Băng Thần lết xác về đến nhà thì mọi người đã về hết, hôm nay chủ nhật thế nên hai cô bé ở học thường trú cũng đi về nhà, khi Băng Thần vừa ngồi vào bàn thì Loan Phượng nhìn hắn rồi nói:
"Sao ta có cảm giác con cân năng giảm đi thì phải, hình thể cảm giác như ít đi rất nhiều."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta đợt này giảm được ba mươi cân rồi, với lại phải báo cho mọi người một tin vui là ta đã thức tỉnh dị năng rồi."
Mấy cô nàng ánh mắt sáng lên, thậm chí hai tỷ muội Tử Mộng và Tử Lan ánh mắt cũng sáng lên nhìn về Băng Thần, Loan Phượng vui vẻ hỏi:
"Ngươi thức tỉnh dị năng gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta thức tỉnh dị năng thuộc về loại sức mạnh nhưng lại phức tạp hơn rất nhiều, thứ nhất không chỉ sức mạnh mà còn cả độ dẻo dai, hồi phục của ta cũng tăng rất mạnh, thậm chí dù bị đứt tay thì khoảng nửa phút sau vết thương cũng lành.
Nhưng quan trọng nhất ta có thể khuếch trương sức mạnh của mình bằng cách ăn uống những thứ giàu năng lượng, với lại ta bắt buộc phải ăn nếu không khi ta luyện tập nó sẽ tiêu hao năng lượng dự trữ của ta, luyện tập chỉ mới một ngày thôi nhưng ta đã giảm đến tận bằng này dù buổi trưa ăn hơn 100 cái pizza."
Loan Phượng nước mắt trực rơi vui vẻ nói:
"Chắc chắn là cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng chắc chắn đã phù hộ để ngươi thức tỉnh dị năng."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dì cùng mọi người yên tâm, lần này mọi thứ ta đã nghĩ thông rồi, lần này thi tuyển ta nhất định sẽ không phí phạm cơ hội này, bây giờ còn đúng bảy ngày nữa ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình."
Loan Phượng nghe hắn nói thế vui vẻ ra mặt gắp đồ ăn cho hắn rồi nói:
"Ngươi ăn nhiều vào còn luyện tập, chuyện tình cảm ngươi nghĩ thông dì cũng rất mừng cho ngươi, từ mai ta sẽ cho thêm thịt yêu thú vào trong khẩu phần ăn, như thế thì người sẽ có thêm nhiều năng lượng hơn."
Tử Mộng liếc mắt hỏi:
"Thật sự huynh đã nghĩ thông chuyện tình cảm chưa đấy?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nàng ta cũng chỉ là một người thoáng qua đời ta thôi, Tô Linh tỷ cùng hai muội muội nói rằng nếu ta ế thì sẽ lấy ta thế thì ta làm gì phải vì một cô gái chẳng mấy quen thuộc làm mọi người buồn lòng cơ chứ.
Mọi người yên tâm lần này ta đã thực sự thay đổi rồi, một tuần thôi mọi người sẽ thấy được ta thay đổi mạnh mẽ như thế nào, cơ hội lần này cũng có thể để ta chứng tỏ những người coi thường ta biết Băng Thần này mạnh mẽ như thế nào."
Tử Lan cũng vui vẻ ra mặt nói:
"Ngươi quên được cô nàng cực chảnh kia thì quá tốt rồi."
Băng Thần cười nói:
"Trên thế giới này nữ nhân xinh đẹp nhiều như thế, nếu tỷ cùng hai muội không ai chịu lấy ta thì vẫn còn cả một rừng cây bên ngoài, sao ta có thể chỉ vì một cái cây mà bỏ qua cả một khu rừng."
Loan Phượng buột miệng hỏi vui:
"Thế ngươi có muốn tam thê tứ thiếp không?"
Băng Thần tình thần đang lên cao thoải mái đáp:
"Dĩ nhiên rồi, càng nhiều càng ít."
Nhưng vừa dứt lời Băng Thần liến hối hận khi cảm nhận được mấy luồng sát khí bủa vây lấy mình, có điều đã đâm lao thì phải theo lao luôn hắn giả vờ không để ý nói:
"Nếu một ngày thực lực ta đủ mạnh thì chiếm hữu một vài nữ nhân có làm sao, không phải mấy vị nữ Phong Thần cũng có cả một hậu cung hay sao, bọn họ còn thế huống chi mấy Phong Thần khác."
