“Mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng, Long Hạc nghi ngờ vô căn cứ làm chậm trễ thời giờ của các trưởng lão. Đồng thời ảnh hưởng nặng nề đến danh dự của hai vị trưởng bối có liên quan, cũng như ảnh hưởng đến uy tín trong quá trình tuyển người của Vân Vũ Phái.
Sau đây mọi quyết định của ta đều được căn đo từ trong luật lệ của môn phái đi ra, chính vì thế nếu ai có thắc mắc gì có thể trực tiếp phản hồi. Bây giờ ta tuyên phạt đệ tử Long Hạc phải bồi thường 1100 vạn điểm cống hiến cho Băng Thần và Lâm Thiến Thiến.”
Long Lực nghe tuyên án thì không thể ngồi im được nữa:
“Ta cảm thấy chuyện này có chút việc bé xé ra to, rõ ràng chỉ là sư huynh nghi ngờ thực lực của sư đệ nên muốn kiểm chứng. Bỗng nhiên trở thành kiện tụng kinh động đến cả chưởng môn đại nhân, ta cảm thấy như thế không ổn thỏa chút nào.”
Vương Lam lần này bị cách chức thành Chấp sự nên Lục Vũ đã cực kỳ buồn bực, bây giờ lại có người dám đứng ra nghi ngờ phán quyết của nàng. Long Lực bỗng nhiên trở thành mục tiêu thuận lợi để nàng xả giận, nhìn ánh mắt sắc bén của nàng thì ai cũng thấy không ổn.
Lục Vũ chỉ thẳng mặt Long Lực quát:
“Long Lực ngươi nói chuyện nhảm nhí. thân là hạch tâm trưởng lão sao ngươi dám nói ra những lời vừa nãy. Luật lệ do tổ tiên đề ra để khiến môn phái hoạt động mạch lạc trong mắt ngươi nói bỏ qua là bỏ qua hay sao.
Ta nói cho ngươi biết đối với ta luật lệ là số một, bất kể vì lý do gì phạm lỗi cũng sẽ bị phạt thật nghiêm khắc. Trừ khi ngươi phá luật vì phải làm ra việc có lợi cho môn phái thì sẽ được phạt nhẹ, nếu lập công tích thì có thể bỏ qua.
Bức ép sư đệ mới nhập môn một cách vô lý, làm ảnh hưởng đến danh dự của trưởng bối, gây mất thời gian, mất đoàn kết giữa các hệ. Long Hạc vốn không xứng đáng làm đệ tử hạch tâm cho hạ xuống làm ngoại môn đệ tử, trăm năm xét thăng hạng một lần.”
Long Lực bị nàng chỉ mặt chửi, cháu trai thì bị hạ mất một bậc thì làm sao có thể cam tâm:
“Long gia chúng ta đời đời vì môn phái, làm sao có chuyện nghĩ đến chuyện có hại cho môn phái được cơ chứ. Long Hạc cơ bản là có ý tốt nhưng tuổi trẻ vô tri nên làm việc có chút lỗ mãng thôi, Lục trưởng lão quá lời rồi thì phải.”
Lục Vũ nghe xong càng tức hơn:
“Long gia các ngươi được ưu ái còn ít, so với lịch duyệt của mấy cái gia tộc khác như Lâm, Lục, Phong, Long thì tính là cái thá gì. Nói thẳng ra thì cống hiến của Long gia không bằng một nửa của chưởng môn chứ đừng nói toàn bộ các đời của Lâm gia.”
Mấy cái trưởng lão khác không khỏi nuốt nước bọt một cái, nói chuyện kiểu này quá không nể mặt rồi. Sau này uy tín của Long gia chắc chắn sẽ gặp vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, trừ khi hôm nay hắn ta có thể lật lại được, có điều chuyện này có khả năng sao.
