Tiêu diệt Bạch Vân Báo nhận 12 điểm lực lượng,20 điểm tốc độ.
Âm thanh vừa mới dứt hắn liền cảm nhận được sức mạnh tràn ngập.Cả thân thể trở lên nhẹ nhàng hơn so với trước đây rất nhiều.Khẽ bật nhảy lên cao hơn hai mét trình độ này có lẽ đã sánh ngang với nhân loại luyện thể đỉnh phong.Cuối cùng hắn cũng có chút sức tự vệ so với đám Yêu thú trong khu rừng này không đánh có thể chạy.Còn riêng đám dã thú mỗi con một hit là quá đủ rồi.
Hắn cũng âm thầm may mắn vì Bạch Vân Báo bị thương nặng tốc độ không có trạng thái đỉnh phong một phần mười.Tuy thế nhưng mình cách xa hơn bảy mươi mét vượt qua hai bụi cây chỉ có hai mươi mét nghĩ lại vẫn cảm thấy nể bản thân quá đi.Tận hưởng niêm vui nho nhỏ sau mỗi lần xong mỗi kế hoạch khiến tâm tình hắn đạt sự cân bằng cần thiết.
Nếu không hắn đã sớm thành kẻ tâm thần hắn không biết có ai chịu đựng được không nhưng có hai vị đồng nghiệp suất sắc của mình số phận không tốt lắm.Trong khi một kẻ tự sát thì người khác đi tự thú ở tù mọt gông đúng là không thể tưởng tượng.
Quả nhiên về hưu không lâu tay nghề chưa bị mài mòn.Diệt địch vẫn còn vô cùng nhẹ nhõm khóe miệng không thể ngăn được cười mỉm một cái.Tiến tới lấp đầy bụng nhỏ trước đã rồi tính nhưng một âm thanh vang lên lanh lảnh.
Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc lực lượng +2.Vượt chỉ tiêu hoàn thành lực lượng +1
Do nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành lại đạt suốt sắc tùy cơ thưởng một loại năng khiếu.
Xuất hiện trước mặt hắn là một bàn xoay trên đó có tất cả 10 ô.Mỗi ô đều được che kín trong đó có một ô tối đen.
Hệ thống thông báo chủ ký sinh chỉ cần khẽ niệm quay thưởng là được rồi.
Băng Thần không hỏi gì rất phối hợp bởi hắn biết mình không có khả năng chống cự thứ thần kỳ này.Mạnh chỉ có một hơn nữa còn là cơ hội duy nhất để Mai Hân sống lại.Tận hưởng cảm giác thư thái của lực lượng tăng trưởng một đám ký ức truyền thừa thức tỉnh.
Băng Thần mất một lúc để ôn định những thứ hỗn loạn này cái đuôi khẽ dẹp lại mỏng như lưỡi kiếm vung vẩy qua lại.Nhưng tiếng xé gió dần biến mất Băng Thần kết hợp kĩ năng của mình vào âm thanh khi ra chiêu biến mất phù hợp với phong cách sát thủ của hắn.Cười tươi hắn vô cùng hài lòng với truyền thừa của mình cuối cùng hắn cũng thấy cái lợi của việc trở thành Yêu thú.
Băng Thần tràn đầy chờ mong không biết sẽ được thứ gì từ hệ thống thầm niệm:"Quay thưởng."
Bàn tròn quay tít mù mãi không dừng lại mười màu sắc trên bàn tròn như hòa lại giống như một cái tiểu cầu vồng vô cùng đẹp mắt.
Kết giới bên trong
Thiên Thư trong dáng dấp một thử sinh mặt đầy chính khí nói:"Tất cả do trời."
Sát Thần Kiếm hớn hở lên:"Chúng ta đi cùng ta tung hoành thiên hạ."Hắn đã hoàn toàn bỏ qua quá khứ hướng tới một hành trình mới, một truyền kỳ mới bên chủ nhân mới của mình.
Các món bảo vật khác cũng muốn mau chóng xuất thế.
Mỗi một người đều hi vọng trúng mình bởi vì như thế coi như lại một lần nữa suốt thế.Làm Thần khí của Thập đại Thần vương bọn họ rất lâu đã không được sử dụng lên mỗi người tràn đầy nhiệt huyết.
Bàn quay dừng lại một cách chậm rãi sau đó ngưng hẳn ở một ô màu vàng.
Thấu hiểu vạn vật (Có thể thăng cấp)
Sử dụng số lần tùy thuộc vào chỉ số lực lượng 20/lần.
Sinh vật:"Chỉ cần không cách quá một đại cảnh giới thông tin cơ bản của đối phương sẽ hiện rõ."
Tử vật và bán sinh vật (Vũ khí,bảo vật có khí linh):Không giới hạn sẽ thấy rõ thông tin suất sứ và tác dụng.
