“Người này có phải đệ tử của ngươi không Lâm chưởng môn?”
Lâm Thiên Linh lắc đầu chỉ về Vương Phi rồi nói:
“Vị đệ tử kia là người của Vương hệ do Vương trưởng lão dẫn đầu, chuyện dạy dỗ đều do nàng ấy tiến hành còn ta không hề can thiệp vào.”
Vị trưởng lão này tên Thẩm Hướng Tâm tử vi chỉ thua mỗi lão gia tử của Thẩm gia, đồng thời cũng là người nắm chức thái thượng của Thanh Vân Phái. Nếu không phải đứa cháu yêu quý nài nỉ thì hắn cũng không rảnh đến mức đi tới nơi đây.
Không nghĩ tới thật sự gặp được kỳ tài như Băng Thần, nhìn vào Vương Phi thì hắn ta thực sự không tưởng tượng ra nàng ta huấn luyện kiểu gì. Tu vi thì cùi bắp, tinh thần lực cũng coi như khá nhưng thế thì chưa đủ để gọi là kỳ tài.
Năng lực bản thân kém như thế thì làm sao có thể huấn luyện ra thiên tài được, nàng nhiều nhất chỉ dạy được mấy cái thiên tài chuyên về luyện đan thôi. Vương Phi cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hướng Tâm thì cũng hiểu nguyên do.
Nàng chắp tay khẽ giọng:
“Băng Thần là đệ tử mới nhập môn thời gian không lâu, ta chỉ dạy hắn một chút kiếm pháp và một ít nữa ở phương diện luyện đan. Còn khả năng chiến đấu của hắn ta thì có lẽ đã được gia tộc bồi dưỡng từ trước, nhưng kiếm pháp sử dụng vẫn là của môn phái.”
Thẩm Hướng Tâm ngạc nhiên hỏi:
“Kể cả kiếm đầu tiên?”
Vương Phi lắc đầu đáp:
“Trừ chiêu đó ra.”
Thẩm Nam thấy nhị tổ phụ có vẻ hài lòng liền khẽ giọng:
“Lão tổ có thấy chúng ta nên mời người này về Thanh Vân Phái hay không?”
Thẩm Hướng Tâm nhìn Băng Thần trên màn hình vài cái rồi lắc đầu:
“Hắn thích thì vào thôi, nếu là bằng hữu của ngươi thì gợi ý cho hắn ta xem thế nào.”
Người có nhiều kinh nghiệm như Thẩm Hướng Tâm liền nhìn ra kiếm đầu điên của Băng Thần khác hẳn với bình thường. Đơn giản bởi hắn ta thậm chí còn không nhìn ra rốt cuộc một kiếm kia làm sao thi triển, thế thì làm sao có thể bình thường được.
Thẩm Nam có mắt nhìn người nhưng có những thứ hắn vẫn chưa thể biết được, giống như thái độ của Thẩm Hướng Tâm khiến hắn rất khó hiểu. Bình thường Thẩm Hướng Tâm thấy có nhân tài thì sẽ dùng hết sức để kéo vào phe của mình để mưu đồ.
Băng Thần rõ ràng giỏi như thế lại không có ý định đả động tới thì thật sự khác thường, Thẩm Nam chẳng qua là đứng chưa đủ cao. Làm kẻ đứng đầu như Lâm Thiên Linh hay Thẩm Hướng Tâm sẽ nhìn tới điểm khác thường ngay trong ưu điểm.
Hai mươi tuổi có thành quả như Băng Thần thì mấy cái ẩn thế gia tộc ở Thượng Vị vi diện không phải không có khả năng làm được. Nhờ những điều này hắn ta giống như Lâm Thiên Linh đoán tới Băng Thần là người ở Thượng Vi vi diện.
Thêm một kiếm vừa rồi thì mọi phán đoán của hắn đều cảm giác đi lệch ra rất nhiều, hắn thật sự không muốn để Thanh Vân cài vào một ẩn số. Ít nhất khi tình hình còn đang trong tầm tay của hắn ta như hiện tại thì đó là chuyện hoàn toàn không cần thiết.
Hắn cũng không hoàn toàn từ chối nên mới nói câu vừa nãy, dụng ý khen ngợi Băng Thần rằng khả năng đủ để muốn thì có thể vào Thanh Vân Phái. Đồng thời cũng né tránh việc phải đưa Băng Thần vào môn phái trong thời điểm này.
Với kiểu bỏ ngỏ này thì nếu tương lai có cần tới một biến số như Băng Thần thì cũng không để mất, theo hắn thì hiện tại chính Băng Thần vẩn trong tầm kiểm soát. Sau này nếu cần trực tiếp về Vân Vũ Phái tìm người là được rồi.
Hắn đứng lên khẽ giọng:
“Chuyện chúng ta cần nói cũng đã nói, Lâm chưởng môn có thể tùy thời báo kết quả cho ta, thời gian ta cho ngươi để suy nghĩ là 3 năm. Bây giờ thì ta cùng cháu trai sẽ trở về, mọi người không cần thiết phải đưa tiễn chúng ta.”
Thẩm Nam lên tiếng:
“Nhị gia gia cho ta một buổi tối để ta đi từ biệt vị bằng hữu kia, với lại ta muốn thuyết phục hắn ta tới Thanh Vân Phái trong thời gian sớm nhất.”
Thẩm Hướng Tâm hơi suy nghĩ một chút sau đó nói:
“Thế thì làm phiền quý phái một đêm rồi.”
Lâm Thiên Linh cười nói:
“Vân Vũ Phái của chúng ta được tiếp đãi ngài chính là vinh hạnh của chúng ta, Tư Mã trưởng lão mau sắp xếp nơi ở cho Thẩm tiền bối.”
