược Nhược lại quyết liệt đến mức này càng không ngờ Thương Thu Sơn bỏ xuống được mặt mũi uy hiếp tiểu bối như hắn trước mặt bao nhiêu người.
Trong lòng bối rối thể hiện ngay ra trên gương mặt của hắn nhưng có vẻ Thương Nhược Nhược chẳng chút nào quan tâm đến nét mặt sắp khóc của Băng Thần.
Thương Nhược Nhược nói:" Ta năm nay tuổi vừa mười tám nhưng thực lực đã là Vũ Vương ngũ trọng thiên tay nghề dược thiện của Thương gia đã lãnh ngộ được chín phần.Gia sản thì trải rộng khắp các mảnh đại lục thâm nhập vào mỗi một quốc gia quan trọng nhất ta là người thừa kế duy nhất."
Băng Thần trong lòng gào thét:" Rắc rối to rồi nàng như thế người theo đuổi sao ít được chưa có thực lực mà dính vào dạng này nữ nhân thật xui xẻo.Quan trọng nhất là thể loại khi điềm tĩnh khi trẻ trâu thế này mà sống với nàng quả thật giống như đánh bạc mỗi giây."
Thế nhưng hắn ta nào đâu dám nói cái gì đành phải nhã nhặn từ chối
Băng Thần nói:" Thương tiểu thư tài trí hơn người ta chỉ là một tiểu tử từ một tiểu quốc sao có thể xứng với nàng huống chi ta bây giờ chỉ tập trung vào võ đạo tránh xa nữ sắc."
Thương Nhược Nhược cười khinh thường chỉ về chỗ ngồi vừa nãy của Băng Thần vẫn ngồi đó hai cô gái thì nụ cười càng đậm rồi mới nói với hắn.
Thương Nhược Nhược nói:" Ngươi có biết tự trọng hay không?"
Băng Thần nghệch mặt ra rồi trả lời:" Cái này thì khó nói lắm."
Nghe câu nói của Băng Thần thì đến lượt Thương Nhược Nhược nghệch mặt ra hỏi ngươi có tự trọng không ngươi còn bảo khó nói thì khác gì nói mình không có tự trọng.Dạng người này hoàn toàn không giống những gì mà nàng tham khảo từ mẹ và bà ngoại của mình thậm chí cả các đời trước nữa.
Thương Thu Sơn thì lập tức nhíu mày vì hắn cũng không gặp cái thể loại quái đản này bao giờ lên hắn không nói gì trầm tĩnh đợi tiểu thư tự mình giải quyết.Hắn ta chỉ có thể đảm bảo Băng Thần chắc chắn sẽ không mở miệng từ chối trực tiếp.
Chỉ cần Băng Thần đủ thông minh và yêu đời chắc chắn sẽ không làm chuyện như thế sợ nhất là hắn ta giống chủ nhân cứng đầu.Mà chủ nhân của hắn ăn bao nhiêu đau khổ nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh của bản thân.
Không những thế còn sinh ra bệnh sợ vợ giai đoạn cuối vô phương cứu chữa dù hắn không biết tất cả những chuyện mà người kia phải trải qua nhưng chỉ thái độ nói lên tất cả. Kiếm Thánh đứng đầu kiếm đạo của cả một mảnh đại lục khi đứng trước mặt phu nhân nhà mình lại như con cun cút khiến người khác buồn cười vô cùng.
Thương Thu Sơn suy nghĩ một chút thì thấy mình cũng có chút sợ vợ khiến hắn thầm nghĩ liệu đây có phải một căn bệnh có thể lây nhiễm.Thế nhưng người phụ nữ của hắn vẫn hiền từ hơn rất nhiều điều này khiến hắn cảm thấy rất là tự hào.
Băng Thần câu nói khiến cho cả hai người đều không biết nói gì mà lanh miệng giỏi lý lẽ như Thương Nhược Nhược cũng cứng họng.Cuối cùng nàng đành tức giận bay lên không trung biến mất vào bóng đêm nhưng không quên để lại ngoan thoại.
Thương Nhược Nhược nói:" Hãy đợi đấy ta sẽ trở lại."
Nàng đang cấp tốc quay trở về gia tộc tìm mê mình để đối phó với Băng Thần trong suy nghĩ của nàng người đã hàng phục được cái tên cứng đầu như cha mình. Chỉ cần có quân sư như thế thì lo gì không công phá được một kẻ trẻ tuổi như Băng Thần.
Băng Thần thở dài một hơi không ngờ tự hạ mình một nói xấu chình bản thân một câu mà đã đuổi được nàng đúng là đối phó với những thứ bất thường phải xài biện pháp vô thường.Bữa tiệc tiếp tục diễn ra nhưng không khí có chút không tự nhiên vì cường giả trong truyền thuyết bỗng dưng xuất hiện trước mặt bọn họ mà các nam nhân đều có chút ghen tỵ với Băng Thần.
Bọn họ chỉ ước gì đổi vị trí cho hắn thì bọn hắn chắc chắn sẽ đồng ý không cần suy nghĩ vì người hầu đã mạnh mẽ như thế thì gia thế nàng sao bình thường được.Nếu làm con rể gia tộc lớn như thế thì đúng là một bước lên tiên nhưng kẻ kia lại có thái độ từ chối làm họ rất ghen ghét.
Riêng tên thái tử kia thì càng khủng khiếp bởi vì hắn rất may mắn thông qua phụ vương của mình biết được địa vị của Thương gia lên ánh mắt hắn càng như muốn giết Băng Thần.
Hắn thầm nghĩ:" Nếu mình đánh bại tên kia có khi nào nàng sẽ để ý mình không?"
Nghĩ thế hắn ta lập tức thay đổi ánh mắt nhìn Băng Thần như thợ săn nhìn lấy con mồi mà đây là thứ Băng Thần nhạy cảm nhất. Trả lại cho hắn một ánh mắt khinh thường rồi Băng Thần không nhìn hắn nữa khiến hắn ta rất tức tối nhưng Băng Thần đâu có quan tâm.