Từ trong kết giới một quyển sách phát ra kim quang phóng ra bên ngoài.Trước mặt xuất hiện một quyển sách làm hắn vô cùng bất ngờ.Sau đó hai luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn.
Đau nhức không gì sánh kịp cả đôi mắt như nung trong dầu sôi.Đau đớn ập tới quá mức đột ngột Băng Thần lập tức gục ngã xuống nền cỏ.Cả cánh rừng như không có gì xảy ra gió thổi cỏ lay cây cối đung đưa tiểu hồ ly như hòa mình vào khung cảnh giống như tảng đá chứ không phải một sinh linh.
Đau nhức đến đột ngột ra đi cũng nhanh chóng không tưởng.Khẽ mở ra cặp mắt,đôi mắt đã đổi sang màu xanh lá trong như ngọc bích.Nhưng trong mắt hắn lại là môt màu đen mù mịt phải rất lâu sau mới thấy lại quang cảnh xung quanh.
Nhìn từ ngoài tiểu hồ ly ngoài sự dễ thương còn có chút cảm giác bí hiểm.Đôi mắt như xem thấu tất cả đầy cuốn hút như nó có thể hút kẻ đối diện vào.Trong màn đêm ánh mắt sang lên yêu dị thần bí như ánh sáng trong bóng tối.Nó giống như đôi mắt của ác quỷ sức hút mê muội nhưng cũng rất ghê rợn vô cùng.
Băng Thần cảm thán mình nhận được năng lực nghịch thiên nhưng quá tốn sức.Thậm chí bây giờ còn chưa thể vận dụng được một lần.
Nhưng cũng cảm thán thêm lần nữa bởi vì đau cực kỳ khiến hắn ta có chút muốn móc mắt của mình ra.Nghĩ đến sau này sẽ còn nhiều lần đau đớn thì rợn hết cả người. Có thể nói từ lúc làm sát thủ chỉ có hắn giết người.
Tuy có bị thương nặng nhẹ khác nhau thậm chí trúng đạn cũng trúng vài lần. Thế nhưng so sánh cho hắn trúng vài viên đạn thì hơn.
Mắt hắn đau như cái chân thứ ba bị một lực sĩ cầm gạch vào. Như phía sau bị người khác lấy kiếm cắm vào quá đau.
Quá trình tiếp nhận cũng quá đau đớn rồi nếu là kẻ khác rất có thể đã bất tỉnh nhân sự rồi.Mà bỏ qua chuyện này qua một bên máu tươi của Bạch Vân Báo sẽ rất nhanh chóng thu hút rất nhiều yêu thú khác.
Tiểu hồ ly vội tới bên xác Bạch Vân Báo ăn như gió quấn.Cái bụng nhỏ tròn vo đuôi quấn theo một bộ da của Bạch Vân Báo. Chỉ còn dính chút máu tươi,trong miệng không ngừng chép"nếu nướng lên thì ăn ngon miệng hơn nhiều.Máu cũng không ngon bằng máu thỏ hôm qua.
Khẽ chép miệng"Bảng chỉ số"trước mặt hắn hiện ra.
Tính danh: Băng Thần
Thực lực: Yêu thú con non sơ kỳ
Đẳng cấp: 1
Exp: 0/200
Lực lượng: 20
Thiên phú: 11
Tốc độ:23
Trí lực:20
Hồn lực: 1
Pháp lực:0
Nguyên tố: Chưa có
Tuổi thọ: 50
Danh hào: Chưa có
Nhiệm vụ: Hồi sinh Mai Hân (0/50)
Chưa tiến cấp yêu thú nhưng thực lực tăng kéo theo nhiều thứ tăng lên kể cả tuổi thọ.Vậy không phải chỉ cần đủ mạnh sẽ bất tử sao.
Tuy nhiên bất tử không phải cái đích hắn nhắm tới mà là một nhân sinh mỹ mãn. Trăm năm sau thành cát bụi trước khi nhắm mắt cũng có thể mỉm cười mãn nguyện.
Bởi vì kiếp trước thật sự là quá đủ rồi hắn muốn có nhân sinh. Nhưng có vẻ lại không được rồi hắn lại có thêm một mối thù.
Hắn ta lấy thân xác này có thù với một thế lực lớn vô cùng lại thiếu nợ ân cứu mạng của lão tướng quân Nhạc Thiên Quân.Đại thù chưa có cách nào để báo, đại ân vẫn chưa cách nào trả.
Nghĩ tới hắn lại chìm vào ký ức của tiểu hồ ly một ký ức đau thương mãi mãi không bao giờ quên. Một khu rừng gần biển đẹp như trong tranh, đám cáo con đang đùa giỡn với nhau.