Sắp xếp xong chỗ ở cho Thẩm Hướng Tâm thì Tư Mã Yên Nhiên quay lại phòng họp, lúc này không khí trong phòng họp khá là căng thẳng. Trong vòng ba năm nữa Lâm Thiên Linh phải đi tức là sẽ phải có người kế thừa chức vị môn chủ.
Liên quan đến sự chuyển tiếp quyền lực khiến cho dù biết khả năng cao người đó sẽ là Tư Mã Yên Nhiên nhưng vẫn căng thẳng.
Lục Vũ đã suy nghĩ vấn đề này từ rất lâu rồi liền nói:
“Khi biết Thượng Giới có người đi xuống để tuyển chọn người vào môn phái của họ thì vấn đề khoảng trống trong bộ máy vận hành của môn phái ta đã nghĩ tới. Ngoài chưởng môn được Thanh Vân Phái lựa chọn thì chúng ta rất có thể cũng sẽ bị chọn trúng.
Đặc biệt là những người có tu vi cao như Tư Mã phó chưởng môn, Long trưởng lão, Phong trưởng lão, tính cả ta cũng là người có khả năng cao. Vân Vũ Phái đối với chúng ta không đơn giản, như Long trưởng lão cả gia tộc đều là thành viên của môn phái.”
Long Lực lên tiếng hồi đáp:
“Lục trưởng lão ý nghĩ ta hiểu, ta nghĩ chúng ta cần phải tuyển chọn từ trong số đệ tử hạch tâm những người kế vị xứng đáng.Để cho thế hệ trẻ nắm quyền sẽ thổi vào môn phái những luồng sinh khí mới mẻ, dù không được chọn thì chúng ta cũng nên phụ trợ thôi.
Không giấu gì mọi người, ta đã đồng ý trở thành khách khanh của Thẩm gia, thời hạn dành cho ta cũng là ba năm như chưởng môn. Rời đi nhưng Long hệ không thể nào sụp đổ dưới tay ta được, các vị chắc cũng nghĩ giống như ta.”
Lâm Thiên Linh lắc đầu nói:
“Chuyện tồn vong hệ phái không quan trọng, thứ ta quan tâm nhất là sự ổn định của môn phái sau khi những người chủ chốt rời đi. Còn con cháu của ta nếu muốn có gì thì tự phấn đấu lấy, chứ các ngươi nghĩ xem nếu giao môn phái vào tay bọn chúng sao được.”
Những thứ khác Long Lực có thể ngậm miệng cho qua nhưng riêng chuyện này không được:
“Chưởng môn ta biết bây giờ không thể giao môn phái vào tay bọn chúng, thế nhưng ít ra chúng ta phải cho bọn chúng cơ hội để thể hiện chứ. Với lại ta chắc chắn các môn phái khác cũng sẽ không để yên, có khi lại mở ra Táng Thiên bí cảnh không chừng.”
Lâm Thiên Linh có chút không vui:
“Đúng là Táng Thiên bí cảnh có thể khiến cho thực lực của cá nhân tăng cao cực kỳ nhanh chóng. Có điều hình như ngươi quên mất tại sao Long gia ngũ tử lại chỉ còn hai người, bây giờ Long Hạc bị phế thì ngươi chỉ còn một đứa con duy nhất, chẳng lẽ ngươi muốn Long Hác đi mạo hiểm. “
Long Lực thở dài nói:
“Chưởng môn hình như cũng quên mất lý do tại sao mình lại tiến vào bên trong Táng Thiên Bí Cảnh rồi.”
Nói gì thì nói nhưng Long Lực tính ra vẫn là tiền bối, hắn ta nói không sai chút nào, đối với tu luyện giả thì đôi khi có những thứ quan trọng hơn cả mạng sống. Lâm Thiên Linh đương nhiên nhớ lý do vì sao mình phải đi vào cái bí cảnh chết người kia.
Đơn giản bởi mẫu thân của nàng chính là chưởng môn và nàng không thể để mẫu thân thất vọng bởi mình được. Nghĩ lại thì Lâm Thiến Thiến tính cách còn cứng rắn hơn cả nàng, nếu mở ra Táng Thiên Bí Cảnh thì chắc chắn nàng ta sẽ vào.
Lâm Thiên Linh cuối cùng cũng lui bước:
“Chúng muốn vào hay không thì tùy bọn chúng quyết định, hôm nay thế là đủ rồi, mọi người mau về nghỉ ngơi.”
Ban đêm Thẩm Nam chủ động tới bái kiến Băng Thần, hai người nói chuyện suốt một đêm, sáng hôm sau thì Thẩm Nam rời đi cùng với Thẩm Hướng Tâm. Quan hệ giữa Thẩm Nam và Băng Thần khiến cho mọi người e dè hắn ta hơn.
Dù sao người tới từ Thượng giới luôn kiêu căng ngạo mạn thì làm sao có thể làm bằng hữu của một người ở trung cấp thế giới. Đã thế tu vi lại còn chỉ là Vũ Thần nữa, chưa kể tài năng của hắn sau khi lập thành tích ở bí cảnh thì ai cũng phải công nhận.
“Phù”
Băng Thần thở ra một ngụm trọc khí, sử dụng xong toàn bộ điểm nguyên khí đã đẩy tu vi của hắn một phát từ nhất trọng lên tận ngũ trọng. Bây giờ nếu có gặp lại mấy cái Siêu Phàm lần trước thì hắn sẽ có khả năng cầm cự nếu trực diện chiến đấu.