Băng Thần nhìn về phía chưởng môn khi nàng ta có vẻ không có ý đi ra ngăn cản, điều này chứng tỏ nàng ta muốn nhân cơ hội này cho Long gia một đòn. Còn hắn thì chẳng qua chỉ là con tốt thí của nàng, ảnh hướng đến hắn ta về sau thì nàng căn bản không quan tâm.
Thế nhưng vừa may đúng ý Băng Thần, Long gia ai cũng có tính đàn bà, dù cho lần này họ bỏ cuộc nhưng sau lưng vẫn sẽ tính toán hắn.
Long Lực biết hoàn cảnh không ổn liền tìm đường lui:
“Lục trưởng lão nói cũng không sai, chuyện này là Long gia chúng ta không biết mình, Long Hạc vô tri chứ không có nhằm vào ai. Chúng ta chịu mọi xử phạt của môn phái, đảm bảo sau này sẽ không để xảy ra chuyện như thế này nữa.”
Băng Thần thấy Long Lực muốn rút lui thì lên tiếng:
“Đệ tử muốn kháng nghị.”
Lục Vũ nhìn qua Băng Thần rồi hỏi:
“Ngươi có kháng nghị gì?”
Băng Thần cười nói:
“Ta muốn kháng nghị Long Lực trưởng lão bao che khuyết điểm, có ý định chèn ép Vương hệ nhất mạch của chúng ta. Long Hạc rõ ràng nhắm thẳng vào ta, nếu nói vô tri không chút mục đích thì hoàn toàn vô lý.”
Long Lực tức giận nhìn Băng Thần:
“Long hệ chúng ta nhắm vào Vương hệ các ngươi khi nào, tiểu tử đừng có ngậm máu phun người. Ngươi hôm nay không nói ra được lý do thì đừng hòng yên với ta, gây mất đoàn kết trong môn phái không phải tội nhẹ đâu.”
Băng Thần căn bản không sợ Long Lực:
“Ta đánh bại Long Hác một cách dễ dàng, điều này chứng tỏ hắn ta là rác rưởi nhưng về nhà lại kêu đại ca ra mặt giúp. Vũ phái người nghĩ cái quái gì lại đi đánh giá nhiệm vụ của Vân phái, đã thế sao không đi khiếu nại Lâm Thiến Thiến sư tỷ mà chỉ nhằm vào ta.
Muốn ta nói rõ thì cũng được thôi, như thế căn bản là coi thường sư phụ của ta, ỷ hệ của mình đông người ăn hiếp đơn bạc Vương hệ. Ta không thể tưởng tượng sư phụ luyện đan cho cả môn phái lại bị coi thường như thế này.
Chuyện lớn qua miệng Long trưởng lão bỗng thành không có gì, ta hai mươi tuổi những thứ này đều có thể nghĩ kỹ toàn bộ. Long Hạc sư huynh tu luyện bao nhiêu năm rốt cuộc mỗi ngày đều làm cái quái gì, rõ ràng là biết tội nhưng ỷ thế hiếp người thôi.”
Những người đứng ở đây không nghĩ tới Băng Thần độc mồm độc miệng như thế, chuyện bé xé ra to đã ở một đẳng cấp mới. Người ta đã tự nhận mình vô tri rồi chịu phạt nhưng hắn ta vẫn không buông tha, quả thật khiến người ta rùng mình.
Khi mà Băng Thần đã mất công diễn thì sư phụ như Vương Phi sao có thể không ra tay, nàng tựa vào ngực vào Băng Thần nức nở:
“Khổ cho ngươi vì vào hệ của ta nên mới bị người khác nhắm vào, cái Hạch tâm trưởng lão như ta thật sự là hữu danh vô thực. Người ta trước mặt uy hiếp ngươi ta còn không làm được gì, chức vụ này ta không muốn làm nữa.”
Nàng sau đó quỳ xuống hướng chưởng môn:
“Hạch tâm trưởng lão Vương Phi muốn bỏ chức vụ, xin chưởng môn ân chuẩn, giữ chức cao lại bị tiểu bổi uy hiếp ta thật sự không nhìn được.”
