Nàng đứng ở trên đài cao to giọng:
“Cám ơn các vị đã nể mặt ta đến dự tiệc của Thần Nữ Đảo, nguyên nhân cụ thể thì chắc các vị cũng đã biết rồi. Ta đã lĩnh ngộ ra tầng thứ chín của Thần Nữ Như Hỏa Cửu Kiếm Thức, à không phải gọi là Thần Nữ Như Hoa Thập Kiến Thức mới đúng.
Tuy tầng mười ta chỉ ngẫu hứng làm được nhưng có thời gian nghiên cứu sẽ có ngày rõ ràng. Điều này chứng tỏ thực lực của Thượng Thần Chi Giới chúng ta lần đại chiến sau sẽ cực mạnh, thế nên chúng ta nhất định phải chúc mừng cho việc vui này.”
Nàng lấy một chén rượu đặt ở chân tượng Thần khổng lồ của tổ sư rồi tự lấy một chén khác nâng cao lên.
“Mời mọi người nâng ly cạn với ta chén này. Bản tôn xin phép cạn chén.”
Dứt lời nàng dốc ngược chén rượu cạn sạch ly, mọi người ở dưới cũng đồng loạt uống hết, bây giờ ai dám không nể mặt của nàng. Xong xuôi nàng chậm rãi đi xuống, Từ gia hai người tiếp tục xử lý, ca múa với các loại tiết mục biểu diễn ngay lập tức tới.
Băng Thiên Hậu thì đi xuống phía dưới ngồi cùng các vị môn chủ khác, tổng cộng đã ngồi sẵn mười một người.
Ngoài chín vị trưởng môn thập phái thì còn có hai vị đứng đầu Đan Tháp và Thần Phù Hội, hai cái phụ trợ thế lực, tuy chiến lực không cao nhưng rất cần thiết. Hai vị này nói chuyện thì kể cả tính cách bá đạo như Tô Anh hay Tiếu Hoan Hỷ cũng phải nể mặt.
Thế nhưng muốn hai vị nguyên lão này mở miệng thì quá khó, hai người chúc mừng sau đó lại ngồi đó không động đậy như lão tăng nhập định. Cuồng Gia Hầu thì lại không như thế được, ai không biết trước kia hắn ta hâm mộ Băng Thiên Hậu.
Nhậm Kiến Thành vỗ nhẹ vai của Cường Gia Hầu như muốn an ủi, sau đó hắn ta mỉm cười:
“Chúc mừng Thiên Hậu đã tìm được nam nhân của đời mình, cái này chắc cũng lâu rồi ngươi lại đi giấu bọn ta. “
Băng Thiên Hậu mỉm cười nói:
“Tại vì người kia không muốn bộc lộ thân phận của mình nên ta cũng thuận ý chàng ấy giấu đi. Dù sao ta cũng đã là phụ nữ có chồng, ngoài chuyện của Thần Nữ Đảo thì tất cả những chuyện khác đều nghe lời chàng ấy dặn dò.”
Nhìn nụ cười hạnh phúc của Băng Thiên Hậu thì trên bàn nhiều người đều cảm thấy khó xử. Mười người đều biết nhau từ lâu, bọn họ hâm mộ Trình Tử Tinh và Băng Thiên Hậu ai cũng biết.
Thế nên dù cho đã trở thành trưởng môn một phái nhưng chưa bao giờ họ bỏ cuộc, Trình Tử Tinh thì tuy tỏ ra quyến rũ nhưng bên trọng quá lạnh nhạt. Chỉ có lúc nào cũng ấm áp Băng Thiên Hậu được lòng bọn họ nhất, nhưng nàng lại thuộc về người khác rồi.
Bình thường nhất có lẽ chỉ có Hạ Thiên Tứ và Nhậm Kiến Thành bởi họ đều có người mình khắc cốt ghi tâm. Họ đến với nữ nhân mình yêu quý đều do tình yêu đích thực, đã thế phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có được nên rất trân trọng.
Cuồng Gia Hầu hiếm thấy ấp úng:
“Chúc mừng muội, hi vọng muội cùng người kia hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau, chỉ tiếc rằng ta…….”
Hắn còn chưa nói hết thì cảm thấy một luồng sát khí phát ra, phu nhân của hắn ngồi ngay bên cạnh mỉm cười rất tươi. Đang muốn nói gì đó hắn đành nuốt vào trong lòng, dù sao ở nhà vợ cũng là số một, nếu không con gái hắn đã không theo họ mẹ.
Mấy người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt cảm thông, hổ cái ngồi kế bên họ còn chẳng dám lên tiếng chúc mừng. Cuối cùng đều là mấy vị phu nhân lên tiếng chúc mừng cho Băng Thiên Hậu, đều là nữ nhân nên họ hiểu được cảm xúc của nàng bây giờ.
Vừa có tiến bộ trong tu luyện, đường tình duyên lại thẳng tiến, song hỷ lâm môn đương nhiên phải vui mừng. Tuy các nàng đều không ít lần vì nàng ta mà buồn bực rơi nước mắt nhưng chúc mừng người ta vẫn là phải làm.
Huống chi nàng ấy có nam nhân thì các nàng cũng coi như được giải thoát, mấy cái người này chết tâm thì họ mới được thoải mái. Không phải họ ngại chuyện tam thê tứ thiếp, lý do bởi thân phận của Băng Thiên Hậu quá lớn, trong môn phái sẽ vì đó xảy ra rung động.
Hạ Thiên Tứ cô độc một mình ngồi uống rượu, cô gái bên cạnh hắn nhìn thấy cảm giác cực kỳ đau lòng. Ban đầu người nhà nàng muốn giành lại quyền điều hành Thanh Thủy Phái, vốn nghĩ Hạ Thiên Tứ sẽ cản trở nhưng hắn lại thẳng tay nhường ra.
