Mấy vị sư huynh vây quanh Băng Thần, dẫn đầu là đại sư huynh của môn phái là Phong Hành. Người này tính tình phóng khoáng, thiên phú tuyệt hảo nhưng tâm cơ hơi tệ, dù được vị trí đội trưởng thế nhưng vẫn nhường ra quyền chỉ huy.
Phong gia ở trong Vân Vũ Phái địa vị siêu phàm nhưng chẳng thèm tranh với Long gia ở Vũ phái cũng đủ hiểu nề nếp của cái gia tộc này như thế nào. Cái kiểu thà làm bình nhưng sống tốt còn hơn làm tướng lại không có ngày bình yên.
Phong Hành nhìn có vẻ rất thảnh thơi so với những người khác:
“Băng sư đệ ngươi nghĩ mình sẽ đấu thắng được không?”
Băng Thần khẽ giọng cười nói:
“Sư huynh rốt cuộc nghĩ cái gì đó, có vẻ ngươi đánh giá hơi cao thực lực của ta rồi thì phải. Người ta hơn tới tận một đại cảnh giới, tu vi của ta hiện giờ đã là vũ thần lục trọng rồi, đấu với Siêu Phàm lục trọng thì làm sao có thể chiến thắng.”
Phong Hành cười đùa:
“Giả dụ tiểu sư đệ nghĩ ra cách để thắng thì sao, ngươi quỷ kế đa đoan như thế thì ai biết được sẽ nghĩ ra được chiêu gì để thắng.”
Băng Thần khẽ giọng:
“Ấy, ai lại nói chuyện khó nghe như vậy bao giờ? Nên gọi là biết vận dụng đầu óc, quỷ kế đa đoan chỉ dành cho mấy cái nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thôi. “
Một vị hạch tâm đệ tử cười đùa:
“Sư đệ thấy mình giống anh hùng lắm sao?”
Băng Thần hơi suy nghĩ rồi cười nói:
“Ta là một cái nhân vật phụ rất hay xuất hiện.”
Sư tỷ nghe hắn ta nói mình là nhân vận phụ thì không khỏi cười trêu:
“Nhân vật phụ nào thế, sư tỷ còn bé rất hay đọc tiểu thuyết không biết có dạng nhân vật phụ nào giống như ngươi đó.”
Băng Thần chỉ mặt mình rồi nói:
“Mọi người không biết đến nhân vật phụ vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, gia thế lại tốt nữa.”
Hắn ta tự sướng làm cho mấy vị sư tỷ cười vui như được mùa, mấy cái sư huynh không khỏi ghen tỵ với cái tiểu sư đệ. Vừa đẹp trai lại dẻo mồm, không bù cho bọn họ nói chuyện cảm giác cần rắc thêm muối vào mới nuốt nổi.
Thực ra bọn họ không phải quá chán, lý do là bởi mấy cô gái này dù thế nào đi chăng nữa vẫn ưu tiên việc uống nước Tiên Hà và chuyên tâm tu luyện. Nam nhân đôi khi sẽ trở thành một cản trở trong con đường tu luyện của bọn họ.
Nếu nam nhân có thể tạo ra lợi ích khiến họ động tâm thì khác, tính ra phần lớn người họ chọn cưới không phải tu vi ngất trời thì sẽ là đan sư, luyện khí sư….
Người như Băng Thần vừa vặn phù hợp tiêu chuẩn những người như Phong Hành thì đừng tu luyện của mình còn lo chưa xong thì hỗ trợ ai. Dù là giới tu luyện hay phàm giới thì khi tình cảm không đủ sâu thì lợi ích vẫn được đặt lên hàng đầu.
Thời gian khiêu chiến nhanh chóng tới, từng người biến mất chia thành từng cặp một đấu với nhau. Biến mất nhanh thì xuất hiện cũng nhanh không kém, kể cả Băng Thần cũng xuất hiện rất nhanh bởi hắn ta chỉ câu giờ chứ không thể nào chiến thắng.
Không chỉ chênh một đại cảnh giới còn gặp trúng một cái con ông cháu cha, vừa nhìn thấy mặt của Băng Thần liền sử dụng bùa chú có chứa đại chiêu của Tái Tạo Cảnh. Băng Thần cũng không nghĩ tới chuyện đối phương cảm thấy mình đáng sợ đến mức đó.
Mọi người còn chưa kịp nói chuyện thì Băng Thần lại bị triệu hồi đi mất, mấy người xung quanh hốt hoảng:
“Phong sư huynh có biết sao Băng Thần sư đệ bị triệu hồi đi không?”
Phong Hành khẽ giọng nói:
“Có người sử dụng đặc quyền để đấu với Băng Thần thêm một lần nữa, cái này chỉ có những người vào được top 3 tổng điểm mười năm liên tục mới có. Ta cũng có nhưng chưa từng sử dụng, mọi người bình tĩnh để ta đi xem là ai lại làm thế.”
