"Cuối cùng cũng đã xong xuôi rồi chúng ta đi ra ngoài thực tại thôi."
Bây giờ chỉ còn mình Ngọc Tâm đi theo hắn, nàng thấy mình đã lên cấp 1200 thì thật sự rất vui mừng, thấy nàng không nghe mình nói hắn mới nắm lấy tay nàng nói:
"Đi ra ngoài thực tại đi ta có tin vui hơn sẽ thông báo cho tất cả mọi người."
Ngọc Tâm thấy hắn ta biến mất thì cũng thoát ra khỏi Tân Sinh đi về thực tại, khi đi ra ngoài thì đã có Hoàng Tụ, Phạm Thiên Hương ngồi ngoài phòng khách, Băng Thần cười nói:
"Các nàng gọi hết mọi người ra đây chúng ta họp gia đình."
Hai nàng nhìn nhau sau đó vẫn nghe lời hắn ta đi gọi mọi người, Băng Thần đợi một lát thì thấy từng người, từng người đi tới, khi mọi người đã tập hợp đủ thì Băng Thần mới lên tiếng:
"Các nàng có biết lý do tại sao ta lại dùng hết thời gian còn lại để tăng cấp độ trong Tân Sinh của các nàng lên 1700 không?"
Phạm Thiên Hà nghĩ rồi nói:
"Huynh muốn chúng ta có nên tảng cấp độ cân bằng để khi phi thăng thì phi thăng hết toàn bộ có đúng hay không?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Như thế không phải ta kéo một người lên thật cao sau đó để người đó kéo những người khác, như thế không phải bền lâu hơn sao?"
Hoàng Tuyền nhíu mày nói:
"Có chuyện gi thì huynh nói luôn ra đi đừng có úp úp mở mở làm gì cho mọi người thêm sốt ruột."
Băng Thần mỉm cười nói:
" Thực ra là như thế này, è hèm, ta đã có cách mang các nàng lên trung cấp thế giới với điều kiện cấp độ các nàng đạt mức 1200."
Mấy cô nàng nghe tin này thì giống như bị sấm sét đánh trúng vậy, cảm đám ngơ người, Hoàng Tụ tình táo tại ôm chặt lấy hắn ta rồi nói:
"Chàng không nói dối chúng ta chứ."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta bị điên sao?"
Hoàng Tụ vẫn híp mắt lại nói:
"Huynh làm ra rất nhiều chuyện mà cả mấy tên điên còn chưa chắc dám làm."
Băng Thần biết nàng ám chỉ gì thế nên bĩu môi nói:
"Nàng không tin thì thôi, ở đây đợi cấp 1500 đi, còn những người khác mau chóng từ biệt thân nhân đi, lần này chúng ta sẽ đi rất lâu đấy."
Hoàng Tụ thấy hắn như thế thì nũng nịu:
"Người ta nào có không tin huynh."
Sau đó nàng quay qua tỷ tỷ rồi nói:
"Chúng ta đi thông báo việc này cho gia gia."
Sau đó những người có gia đình đều đi về thông báo tin tức hết, ở lại chỉ còn những người tứ cố vô thân như Mai Linh hay Ngọc Thiến, riêng Ngọc Thiến thì bởi nàng vẫn nghĩ mình không thuộc về Ngọc gia.
Băng Thần thấy nàng ta buồn hiu thì rất lo lắng cho nàng cũng như đứa con trong bụng của nàng, vốn hắn đối xử với nàng rất mạnh bạo nhưng từ khi biết nàng mang thai thì hắn đã thực hiện đúng lời hứa của mình.
Nàng bây giờ thì chẳng khác gì nữ nhân của Băng Thần bởi vì hắn đối xử với nàng ta không chút nào tệ, hắn đi lại ôm nàng rồi nói:
"Nàng đừng buồn gì cả, đi qua trung cấp thế giới thì coi như nàng đã có cuộc sống mới rồi, với lại ta còn đang tính giúp nàng nâng cấp huyết mạch."
