"Ngươi nói cũng đúng để ta xem xét."
Băng Thần cười nói:
"Theo ta biết thì với quan hệ của dì thì ngươi dễ dàng đi vào trong học viện làm giáo viên rất dễ dàng, với lại người như ngươi xuất ngày ở chỗ xưởng trông coi người ta giết yêu thú không thấy chán hay sao?"
Loan Phượng lắc đầu mặt hơi đỏ nói:
"Thực ra ta cũng muốn làm công việc khác từ lâu rồi thế nhưng công việc quản lý lương rất cao, số tiền đó đủ để cung cho cả gia đình chúng ta sống thoải mái thật lâu."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi bây giờ vẫn còn lo lắng về tiên sao? Một thắng lương ngươi vài chục ngàn là cao trong khi trong thẻ có tận 66 triệu ngươi xài vao giờ mới hết, chưa kể làm trong học viện lương cũng cao hơn nhiều nữa."
Loan Phượng không còn gì để phản bác nữa, Tô Linh thấy Loan Phương hơi lạ thì hỏi:
"Mặt dì đỏ quá, có khi nào bị sốt hay không?"
Loan Phượng lắc đầu miễn cưỡng cười nói:
"Ta không sao chỉ là có thể tu luyện lại cảm giác rất hưng phấn mà thôi."
Tô Linh nghe thế thì có chút tin tưởng rồi, Loan Phượng bây giờ rất muốn khóc, nàng từng mong Băng Thần thay đổi trở lại và lợi hại hơn xưa nếu được nàng phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào, cũng được.
Nhưng Băng Thần thay đổi xong thì không chỉ lợi hại hơn xưa mà còn khi dễ cả nàng nữa, tay của hắn bây giờ đang đặt ở chỗ không nên đặt, nàng âm thầm thề từ nay về sau nhất quyết không chịu mặc váy trừ khi không còn đồ để mặc.
Có điều Băng Thần sau đó cũng có điểm dừng khiến nàng thở phào một hơi, cả bữa cơm nàng cứ nơm nớp lo sợ mình bị mấy cô gái trong nhà phát hiện, khi đó nàng thật sự không biết phải sống làm sao nữa, nàng cắn răng thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ không có cách nào trốn tránh hay trừng trị hắn ta sao?"
Nhìn vẻ mắt khó xử của nàng Băng Thần ngược lại rất hưởng thụ bởi như thế hắn mới có thể khống chế Loan Phượng sau đó từ từ chinh phục nàng giống như con rắn cần thời gian để nuốt con mồi của mình vậy.
Loan Phượng nhìn thấy nụ cười gian manh của Băng Thần thì cảm giác vừa tức giận lại xấu hổ, nam nhân này cho nàng những giây phút thăng hoa mà từ trước đến giờ nàng chưa từng được hưởng thụ.
Vẻ ngoài cũng Băng Thần cũng rất tốt đã thế thiên phú tuyệt vời, chửa kể những gì hắn ta mang lại cho nàng cũng không phải ai cũng có thể làm được giống như chuyện lấy lại thời kỳ tu luyện cho nàng, thế nhưng điều quan trọng nhất vẫn là hắn do nàng nuôi lớn khiến nàng thật sự khó có thể chấp nhận được.
Bữa cơm diễn ra không lâu bởi vỉ đói lên mọi người đều ăn rất nhanh, Tử Mộng bỗng nhiên đề xuất:
"Hay cả nhà chúng ta đi xem phim đi, hôm này dì được nghỉ làm còn tất cả chúng ta cũng chưa phải vào học, đi coi phim bây giờ thì quá hợp lý nếu không mai sau chưa chắc đã có cơ hội để đi nữa đâu, ta nghe nói khi vào học trong Lam Hiên học viện mới mấy ngày đầu thôi đã phải đi thực chiến rồi."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Mộng muội nói có lý, thời gian bên nhau của chúng ta dạo này đã không nhiều rồi thế nên phải cố gắng trân trọng hết mức có thể, bây giờ ai muốn đi thì giờ tay lên còn ai không muốn đi thì không cần giờ tay."
