“Hai người rảnh rỗi để ăn nhậu rồi cảm khái nữa ư?”
Vương Lăng ngạc nhiên hỏi:
“Con gái sao lại về vào lúc này?”
Vương Phi thở dài nói:
“Ta cảm giác chuyện này nếu ta không về thì sẽ xử lý không tốt, thế nên chính ta sắp xếp thời gian để đi về. Không nghĩ lần này cả Đoạn Ấn bá bá và Vương Hồng thúc thúc đều dính vào, ta nếu không về thì chắc chắn hai người ấy sẽ chết không nhắm mắt.”
Vương Lăng cười khổ nói:
“Cha muốn nhẹ tay nhưng sợ ảnh hưởng tới ngươi và tiểu Nghi nên đành phải làm người ác một lần, bây giờ ngươi về rồi thì tự ngươi quyết định đi. Với quyết định đều do ta đưa ra, ngươi đi đừng trách Băng Thần làm gì, hắn không có ý định hại người đâu.”
Không thèm nói nhiều bởi nàng biết Băng Thần mới là người nghĩ ra mọi thứ rồi thuyết phục cha nàng. Còn cha nàng trọng tình trọng nghĩa đến mức nào nàng cũng thừa biết, nếu không thế thì xưa kia mẹ nàng cũng không siêu lòng rồi.
Vương Phi hừ một tiếng rồi nói:
“Tối hôm qua hắn ta lẻn tới nơi cha muốn mai phục tiêu diệt đám người Thiên Lâm Môn, trận pháp hắn bố trí ta nhìn cũng không hiểu.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta chỉ bố trí ít phong ấn trận pháp thôi, dù sao như thế cũng đảm bảo cho người của Vương gia được an toàn không ít. Chuyện cần làm ta cũng đã làm, bây giờ sư phụ về thì ngươi tự đi xử lý còn ta lo đi dạy mấy cái người kia cho xong nhiệm vụ.”
Nói xong để lại một chiếc giới chỉ trên bàn:
“Trong đây có hai nghìn cái thạch bài do tự tay ta làm ra, tác dụng thì để cho khi trận pháp phong ấn hoạt động thì phe ta không bị ảnh hưởng.”
Dứt lời liền muốn chuồn mất thì bị Vương Phi nắm tay lại:
“Trận pháp kia sư phụ đi qua rồi nhưng nhìn không hiểu, rốt cuộc nó có tác dụng gì?”
Băng Thần cười nói:
“Phong ấn một nửa thực lực của kẻ xâm phạm trong nửa canh giờ, những người cầm ngọc bài do ta chế tạo sẽ nhận được lại phần nguyên khí đối phương hao tổn.Mấy cái trận pháp này trong bí cảnh gặp nhiều chỉ là duy trì trong thực tại thì không được lâu.
Thời gian ta ước tính là ba ngày, với nguyên liệu được Vương gia cung cấp thì sẽ duy trì được từng đó thời gian. Thế nhưng ta đoán ngày mai đối phương nhất định sẽ ra tay, cái này để tạo lợi thế bất ngờ, lúc đó chúng ta có thể nhờ trận pháp xử lý họ dễ dàng.”
Vương Phi vẫy tay:
“Thôi được rồi, người đi làm việc của ngươi đi, nhiệm vụ của ngươi coi như hoàn thành.”
Đêm hôm đó Vương Hồng mặc vào hắc bào âm thầm lẻn ra khỏi Vương gia, trên đường đi có lướt ngang qua biệt viện nơi Băng Thần đang sống. Hắn ta đi ngang quá nhưng không để ý lúc đó Băng Thần đang cười rất thần bí.
Con mồi chậm rãi đi vào bẫy lúc nào nhìn cũng rất vui, Băng Thần không có lý do gì để nghỉ ngơi lên đi tìm mấy cái người học việc luôn. Còn Vương gia đám người thích chơi thế nào thì chơi, hắn đã làm tất cả để Vương gia có thể chiến thắng rồi.
Khi hắn ta tới nơi thì thấy Lâm Thiến Thiến và Tề Phiến, Vương Nghi đều đang ngồi đó, mấy người học việc đều đang rất tích cực. Có lẽ cũng nhờ có hai người này giám sát, nghĩ lại hai cô gái rất có thành ý, còn hắn do áp lực nhiệm vụ nên hơi cứng ngắc thì phải.
