Nàng khẽ giọng nói:
“Ngài khiêu chiến với hắn ta trong Mộng Huyễn Chiến Trường đi, trong đó thì ngài có thể dùng thực lực ngoài thực tại của mình. Tất nhiên chỉ có Vũ Vương nhưng như thế quá đủ để cho hắn một trận rồi, nếu ngài không chắc thì sư tổ để ta xuất chiến.”
Trịnh Tử Tinh thấy Băng Thần không chỉ không tôn trong sư tổ của nàng còn gián tiếp chê bai nàng. Rõ ràng nàng nhỉnh hơn Băng Thiên Hậu một chút hắn ta vui vẻ theo đuổi người kia nhưng lại chê bai nàng là có ý gì.
Nữ nhân rất mẫn cảm với vấn đề nhan sắc, Băng Thần đã chạm vào cái tối kỵ nên cả hai nàng đều muốn hắn ta trả giá. Còn nói cái gì muốn thử xem môi có ngọt giống môi của Tô Anh không, nghe thôi đã có cảm giác tên này muốn ăn đòn rồi.
Các nàng đương nhiên biết hắn ta dễ dàng đánh bại Tần Huyền Trân, thế nhưng chuyện hắn ta làm được các nàng cũng có thể làm được. Đặc biệt người chinh chiến lâu năm như Tiếu Hoan Hỷ càng không sợ một cái phàm nhân.
Tiếu Hoan Hỷ muốn cá cược với hắn nhưng trong giây lát nàng lại suy nghĩ đến khả năng nào đó.
Nàng khẽ giọng nói ra:
“Muốn có ta cũng được thôi nhưng nam nhân của Tiếu Hoan Hỷ ta không thể nào tầm thường được. Thế nên đầu tiên ngươi phải chiến thắng được ta trong Mộng Huyễn Chiến Trường, sau đó truyền lại cho ta Tử Tinh Vô Ảnh Cước.
Đó mới chỉ hai cái để khởi động, ngươi phải cưa đổ được Tô Anh, sau đó lại sáng tạo ra phần tiếp theo của Tử Tinh Vô Ảnh Cước. Nếu ngươi làm được tất cả những chuyện đó thì ta đây gả cho ngươi, thậm chí chính ta sẽ đi cầu hơn ngươi trước bàn dân thiên hạ.”
Băng Thần vốn chỉ nói đùa xem phản ứng của các nàng ra sao, không nghĩ tới nàng ta thực sự ra điều kiện. Đã nhớ là không nên chọc các nàng thế nhưng hắn ta lại buột miệng:
“Nếu ta muốn cả hai người thì sao?”
Tên này không những được voi đòi tiên còn muốn làm cả Ngọc Hoàng đại đế, Trình Tử Tinh nhìn hắn tức giận không nói thành lời.
Phải thật khó khăn nàng mới nặn ra vài từ:
“Ngươi….hỗn đản “
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta đùa chút thôi mọi người không cần coi là thật, hai ngươi mới chuyển tới ta không muốn đánh nhau với các ngươi. Chúng ta nhanh chóng đến nơi thăng cấp thôi, cấp độ của các ngươi quá thấp rồi.”
Tiếu Hoan Hỷ cười mỉm:
“Kèo này đã lập ra thì làm sao hủy dễ dàng như thế, bây giờ điều kiện nếu ngươi thắng đã có. Còn về trường hợp ngươi thua thì cũng do ta yêu cầu luôn cho nó công bằng.”
Băng Thần suy nghĩ:”????? Công bằng?????”
Nàng nhìn hắn ta rồi nói:
“Nếu ngươi thưa lập tức truyền dạy cho ta Tử Tinh Vô Ảnh Cước hoàn chỉnh, sau đó sáng tạo ra cái mới rồi truyền dạy cho ta. Quan trọng nhất là dù thua ngươi cũng không được nghĩ quẩn bỏ đi tính mạng của mình.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Yên tâm ta sẽ không vì không cưa được gái lại đi chết đâu, còn cô nương đã muốn đấu thì tùy ngươi thôi.”
Trình Tử Tinh vẻ mặt khá phức tạp, nàng cảm thấy mình hơi sai thì phải, đáng nhẽ không nên cho sư tổ của nàng đấu lần này.
Tiếu Hoan Hỷ nhìn hắn một cái rồi nói:
“Ta vào Mộng Huyễn Chiến Trường đợi ngươi, nhanh chóng chuẩn bị.”
Nàng đi vào trong thì Trình Tử Tinh nhìn Băng Thần lắc đầu nói:
“Tuy ngươi không thể nào thắng được thế nhưng ta lại mong rằng ngươi thắng lần này.”
Băng Thần chép miệng:
“Nữ nhân các ngươi thật nhiều chuyện, thế nhưng cô nàng kia thái độ thật không được tốt, có phải là trong quá khứ có chuyện gì hay không?”
Trình Tử Tinh khẽ giọng nói:
“Có một người thích nàng muốn đấu với nàng, nếu thắng hắn muốn có cơ hội theo đuổi nàng.”