Hỏi thăm này nọ thì sẽ rất mất công thế nên Băng Thần trực tiếp chọn phương án là biểu quyết, mọi người đều nhất trí nhưng Loan Phượng lại hơi do dự một chút, nhưng nghĩ tới những lời mọi người nói nãy giờ thì nàng đanh phải dơ tay đồng ý để không làm cho mọi người mất hứng.
Năm người rất nhanh chóng xuất phát đến rạp chiếu phim gần đó nhất, Loan Phượng khi gần tới nơi thì mới hỏi Tử Mộng:
"Chúng ta đi xem phim nhưng vấn đề là coi phim nào thế?"
Tử Mộng mỉm cười nói:
"Chúng ta hôm nay sẽ xem phim "Phù thủy và đứa trẻ ", phim này mới ra mấy hôm nhưng nghe đâu hay lắm."
Loan Phượng nghe tên phim nhưng nàng vẫn chưa thể biết được nội dung của bộ phim mình sắp xem, nhưng tên phim có vẻ ổn thế nên nàng cũng khá háo hức bởi từ khi mấy người bạn thân ra đi nàng đã chưa từng đi tới rạo chiếu phim dù cho nàng thực sực cũng khá thích coi phim.
Thời gian làm việc quá mức dày đặc cũng khiến cho nàng đôi khi chỉ có chút thời gian rảnh để nghi ngơi thôi, mở quang não đi lên để coi thì cũng chưa chắc hết được một tập hoàn chỉnh, Tử Mộng rất quen thuộc với những rạp chiếu phim thế nên nàng dẫn mọi người thanh chóng tới nơi chuẩn bị chiếu đúng bộ phim " phù thủy và đứa trẻ ".
Tử Mộng sau đó phân phó:
"Băng Thần huynh đi mua bỏng ngô với nước uống cho mọi người đi, huynh khỏe như thế chắc chắn dư sức để một mình ôm hết."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Ta biết rồi muội cùng dì mau đi vào đi ta sẽ vào ngay sau."
Tử Mộng đưa cho mỗi người một cái vẻ rồi nói:
"Vé đã có sẵn mọi người chỉ cần cứ ngôi đúng số của mình là được, phim này đang hót thể nên chúng ta khó nào có thể tập trung lại một chỗ được, năm tấm vẻ ta phát ngẫu nhiên thôi, mọi người nhớ kỹ ta dặn dù cho có ghế trống hay không cũng phải ngồi đúng vị trí của mình."
Loan Phượng cười lên nói:
"Ta đã từng đi xem phim từ rất lâu rồi thì nên không cẩn phải lo ta không biết về những điều luật trong đó, thôi chúng ta đi vào thôi đứng ở đây chỉ cản trở giao thông thôi."
Bốn người đi vào bên trong còn Băng Thần thành thật đi mua đồ ăn vặt, quả thật hắn ta đã rất lâu rồi cũng chưa coi phim rồi thế nên nói về độ háo hước thì hắn ta còn hơn tất cả các nàng rất nhiều, Băng Thần cầm lên từ vé của mình thì không biết chiếc vé mặt sau đã có mấy cái hình vẽ.
Xem xong Băng Thần không khỏi cười một tiếng, Tử Mộng cô nàng này quá lắm trò, hắn tưởng gì hóa ra nàng vẽ vị trí cùng số ghế của mình ngồi để hắn mang đồ an thức uống cho bọn họ, Băng Thần đi vào trong rạp chiếu kèm đống đồ ăn lủng lẳng.
Mang hết chúng phân đế chỗ ba cô nàng đang tụ tập thì hắn mới quay về chỗ của mình, hắn nhớ rõ trên bức vẽ thì hai số nằm kế nhau phía trên dãy ghế cao, như thế người ngồi cạnh mình ở bên trên chính là Loan Phượng.
Nghĩ đến đây thôi Băng Thần cũng đã cười híp cả mắt lại, phía bên trên mọi thứ tối thui chứ không còn được thắp sáng thông qua ánh sáng quang não của đám người đang muốn quay lậu, nhưng phía bên trên thì khống có người.
Ánh sáng hơi mờ ảo từ màn hình hoàn toàn không đủ để soi sáng mọi thứ.