Ngọc Thiến ngạc nhiên hỏi:
"Nâng cấp huyết mạch?"
Băng Thần gật đầu nói:
"Ta đã cướp được một ít loại huyết mạch rất tốt để có thể nâng cấp cho loại huyết mạch yếu đuối trong cơ thể nàng, như thế thì tốc độ tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh của nàng sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Ngọc Thiến mỉm cười nói:
"Huynh không cần phải giải thích quá nhiều làm gì ta hiểu huynh sẽ làm tất cả những thứ tốt nhất cho ta cùng con."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nàng nghĩ được như thế làm ta rất vui mừng."
Ngọc Thiến cười nói:
"Trước kia ta đến để làm hải huynh cuối cùng thành người được huynh chăm sóc yêu thương, mấy chục nắm sống trong bóng tối của ta đã được huynh phá nát, ta mang ơn huynh suốt đời lão công, đến tận lúc này ta vẫn chưa biết làm sao để trả ơn huynh."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nàng mang đứa con của ta, chỉ cần nàng chăm sóc tốt đứa con của mình là ta đã vui lắm rồi, đừng nghĩ đến chuyện đền đáp hay gì cả."
Ngọc Thiến sau đó giọng nhỏ như muỗi hỏi:
"Huynh có bao giờ ngại chuyện ta đã từng có nam nhân hay chưa?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Bằng một cách nàng không thể tưởng tượng được ta biết rằng nàng không hề phải là một người phụ nữ lăng loàn, tuy ta rất quan trọng việc trinh tiết nhưng không có nghĩa ta sẽ vì nàng từng có một người nam nhân trong quá khứ mà ngại nàng."
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Mẹ nàng ta còn không ngại huống chi nàng."
Ngọc Thiến mặt đỏ thấu tràn đầy ngượng ngùng, Băng Thần thở dài nói:
"Ta nói thế nàng có thể hiểu rằng nếu một nữ nhân có từ hai nam nhân trở nên thì ta sẽ không chạm vào bọn họ, như thế ta đã cảm giác mình bảo thủ lắm rồi thế nhưng ta nghĩ truyện đó là cần thiết.
Có rất nhiều người phụ nữ tốt như nàng chờ đợi ta tới chăm nom, làm sao ta có thể lăng nhăng với những nữ nhân như thế được, như thế ta cũng sẽ không xứng đáng với kỳ vọng của các nàng những người đã phải chịu đựng tính đào hoa của ta."
Ngọc Thiến nhỏ giọng nói:
"Nếu là do nguyên nhân những người ấy không mong muốn mà họ thì vẫn thích huynh thì làm sao?"
Băng Nhỏ giọng nói:
"Như thế nàng phải qua được kiểm duyệt của nữ nhân Băng gia, có lẽ nàng còn không biết được những người tỷ tỷ nhập gia trước nàng còn khắt khe hơn cả chính ta trong việc chọn nữ nhân nào được ở bên cạnh ta."
Hắn nhớ đến Đế Thiên Lan, Đường Hạ, Thiên Lam, Thiện Nữ thì thở dài nói:
"Các nàng ấy hiện tại còn mạnh hơn ta gấp trăm lần nghìn lần, thế nên ai không được các nàng thông qua thì ta cũng chịu, tuy nhiên các nàng cũng theo sở thích của ta thế nên chính ta cũng không suy nghĩ nhiều."
Băng Thần cúi mặt hỏi:
"Nàng có nghĩ rằng ta quá bảo thủ?"
Ngọc Thiến lắc đầu nói:
"Huynh xứng đáng bởi huynh là Băng Thần."
Nàng nói ra câu này thì hoàn toàn thật tâm Băng Thần có thể cảm nhận được sự sùng bái của nàng ấy với mình, hắn mỉm cười cúi đầu mút nhẹ lấy đôi môi đỏ rồi nói:
"Trước kia ta đã từng nói nàng là bảo bối của ta, nàng càng ngày càng chứng mình rằng ta đúng rồi đấy."