Hắn ta đi nửa ngày thì vẫn thấy chẳng có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra cả ngoài chuyện quái vật hơi đông một tý, đi đến tận tối thì Băng Thần mới thấy càng ngày càng kỳ lạ khi mà có vẻ đám yêu thú đống không phải vì khu vực này vốn thế.
Chúng nó tất cả đều hướng tới một phía di chuyển, Băng Thần hơi nhíu mày tuy nhiên đây không phải lúc để hắn ta quan tâm những chuyện này, đi đến Quang Minh Thánh Đàn mới quan trọng nhất những chuyện khác có thể tính sau.
Thời gian lúc này cũng không còn sớm Băng Thần nhanh chóng di chuyển sau đó chuẩn bị tìm vị trí để đăng xuất nữa, đứng dưới một gốc cây lớn quan sát xung quanh thì thấy nơi này rất thoáng đãng hắn quyết định đăng xuất ở đây cho lành.
Đi ra khỏi Tân Sinh Băng Thần nhìn về những căn phòng của đám lão bà thì không khỏi thở dài cảm thán:
"Bây giờ nhiều nữ nhân như thế này thì làm sao thỏa mãn hết được các nàng nhỉ, tuy các nàng chắc chắn không thể cắm sừng mình nhưng dù sao thì cũng bất công với các nàng quá."
Đúng lúc này đột nhiên âm thanh của Vô Hạn Giới Chỉ vang lên:
"Chủ nhân thực ra thì có cách đấy, ngài quên mất Thời Gian Vòng có thể điều khiển thời gian hay sao, tuy không phải vô hạn nhưng nếu để hắn ta đi vào trong một không gian có thể kiểm soát thì hắn sẽ phát huy sức mạnh to lớn nhất.
Khi đó chủ nhân tu luyện sẽ làm chơi ăn thật, thậm chí dư đầy thời gian phục vụ lão bà của mình nữa, ngài xem đề nghị của ta thế nào nếu được thì ta sẽ thông báo cụ thể cách thực hiện."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đương nhiên nếu có thể như thế thì quá tốt rồi còn gì, ngươi cứ nói làm sao có thể thực hiện thì ta sẽ phối hợp."
Vô Hạn Giới Chỉ nhỏ giọng nói:
"Chuyện này vốn trước kia không thể nhưng bây giờ thì rất dễ dàng có điều nó sẽ có tác dụng phụ ngài phải trải qua một thời gian dài để giúp ta cùng Thời Gian Vòng thực hiện kết nối, chưa kể do tác động của thời gian thì ngài rất có thể bị một tác dụng phụ gì đó nhưng chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng."
Băng Thần hơi chau mày rồi nhanh chóng dãn ra nói:
"Không có chuyện gì nhưng quan trọng phải cần bao nhiêu thời gian để ta đi thông báo cho mọi người để họ biết nếu không họ sẽ lo lắng."
Vô Hạn Giới Chỉ vui vẻ nói:
"Thực ra cũng không lâu chỉ mất khoảng hai tuần, ngài cứ nói mình phải bế quan đột phá là được."
Băng Thần gật đầu sau đó nói:
"Chuyện nhỏ để ta đi thông báo với mọi người rồi sau đó ngay lập tức thực hiện."
Hôm nay Băng Thần nấu cơm xong thì liền ngồi luôn ở bàn đợi mọi người đến đông đủ sau đó đứng lên nói:
"Mọi người đã tập hợp đầy đủ thì ta xin thông báo một chuyện cực kỳ quan trọng đó là ta phải bế quan trong hai tuần để tăng tu vi, trong thời gian này bất cứ thứ gì ta cũng không thể giúp được mọi người."
Khang Tiểu Vũ nói:
"Huynh cứ yên tâm trong Tân Sinh thì cao thủ của Nữ Vương Cung đã chiếm tới một nửa trong top 100 còn bên ngoài thì càng không cần phải nói."
Băng Thần cười nói:
"Như thế thì ta yên tâm rồi, mọi người ăn đi hôm nay ta nhiều lắm rồi còn đồ ăn trong tủ lạnh nữa, mọi người muốn ăn cứ lấy ra hấp nóng lên thì sẽ lại ngon lạnh thôi."
