Nghĩ một lát Băng Thần thì thầm:
"Không biết mình có nên thức tỉnh dị năng luôn không nhỉ, nếu thức tỉnh sớm thì coi như có thêm lợi thế không nhỏ tu luyện cũng một công đôi chuyện nhưng còn mấy kẻ điên kia không biết có dám làm liều ở Thiên Kinh không nhỉ."
Nghỉ thêm một lát nữa Băng Thẩn chép miệng:
"Mình cũng không thiếu tài nguyên tu luyện cứ thức tỉnh nhưng làm như không có thì tốt hơn, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì mình sẽ không xài."
Đám người Băng Thần nhắc tới ở đây chính là Định Mệnh tổ chức, cái tổ chức này thực sự là đám người người điên, độ điên còn hơn cả Hắc Nguyệt giáo, trong quá khứ của Băng Thần thì sau khi thức tỉnh lôi điện hệ hệ dị năng thì đã bị mấy tên điên này truy đuổi ráo riết không biết bao nhiêu lâu.
Ngoại trừ Nguyệt Nga thì bọn họ chính là đám người từng bám đít Băng Thần lâu nhất, về sau Băng Thần tu đạo thành tài quyết định rời khỏi hành tinh này thì không còn biết tin tức gì về đám này nữa, lúc đó Băng Thần lên đến Vũ Thánh thì tổ chức này mới tha cho hắn.
Lý do bọn họ tha cho hắn ta chính bởi vì thực lực của Băng Thần đã quá mạnh, nếu muốn bắt được hắn thì tổ chức sẽ gần như phải đồng quy vu tận với hắn ta, đã thế lúc đó Băng Thần gần như đã chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nên cũng chẳng trả thù bọn họ.
Băng Thần sau đó đặt một viên Lôi Đan cấp S hẳn hoi, thứ này tiêu tốn của Băng Thần mất 22 triệu tương đương với 22 căn biệt thự hạng sang tại Thiên Kinh, rất nhanh sau đó tiếng gõ cửa vang lên, Băng Thần đi ra mở cửa thì thấy một người xuất hiện.
Quan trọng nhất người này hắn ta biết nhưng hắn không ngờ được nàng lại là người giao đồ cho hắn ta, kiếp trước hắn còn không gặp được nàng nhưng lại thấy hình của nàng ta rất nhiều, Mạc Khanh tiểu thư của Mạc Gia gia tộc người trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất hiện nay.
Nàng năm nay cũng chỉ hơn Băng Thần một tuổi những đã đạt Dị năng giả cấp B rồi, cô nàng này kiếp sau đầu thai vào Mạc gia cũng rất oách tại Trái Đất, mấy người nữ nhân của hắn ta ai nấy đầu thai cũng rất có tay nghề, còn bản thân hắn mỗi lần chết đi thì giống như dễ quá phải tăng độ khó vậy.
Sinh ra không bị vứt bỏ thì cha mẹ cũng chết, đã thế không ở trong trại mồ côi thì người nuôi dưỡng gia cảnh cũng chẳng đâu vào đâu thế nên ít nhất khởi đầu của hắn ta luôn luôn tệ hơn những người khác rất nhiều lần.
Nhận lấy viên Lôi Đan Băng Thần khẽ kiểm tra rồi nhận lấy, Mạc Khanh nhìn hắn ta rồi nói:
"Ta có cảm giác như ngươi biết ta đúng không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế cô nương nổi tiếng lắm sao?"
Mạc Khanh cười nói:
"Bây giờ tạm thời không nhưng tương lai thì ai cũng sẽ phải nhớ đến tên ta."
Nói xong nàng ta bay đi, Băng Thần nghe nàng nói thế thì không phản bác mà chỉ đóng chiếc hộp lại đi vào trong nhà, hắn không khỏi cười một tiếng khi nàng chỉ cần thông qua ánh mắt cũng cảm giác được hắn ta biết nàng.
Còn chuyện nàng nói tương lai ai cũng biết nàng thì không sai chút nào cả nhưng đó cũng phải ba năm sau mới xảy ra chuyện đó, đi vào trong nhà cầm lên viên Lôi Đan hắn cảm giác được từng tia điện nho nhỏ vẫn đang cuộn trào bên trong.