Tử Mộng bĩu môi nói:
"Huynh vừa thức tỉnh dị năng liền nghĩ ngay đến Phong Thần rồi hay sao?"
Băng Thần cười nói:
"Tại sao không? Con người không có mục tiêu thì sao có thể thành công."
Tử Mộng vẫn thái độ dè bĩu nói:
"Nếu huynh lên được cấp A dị năng giả thôi thì trời cũng đã sập xuống rồi."
Băng Thần nhóp nhép nhai đồ ăn mỉm cười nói:
"Nếu ta lên được dị năng giả cấp A thì muội tính làm sao?"
Tử Mộng cười khinh bỉ nói:
"Không phải huynh thích tam thế tứ thiếp sao? Nếu huynh thành dị năng giả cấp A thì ta sẽ đi làm vợ bé cho huynh, huynh không chê Tử Mộng ta xấu chứ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Được thôi muội nói thì phải giữ lấy lời."
Tử Mộng gật đầu thản nhiên nói:
"Nhưng nếu huynh không làm được thì sao?"
Băng Thần nhún vai thản nhiên nói:
"Thì ta mãi mãi không lấy vợ thôi."
Tử Mộng lắc đầu nguây nguẩy nói:
"Như thế ta đâu có lợi ích gì, bây giờ ta cho huynh mười năm nếu không lên được A cấp dị năng giả thì huynh phải đáp ứng ta một yêu cầu huynh dám không?"
Tử Lan làm sao không biết tỷ tỷ mình nghĩ gì trong đầu liền nói:
"Ta cũng cá cược ý như thế với huynh, huynh có dám tiếp không Băng Thần, nam nhân đại trượng phu như huynh chắc không ngại một cô gái như chúng ta đúng không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta tất nhiên không sợ chúng ta cá cược tỷ cùng dì làm chứng ai thay đổi làm chó con."
Như có vẻ không yên tâm Tử Mộng dùng quang não soạn ra một bản cá cược ghi nội dung rõ ràng rồi bắt Băng Thần ký, Băng Thần nhìn nàng rồi nói:
"Có nhất thiết phải làm như vầy không?"
Tử Mộng gật đầu vẻ mặt đầy kiên quyết nói:
"Ta cùng Tử Lan đã ký huynh nếu không có ý định chơi xấu thì ký đi."
Băng Thần ký xong đưa lại cho nàng tờ giấy tiện thể nói nhỏ:
"Không phải dù ai thắng thì kết cục cũng giống nhau hay sao?"
Tử Mộng nghe hắn ta nói câu này xong thì mặt nàng đỏ thấu, nàng đứng nên nhỏ giọng nói:
"Ta ăn no rồi, ta đi về phòng trước đây."
Tô Linh nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi nói gì với nàng mà làm cho tiểu ma nữ phải bỏ đi thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta chẳng nói gì quá đáng đâu chỉ là nàng ta suy diễn quá nhiều thôi."
Mọi người không suy nghĩ gì nhiều cả bởi dù sao cũng là chuyện đùa giỡn trong mắt mấy người trưởng thành như Tô Linh và Loan Phượng, Tử Lan đi về phòng hỏi:
"Huynh ấy nói gì với tỷ mà tỷ lại chạy một mạch về phòng như thế?"
Tử Mộng mặt nhỏ ra máu nói:
"Huynh ấy nói chúng ta cá với huynh ấy làm gì khi kết cục giống nhau cả."
Tử Lan nghe xong thì mặt cũng đỏ thấu, hai nàng lấy ra một tấm hình trong đó Băng Thần khi còn là một cấu bé đẹp trai sáng láng khiến nữ sinh mới lớn ai cũng mê mẩn, Tử Mộng vui vẻ nói:
"Hồng Hạ sao tốt bằng chúng ta huynh nhận ra sớm có phải tốt hơn bao nhiêu không."
Tử Lan cũng gật đầu nói:
"Đầu gỗ cuối cùng cũng khai khiếu rồi."
Tử Lan quay qua Tử Mộng nhỏ giọng nói:
"Hay chúng ta không ở ký túc xá nữa mà về nhà đi, dù sao mới trí tuệ của chúng ta ôn thi cũng quá dư thừa, mấy ngày này chúng ta đi theo xem huynh ấy luyện tập như thế nào."
Tử Mộng gật đầu cười nói:
"Ý này của muội rất hay, để tối ta sang xin phép dì."
Nói chuyện một chút nữa sau đó hai tỷ muội vui vẻ đi ngủ trên môi vẫn đọng đó nụ cười tươi như hoa.