Băng Thần cũng đoán ra tên kia thua thật thảm:
“Tên kia có phải thua rồi đi tự sát hay không? “
Trình Tử Tinh lắc đầu nói:
“Không phải tự sát, chỉ là hy vọng sống của hắn không còn, khi vào tuyệt cảnh thì hắn không tìm được nghị lực để sống tiếp. “
Băng Thần nghe có vẻ bi thương nhưng vẫn có vấn đề:
“Nàng ta xinh đẹp như thế thì người thích biết bao nhiêu, một người vì nàng trở nên như thế nàng cũng cảm thấy tội lỗi thì cuộc sống của nàng còn gì niềm vui.”
Nàng nheo mày nói:
“Nếu người chiến thắng ta cho ngươi cơ hội theo đuổi ta.”
Băng Thần mỉm cười một cái:
“Được thôi.”
Nói xong hắn ta cũng đi vào trong Mộng Huyễn Chiến Trường, ở bên ngoài Trình Tử Tinh hồi tưởng về chuyện trong quá khứ. Đúng như Băng Thần nói, nếu Tiếu Hoan Hỷ vì một nam nhân như thế đau buồn thì thật sự quá mức vô lý.
Thế nhưng người này rất đặc biệt, hắn ta là sư phụ của nàng và là đệ tử của Tiếu Hoan Hỷ, điều này mới khiến cho câu chuyện trở thành bị kịch. Sư phụ của nàng vốn là trẻ mồ côi được Tiếu Hoan Hỷ mang về nuôi từ bé, tình cảm của hai người rất thâm hậu.
Sư phụ của nàng là Dạ Trầm Uyên lớn lên tuấn tú, thời đó khi chưa xuất hiện Hạ Thiên Tứ thì hắn ta là mỹ nam số một không cần bàn cãi. Thiên phú lại siêu quần bạt tái nhanh chóng lãnh ngộ hoàn toàn Tử Tinh Vô Ảnh Cước.
Thời gian đó hắn ta chỉ thua mỗi sư phụ của Băng Thiên Hậu nhưng cũng do nàng ta khi đó còn giữ được thức thứ chín Họa Mỹ Nhân khi nó chưa bị thất truyền.Ở Thượng Thần Chi Giới mười cái siêu cấp môn phái chiêu thức lãnh ngộ đều gần đạt đến tột cùng.
Thế nên hơn nhau chính là ở một chiêu một thức kia, đẳng cấp cao hơn của đạo trong chiêu thức sẽ biến thực lực hai người có tu vi ngang nhau trở thành như trời với đất.
Sư phụ nàng cuối cùng cũng là nam nhân, đã thế sư tổ không có chung huyết thống khiến hắn nảy ra ý định khác thường. Thế là khi tu luyện hoàn tất Tử Tinh Vô Ảnh Cước đến cước thứ bảy thì hắn ta thách đấu Tiếu Hoan Hỷ để xin nàng cho hắn ta theo đuổi.
Tất nhiên hắn ta ăn no đòn, sau đó bị bắt đoạn tuyệt cái tình cảm đã ăn sâu vào máu kia, Tiếu Hoan Hỷ bế quan đến tận đại chiến bắt đầu mới đi ra. Khoảng thời gian đó Dạ Trầm Uyên khổ đau như thế nào nàng tuy chỉ mới đến muôn phái tu hành đã cảm nhận được.
Dồn hết sức vào đào tạo nàng tới khi đại chiến Dạ Trầm Uyên lại chủ động lên đầu, cuối cùng dẹp ra một mảnh trời cho liên quân. Thế nhưng đại giới là cái mạng của hắn, không phải tự sát, Dạ Trầm Uyên gọi đó là cái chết có ý nghĩa.
Tiếu Hoan Hỷ coi hắn ta như con trai thế nên khi hắn chết nàng liền che mặt lại, nàng không muốn nhan sắc của mình hại đệ tử trong phái. Trình Tử Tinh cũng học theo, thế là nhan sắc của hai nàng đứng đầu hai thế hệ nhưng với đám người Hạ Y thì chỉ là truyền thuyết.
Nàng thở dài một hơi sau đó đi vào trong Mộng Huyễn Chiến Trường, vào trong đó thì thời gian chuẩn bị năm phút vừa hết. Hóa ra nàng đứng đó hồi tưởng mất thời gian như thế, hai người kia ra chiến trường và bắt đầu đếm ngược rồi.
Băng Thần cùng sư tổ của nàng Tiếu Hoan Hỷ rất nhanh lao vào trong chiến đấu, để tiện chiến đấu Tiếu Hoan Hỷ mặc một cái quần shot ngắn để lộ đôi chân trắng ngần.
Nàng ta vừa thi triển Tử Tinh Vô Ảnh Cước Băng Thần lại dùng chính nó để đáp lễ, hai người chỉ mất chút thời gian để sử dụng xong mười cước đầu.
Băng Thần bỗng nhiên dừng lại, hắn giơ ta khẽ giọng:
“Chúng ta đã đánh xong được tám chiêu, rốt cuộc phần còn thiếu là bao nhiêu chiêu?”
Tiếu Hoan Hỷ khẽ giọng:
“Tổng cộng mười ba cước thiếu mất hai cước.”
Băng Thần đặt ra một câu hỏi khiến cho người đang chiến đấu và người quan sát Trình Tử Tinh đều ngẩn người:
“Giả dụ chúng ta đánh cước thứ 11, sau đó ta đá cước thứ 12 và 13 thì ngươi đỡ kiểu gì?”
Tiếu Hoan Hỷ và Trình Tử Tinh lập tức ngẩn tò te, đúng thế, lấy cái gì để đỡ.