Những người có đặc quyền quan sát đều di chuyển đi, tính sơ thì cũng có tới một ngàn người bởi đó chỉ là quyền quan sát. Ở trên một đỉnh núi Băng Thần đứng đối diện là Ngọc Thanh, một trong những người đã đạt Siêu Thần Cửu Trọng.
Tuy chưa biết tới danh tiếng của đối phương nhưng nhìn đối phương được những người quan sát ủng hộ thì hắn đủ hiểu kẻ này không người thường. Có điều rõ ràng chưa từng gặp nhau thì tại sao đối phương lại nhắm vào hắn ta cơ chứ.
Ngọc Thanh chủ động chắp tay:
“Ta tên Ngọc Thanh là đệ tử của Thủy Vũ Phái, nghe qua danh tiếng của Băng Thần công tử thế nên hôm nay muốn thử sức với ngươi một lần.”
Băng Thần chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Ngọc Thanh:
“Siêu Thần Cửu Trọng muốn thử sức với Vũ Thần Lục Trọng, ta chưa tưởng tượng ra một kết cục nào khác ngoài việc ta thất bại. Vừa rồi đánh với Siêu Phàm Lục Trọng ta còn thua đấy, Siêu Thần Cửu Trọng làm sao ta đánh thắng được.”
Ngọc Thanh ném một tấm bảng tới trước mặt Băng Thần rồi nói:
“Tấm bảng này chính là cấu tạo phòng đấu, ngươi muốn nhận được đặc quyền gì thì cứ việc ghi lên bằng máu của mình. Ngọc Thanh ta thắng người khác thì cũng phải để cho đối phương thua một cách tâm phục khẩu phục mới được.”
Băng Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
“Thật sự là cái gì cũng được sao nhưng như vậy thì điểm thưởng ta nhận được sẽ nhỏ đi rất nhiều, như ta chẳng phải tốn công đánh vô ích ư. Ta mới thua một trận bị đả kích quá lớn thế nên không muốn đấu thêm nữa có được hay không.”
Chưa từng gặp kiểu người như Băng Thần nên Ngọc Thanh có chút khó chịu, vốn cao cao tại thượng không dính khói bụi trần gian lại phải rời vào cảnh này. Chỉ là hắn ta muốn chứng minh cho Vương Phi rằng so với Băng Thần thì hắn mới là người chân chính có thiên phú cao hơn.
Đồng thời trước kia hắn vẫn còn giấu rất nhiều thế nên lần này rất tự tin rằng mình có thể khiến mấy người của Thượng giới cũng phải giật mình. Nếu được chọn lựa thì dù cho Vương Phi có chọn Băng Thần thì cuối cùng hắn cũng có cách giành lại nàng.
Ngọc Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi muốn thiết lập gì cũng được, kể lấy được thưởng từ ta cũng có thể tăng thêm, nói chung mấy cái đó ta không quan tâm. Trong vòng mười phút ngươi có thể thoải mái thiết lập, chỉ cần làm sao cho cân bằng để bí cảnh đồng ý tiếp nhận là được.”
Mấy cái khán giả ngồi coi thì không ít người hạch tâm đệ tử, đột nhiên hai cái đồng minh quay sang đánh nhau khiến cho mọi người lo lắng. Đệ tử của Nghịch Vũ Môn và Thuận Vũ Môn vui vẻ ra mặt, họ coi đây là một lần chó cắn chó đáng xem.
Băng Thần biết không thể làm gì khác hơn là đấu trận này, có điều thực lực thì tinh chỉnh lại cho hai bên bắt buộc cấp độ nguyên khí phải bằng nhau. Phần thưởng thì người thắng sẽ được ba thành điểm của người thua.
Tên này mặt mũi sáng láng nên không có vẻ gì sẽ dùng phù chú giống như cái tên Siêu Phàm Lục Trọng vừa nãy. Luật lệ sau khi được công bố thì tất cả mọi người đều lắc đầu chê Băng Thần ngu ngốc, để tính thưởng như thế quá ngốc.
Bọn họ không ai nghĩ tới Băng Thần có thể thắng được trận này cả, dù sao Ngọc Thanh cũng đã thành danh nhiều năm rồi. Băng Thần dù cho có là thiên tài cũng không thể nào chiến thắng được, đặt luật như thế hắn sẽ chỉ thua thảm hơn thôi.
Một thanh kiếm được ném xuống dưới chân Băng Thần, Ngọc Thanh lạnh nhạt:
“Ta biết kiếm pháp của ngươi một khi thi triển thì bảo kiếm phải thật tốt nên hôm nay ta cho ngươi mượn thanh kiếm này.”
Băng Thần khẽ giọng hỏi:
“Câu thành ngữ binh bất yếm trá chưa? “
Ngọc Thanh nhíu mày không hiểu Băng Thần muốn làm trò gì.