Cáo mẹ đằng sau nhìn các con của mình đầy yêu thương lúc sau thì cáo cha về miệng ngậm vài đầu thỏ béo. Đàn con xông lại hâm mộ nhìn cáo cha đầy hâm mộ như nhìn thấy thần tượng.
Bỗng nhiên có mấy mũi tên xuyên qua thân thể đám hồ ly. Hồ ly cha còn chút hơi thở bất chấp mũi tên găm mình xuống đất vẫn lết tới hất con mình xuống hố đất gần đó.
Trong lúc trên không nó nhìn thấy một đám người mặc áo xanh dương có họa tiết rất nhiều. Nhưng đồng nhất với nhau thông minh tiểu hồ ly nuôi dưỡng ý chí báo thù từ đó.
Bên trong hố còn nghe thấy tiếng nói của một kẻ nào đó:"Các vị hoàng tử thật có tài, không học nhiêu lâu đã có thành tích như thế này là tốt rồi. "
Trong đó có một kẻ lại nói:"Bộ lông rất mềm mại mang về làm một cái khăn quàng hiếu kính với phụ hoàng. "
Tiếng ngựa dần dần xa,nó ra khỏi hố nhìn mặt đất đầy vết máu tiểu hồ ly mắt đẫm nước. Quay đầu chạy đi sau đó lao vào một con sông thì do trượt chân ngã lăn xuống may mắn là nằm trên một cành cây gẫy.
Quá mức mệt mỏi và đói nó bất tỉnh mặc kệ mình trôi trong dòng nước. Bỗng nhiên thấy một dòng nước mát chảy vào cổ họng. Mở mắt ra thì nhìn thấy lão tướng quân đang xách hắn lên. Bên cạnh tiểu cô nương nói:"Đẹp quá tiểu hồ ly cho ta đi gia gia."
Cô nàng ôm lấy tiểu hồ ly thấy nó giãy giụa thì không vui. Nhạc Thiên Quân nói:"Tiểu tử ta cứu mạng ngươi mà ngươi không để cháu gái ta ồm được ư."
Tiểu hồ ly như hiểu tiếng người không giãy giụa nữa mà nằm im cho Nhạc Thanh Thanh ôm ấp. Tiểu cô nương nói:"Nó hiểu tiếng người kìa gia gia."
Hơi kinh ngạc lão tướng quân dò hỏi:"Ngươi hiểu ta nói gì sao tiểu tử."
Tiểu hồ ly gật gù cái đầu nhỏ như đồng ý
Nhạc Thanh Thanh vui mừng nói:*Tiểu hồ ly thật là thông minh ta muốn cho Mộng Thư muội muội thấy nó. "
Nhìn hai cái đuôi nàng liền nói:"Từ nay sống chung vui vẻ nha tiểu Nhị."Mặc dù không hài lòng với cái tên nhưng nó mặc kệ dù sao cũng chỉ là một cái tên.
Một lúc sau tiểu hồ ly hoàn hồn lại từ trong ký ức.Khẽ lắc cái đầu nhỏ tìm hướng về phía cái cây buổi chiều hắn nằm rồi đi tới.
Gió cây sào xạc có một tiểu hồ ly đi trên bãi cỏ. Thân hình khẽ lắc nhảy lên cành cây khoác lên tấm da Bạch Vân Báo và thiếp đi.
Thức Hải Băng Thần
Tất cả không thể tin nổi nhìn vào Thiên Thư bởi bọn họ chắc chắn là Thiên Thư giở trò.
Sát Thần Kiếm bức xúc mở lời:"Lão đại sao có thể làm việc như thế?"
Thiên Thư sao có thể nhận là mình đang ăn gian bình tĩnh trả lời khiến cho người ta cảm giác muốn bất chấp đấm một phát.
Thiên Thư bình tĩnh nói:"Tất cả do Thiên định,ngươi có ý kiến gì sao?"
Không nói lên lời rã ràng như thế vẫn chống chế được sao.
Thiên Thư thầm nghĩ:" Tất cả do "thiên",tất nhiên phải do " Thiên" Thư ta định."
Biết không có bằng chứng không ai nói gì thế nhưng thầm ghi nhớ bài học này"đừng tin tưởng những kẻ thông minh."
Sinh Mệnh Ngọc Điệp lên tiếng:"Hắn hoàn thành nhiệm vụ lão nhị ra giờ đến lượt ta đúng không nào."
Thiên Thư:"Không sai"
Thiên Thư im lặng rồi nói:"Nhiệm vụ chi nhánh 50 cái toàn bộ ngươi giao. Nếu ai muốn nhận thì thương lượng với Sinh Mệnh."
Sinh Mệnh hớn hở:"Ta muốn giao cho hắn Nhiệm vụ chi nhánh "Về với cô chủ".
Thiên Thư mỉm cười nghĩ:"Đúng như ta nghĩ."