Leo ra ngoài theo hướng cửa sổ hắn đi nhanh về khu nhà máy bỏ hoang phía Bắc thành phố, hắn không muốn do bất cẩn mà bị đám người điên kia theo sau, cầm Lôi Đan trên tay Băng Thần kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa sau đó mới nuốt vào trong bụng.
Sấm sét bắt đầu nổi lên nhưng không phải từ bầu trời mà từ người Băng Thần, các tia điện lan tràn dưới mặt đất như những con rắn đi tìm mồi, đỉnh đầu hắn ta tóc dựng lên, từ nơi đó một tia điện phóng thẳng lên trời phá tan mây trắng.
Mọi truyện quá mức đặc thù thế nên có nhiều người nhanh chóng chú ý đến nơi này, nhưng Băng Thần chỉ mất mười phút để hoàn thành thức tỉnh, mang theo mớ quần áo cháy đen nhét vào bịch mặc lên bộ quần áo mới ta lại theo một con đường trong rừng men theo một hướng khác đi ra ngoài.
Sau khi bắt được xe buýt thì hắn mới yên tâm rằng không hề có ai phát hiện, có điều sau khi hắn rời đi không lâu thì có một đám người đi tới, trong đó có cả sư phụ kiếp trước của hắn, người vừa có ơn cũng vừa hại hắn ta.
Nhờ có hắn mà Băng Thần từ một thằng nhóc chờ coi phim hoạt hình mỗi ngày trở thành một cường giả tuyệt thế, đưa một thằng nhóc tự kỉ thành một người tu đạo vượt trội hơn cả dị năng giả nhưng cũng chính hắn khiến cho tâm thần của Băng Thần trở lên không bình thường sau đó bỏ mẹ nuôi cùng chị nuôi đang mang thai đi tu hành vô tình đạo.
Thật sự thì hắn còn lâu mới hoàn toàn tu Vô Tình Đạo nhưng khi hắn ta phá bỏ thì những người hắn ta quan tâm đã hóa xương trắng cả rồi, không muốn đi vào hoàn cảnh khó xử như kiếp trước thế nên kiếp này Băng Thần quyết định không cho mình cơ hội gặp người kia nữa.
Huống chi trong đánh cược của hắn ta cùng Không Gian Tinh Thần cũng không cho phép hắn ta sử dụng lại cơ duyên của kiếp trước, lần này khi lọ mọ về tới nhà thì mấy cô nàng khác đả về hết rồi, hắn ta cả người gầy rọp đi khiến mấy người rất ngạc nhiên.
Tử Mộng vừa ăn hoa quả vừa hỏi:
"Huynh bảo để đến ngày khảo hạch lấy cân nặng 120 cân để dự trữ năng lượng cơ mà."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta may mắn đột phá cấp E rồi bây giờ giảm cân thì cũng có thể chiến đấu một thời gian dài mà không có nhiều vấn đề."
Loan Phượng vẻ mặt trầm trồ nói:
"Ngươi mới thức tỉnh mấy ngày nhưng đã cấp F rồi như vậy mai sau cấp A không phải quá dễ hay sao?"
Băng Thần nhìn qua Tử Mộng và Tử Lan cười nói:
"Ta nghĩ cũng không khó như mọi người nghĩ đâu, chậm thăng cấp chỉ do quá lười thôi chứ chăm chỉ thì tu vi cao là truyện quá bình thường."
Tô Mộng cùng Tô Lan cứ nhìn thẳng vào ti vi không nói gì nữa, hai người bây giờ ngượng chín mặt rồi, tuy cá cược hay không thì kết quả cũng vậy nhưng Băng Thần cố gắng như vầy rõ ràng vì muốn hoàn thánh cá cược với các nàng.
Băng Thần nhìn vẻ mặt của các nàng thì cũng thừa biết các nàng lại ảo tưởng nữa rồi, nhưng như thế cũng tốt nên hắn không rảnh mà đi phá hai nàng làm gì.