Thậm chí bây giờ Hạ Thiên Tứ cũng chỉ là trưởng môn trên danh nghĩa, những thứ khác đều do Vân gia xử lý. Đến lúc này họ mới biết công việc đầy hấp dẫn lại khó khăn đến mức độ nào, Thanh Thủy Phái suy yếu nên địa vị giữ được rốt cuộc vẫn do Hạ Thiên Tứ.
Hắn như cột trụ một khi nó không đỡ lấy thì tòa nhà cảm giác lúc nào cũng lung lay như sắp đổ. Cầu hắn trở lại nắm quyền thì họ không có cái mặt mũi này, có cảm giác như hắn vốn muốn như thế, tất cả chỉ chờ họ yêu cầu liền giao ra.
Lúc này thì cả gia đình của nàng lại cảm thấy có lỗi với hắn, có lỗi với người tỷ tỷ đã khuất của nàng.
Vân Mỹ khẽ giọng nói:
“Huynh nói cái gì đi chứ?”
Hạ Thiên Tứ nhíu mày hỏi ngược lại:
“Nói cái gì?”
Vân Mỹ xuống giọng:
“Huynh không muốn biết uy lực của thực thứ mười kia mạnh như thế nào sao?”
Hạ Thiên Tứ lắc đầu vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, bây giờ đây không phải việc hắn ta quan tâm. Ngày hôm qua sau khi giao lại trưởng môn ấn ký thì hắn đã bỏ ngoài đầu hết mấy thứ này, nói chung đây không phải chuyện hắn lên làm.
Thanh Thủy Phái có quy định rất rõ ràng về việc gì nên làm, việc gì không nên với từng vị trí một. Trưởng môn sắp rời vị trí như hắn ta đáng nhẽ phải để Vân Dũng đi lần này, quy tắc là quy tắc, ngoại trừ người vợ đã chết và con gái không ai bắt hắn vi phạm quy tắc được.
Trình Tử Tinh ngồi ở gần đó đột nhiên hỏi:
“Ta nghe nói Thanh Thủy Phái đã chọn ra người kế vị rồi, không biết bao giờ Thiên Tứ huynh trở thành Thái Thượng trưởng lão. Dù sao cái gì cũng phải có quy củ, chúng ta không thể xưng hô như thế này nếu huynh trở thành Thái Thượng trưởng lão được.”
Hạ Thiên Tứ mỉm cười nói:
“Bữa tiệc hôm nay là lần cuối cùng ta ngồi ở đây với tư cách trưởng môn, sau này người kế vị của ta là Vân Dũng sẽ trực tiếp cùng mọi người bàn bạc. Mong sao các vị giúp đỡ, cũng nể tình ta nhẹ tay với hắn một chút, dù sao ai cũng có lúc non trẻ.”
Trình Tử Tinh tính cách vốn thế nên thấy cơ hội liền trêu chọc:
“Cũng lần đầu tiên có môn phái trả qua một lần đại chiến lại đi thay trưởng môn tới hai lần. Coi bộ Thái Thượng trưởng lão của Thanh Thủy Phái đãi ngộ không phải dạng vừa. Đáng tiếc Vô Ảnh Điện không có người thừa kế nào xứng đáng như Vân Dũng thiếu hiệp.”
Nàng miệng nói thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Vân Dũng ngồi bàn gần đó tràn ngập khinh thường. Bỏ đi một cái lão sói cho dê con dẫn dắt cả đàn, người của Thanh Thủy Phái rõ ràng đầu óc có vấn đề.
Có điều như thế cũng tiện cho nàng thao tác, Hạ Thiên Tứ quá già đời cản trở nàng không ít. Bây giờ ngoài việc cân bằng lại với Thần Nữ Đảo thì nàng còn có trách nhiệm đưa Vô Ảnh Điện vượt lên.
Quyền lực tuy không phải thực thể nhưng vẫn hữu hạn, muốn lấy được càng cao hơn lực ảnh hưởng thì phải đè kẻ khác xuống. Nàng lại liếc nhìn qua Vân Dũng ánh mắt hít lại thành một đường, gương mặt xinh đẹp trở nên cực gian manh.
Đang uống rượu Vân Dũng đột nhiên cảm giác được có người quan sát mình, khi hắn ta nhìn sang thì thấy mấy vị trưởng môn của Thập Phái đang nhìn mình. Có điều ánh mắt của mấy người kia giống thợ săn nhìn thấy con mồi vậy.
Thế nhưng hắn tự nhủ chị mình là ai, anh hùng của Thượng Thần Chi Giới, ảnh rể của hắn cũng là bằng hữu thân thiết của họ.
Trình Tử Tinh mỉm cười hỏi:
“Vân Mỹ ngươi thấy chúng ta quá chán nến ném cho chúng ta đồ chơi sao.”
Vân Mỹ muốn nói gì thì Hạ Thiên Tứ khẽ giọng:
“Các vị cần gì như thế, nể mặt ta một chút có được không?”
Trình Tử Tinh phì cười, nàng nói một câu khiến cho vạn dặm sảnh đường đều im bặt:
“Từ khi nào ta phải nể tình ngươi, đừng nói ngươi, dù cho Vân Du sống dậy ta còn chưa chắc nể mặt.”
Chết lặng, không ai dám nói câu nào càng không ai dám phản pháo. Nói là nể mặt nhưng làm việc lại đâm chọt như thế mới đau. Nàng thẳng thừng như vậy ngược lại có ích cho Vân Dũng, hắn ta cần hiểu rõ luật trước khi bước vào trò chơi.
(Chương tăng thêm cảm ơn bạn datviet9x đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn đã đồng hành cùng tác.)