Mọi người đều rất cảm động khi Băng Thần tuy rằng chuẩn bị bế quan nhưng vẫn lo lắng cho họ đến từng bữa cơm, sau bữa cơm thì Băng Thần liền vào trong phòng đóng kín cửa theo hướng dẫn của Vô Hạn Giới Chỉ bắt đầu thực hiện.
Tinh thần của hắn ta liên kết với Vô Hạn Giới Chỉ cùng Thời Gian Vòng không gian xung quanh hắn ta bỗng trở lên vô cùng méo mó, thậm chí hắn cảm giác như không khí xung quanh cũng không còn rung động nữa.
Một lúc sau thì âm thanh của Vô Hạn Giới Chỉ âm thanh vang ra:
"Chủ nhân ta đã xác định được tác dụng phụ của việc này nó sẽ khiến ngài nhớ lại ký ức của các kiếp trước, thời gian sáo động quá mạnh thế nên linh hồn của ngài sẽ như được du hành, có điều thấy được một hay nhiều kiếp thì chúng ta cũng không biết ."
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy mình đã xuất hiện tại một con đường tới đen ngay dưới chân hắn chính là một thanh niên giống hắn mười phần, từ phía xa ánh sáng chiếu sáng. Người thanh niên vừa đứng lên thì bị tông mạnh vào người một cái rồi té lăn ra mặt đất.
Băng Thần chẳng nghe thấy họ nói gì cả chỉ thấy bọn họ mang thanh niên kia lên xe rồi chạy đi, hắn ta cũng bị kéo đi giống như mình không thể rời xa thanh niên kia vậy, phía trước cô gái lái xe hắn không nhìn ra là ai nhưng cô gái đằng sau thì hắn nhìn rõ.
Nàng ta thật bất ngờ vì giống y chang Trình Vân, lúc này nàng đang chăm sóc cái tên giống y như hắn ta, sau đó mang tên kia tới bệnh viện, thời gian cứ trồi thật nhanh còn Băng Thần cứ ngồi im quang sát cho đến một ngày hắn ta rốt cuộc thấy được tên của tên kia.
Hắn ta kiếp trước tên Vương Khang một Vũ giả lạc tới một hành tinh của các pháp sư, còn tên của hắn bị Băng Thần thấy vì nó in trên thiệp cưới, hắn cưới hai nữ nhân giống như Trình Lan và Trình Vân.
Phía dưới nơi ghế ngôi cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc như Quân Oanh Oanh, Nhạc Thanh Thanh,Mộng Phỉ , Lý Tình, bọn họ đều yêu Vương Khang nhưng vị hắn ta từ chối để đi đến với hai chị em song sinh, Băng Thần không khỏi thầm mắng:
"Tên này chẳng biết hưởng thụ là gì."
Sau đó không gian lại một lần nữa vỡ tan Băng Thần nhìn thấy quang cảnh lúc này là rất nhiều bia mộ, các gương mặt bên trên những tấm bia là nữ nhân của Vương Khang , còn Vương Khang thì đang quỳ trước những tấm bia mộ nước mắt chảy dài.
Cạnh bên hắn là một nữ nhân khác, nàng là Thủy Linh con gái hoàng đế Thủy Vân quốc tuy lâu không gặp nhưng Băng Thần vẫn nhớ gương mặt xinh đẹp này, nàng bỗng rút ra một chủy thủ tự kết liễu mình.
Vương Khang có vẻ rất bất ngờ, nàng chỉ nhấp môi nói:
"Trả thù cho ta, bây giờ ta sống chỉ làm gánh nặng cho huynh mà thôi."
Khi nàng trút hơi thở cuối cùng thì từ trong làn sương mờ ảo xung quanh hơn hai mươi người mặc pháp bào đi vào trong, bỗng nhiên Vương Khang quay về phía Băng Thần nói, kỳ lạ thay Băng Thần lại nghe được.
"Ta nợ các nàng nhiều lắm ngươi giúp ta trả."
Từ ngón tay hắn một tia sáng bắn ra dung nhập vào người Băng Thần, hắn hét lên một tiếng rồi nói:
"Ta Ma Pháp Thần Đế Vương Khang hôm nay quyết liều mạng với bọn ngươi, hôm nay chúng ta cùng chết."
Khi tên kia vừa dứt lời thì một hố đen xuất hiện, không gian đổ lát trong tích tắc, cảnh tượng xung quanh như gương vỡ, chỉ trong một chớp mắt Băng Thần đã thấy mình đứng trong nhà ngục.