Long Lực xanh mặt nhìn về phía Long Hạc không hiểu tên ngu ngốc này lại bỏ lại sơ sót gì để hai thầy trò kia lợi dụng. Hắn ta không nghĩ tới đứa con yêu quý của mình lại ngu ngốc như thế này, quả thực bị điên hay sao lại dây vào loại người kia cơ chứ.
Lâm Thiên Linh vội vã đi xuống đỡ lấy Vương Phi nhẹ giọng:
“Vương trưởng lão đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói là được, ngươi đối với môn phái quá trọng yếu nên không thể nói từ chức là có thể từ chức. Còn nếu Long Hạc có hành động quá đáng thì ngươi chỉ cần nói ta nhất định sẽ xử lý nghiêm minh. “
Vương Phi sùi sụt run rẩy chỉ Long Hạc:
“Khi nãy hắn ta đứng trước mặt ta nói Băng Thần nếu rơi vào tay hắn thì chết chắc, cái sư phụ như ta đứng ngay đó nhưng hắn dám như thế. Đã thế còn trước mắt cả vài ngàn đệ tử trong nhiệm vụ đường, ta sau này làm sao có mặt mũi để ở trong môn phái nữa.
Vương Phi ra vì môn phái ngày ngày chỉ biết luyện đan, tu vi còn chẳng tiến được mấy bước. Thấy đệ tử có thiên phú luyện đan muốn nhận để tương lai hắn cống hiến cho môn phái, nào ngờ bị người bắt nạt không ra cái gì cả.”
Nước mắt nàng vẫn rơi nhưng khóe miệng nụ cười hơi tinh ý một chút liền nhìn ra, cô nàng này diễn hơn cả diễn viên hollywood nữa. Lần ai cũng có thể nhìn ra Long gia nhất định sẽ rất thảm, đặc biệt là Long Hạc nhất định sẽ lãnh đủ.
Lâm Thiên Linh ánh mắt sắc bén nhìn về Long Hạc quát:
“Ngươi có thực sự nói thế không?”
Long Hạc câm lặng nhìn về phía Vương Phi, hắn vẫn không hiểu mình thua kém Băng Thần cái gì. Bao nhiêu năm dùng tình yêu chân thành lại rơi vào hoàn cảnh này, tim hắn hiện tại giống như bị ai đó thắt lại đau đến không thể thở nổi.
Vương Phi vẫn chưa yên nàng đừng lên liền tựa vào ngực của Băng Thần tiếp tục than khóc:
“Vương gia chúng ta đời nào cũng có người vì Vân Vũ Phái cống hiến trọn đời nhưng chưa hề đòi hỏi quyền lợi gì cả. Bây giờ trong gia tộc xảy ra chút chuyện nhờ môn phái giải quyết lại để đệ tử phải chịu ấm ức vào thân.
Chẳng bù cho Thủy Vũ Phái phái người xuống một câu than vãn cũng không nói mà hết lòng phối hợp. Vương gia lại chỉ có một cái đệ tử hạch tâm dưới trướng, không nghĩ tới đối xử lại chênh lệch đến mức độ thế này.”
Băng Thần một tay nhẹ vuốt tóc của nàng khẽ giọng:
“Sư phụ đừng buồn, đều do đệ tử tu vi còn kém nếu không đâu dễ dàng để người ta khi nhục như thế. Dù đã được sư phụ báo trước nhưng ta không nghĩ đến mức này, ngài đừng khóc nữa ta tin chưởng môn nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.”
Ta còn lại khẽ nắm bờ mông căng tròn của nàng ánh mắt khiêu khích nhìn về Long Hạc như muốn tuyên bố chủ quyền. Long Hạc mặt đầy tia đỏ, nắm tay siết chặt vào, răng cọ vào nhau từng tiếng phát ra rất đáng sợ.