Bây giờ có lẽ phải tìm cách hòa giải với các nàng, đặc biệt là Lâm Thiến Thiến nếu không thì tương lai tại môn phái sẽ không mấy tốt đẹp. Thế nhưng bắt đầu từ đâu thì còn phải xem phản ứng của ba người này như thế nào để đưa ra phương án.
Thấy các nàng nhìn mình ghê quá thì Băng Thần bèn lên tiếng trước:
“Các vị sư tỷ sao nhìn ta ghê thế?”
Lâm Thiến Thiến hiếm khi lên tiếng nhưng lần này nàng lại nói rất nhiều, có vẻ bức xúc lắm rồi:
“Băng Thần sư đệ toàn năng như thế, chúng ta ngoài nhìn ngươi thì làm gì được. Đứng lên làm cái gì cũng sợ mắc bẫy, thôi thì canh mấy người này luyện đan vui hơn nhiều.”
Băng Thần cười một tiếng rồi nói:
“Ta cũng vì nhiệm vụ thôi, mọi người sao lại giận ta rồi, ít ra phải để cho ta nói lý với chứ.”
Vương Nghi bĩu môi:
“Thế nhưng nói chuyện có lý thì đang tinh toán gì ở trong đó?”
Băng Thần tay chắp sau lưng chỉ biết cười thôi, hắn ta coi như đoán sơ được rồi:
“Ai cũng có bí mật vì lợi ích của bản thân, ví dụ như Lâm sư tỷ lúc nào cũng che mặt. Nhỡ có người giả dạng ngươi thì chỉ cần dáng người giống, đồ đạc giống xong che mặt lại thì ai biết được thật giả.”
Lâm Thiến Thiến không tin được hai chuyện có liên quan với nhau bèn nói:
“Ta che mặt là có tư tâm? Thế mẹ ta và các trưởng lão cũng có tư tâm hay sao?”
Băng Thần thẳng thắn:
“Họ tất nhiên có tư tâm bởi không muốn bị phi lễ bởi ánh nhìn của kẻ dưới, thế nhưng họ có thực lực để cho không có kẻ nào dám giả dạng bọn họ. Còn sư tỷ thì còn lâu mới có thực lực đó, ta cũng không rảnh để đi tìm hiểu đặc điểm khác của sư tỷ.”
Nàng nhìn hắn khó chịu:
“Thế nên ngươi chọn cách đẩy ta ra khỏi nhiệm vụ để bớt đi một biến số nghe cũng có vẻ hợp lý. Vậy ta bỏ ra mạng che mặt thì ngươi sẽ cho ta tham dự vào nhiệm vụ, ý của ngươi là như thế phải không?”
Băng Thần gãi đầu:
“Ta đâu có nói không cho sư tỷ tham gia nhiệm vụ, quyền hạn của ta còn lâu mới lớn như thế. Không nghĩ tới Lâm sư tỷ bình thường nghiêm túc lại cũng biết đùa cơ đấy, chỉ là đùa hơi nghiêm túc một chút cố gắng sẽ tiến bộ hơn.”
Tế Phiến đúng lúc này đứng ra:
“Băng Thần đệ đệ đừng nên nói như thế, ngươi có lẽ không hiểu những áp lực của Lâm tỷ phải chịu đâu. Ta hồi xưa cũng từng phải chịu áp lực tương tự, thế nhưng so với Lâm tỷ thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lý do bởi thiên phú của hai chúng ta chênh lệch rất xa, một khi xuất đạo ta chỉ cần thành tích bình thường trong tu luyện. Lâm tỷ thì khác hoàn toàn, nếu không báo cáo ra được một thành tích tốt thì sẽ khó có thể làm mọi người trong Vân Vũ Phái an lòng. “
Lúc này Lâm Thiến Thiến đã cởi mạng che mặt ra, Băng Thần nhìn vào lập tức ngạc nhiên, khóe môi không giấu được nụ cười:
“Quả thật đúng là duyên phận, có những người tính cách dù từ kiếp này sang kiếp khác vẫn không hề thay đổi.”
Lâm Thiến Thiến nghiêm túc nhưng vì tình cảnh nàng đã coi như xuống nước rồi:
“Ngươi nói gì ta không hiểu, thế nhưng đã nói ra thì bây giờ làm ơn cho ta biết kế hoạch nhiệm vụ. Đứng như tiểu Phiến nói, ta đây quả thực rất cần thành tích, không thể để mẫu thân của ta xấu mặt trước các vị trưởng lão được, coi như sư tỷ nợ người lần này.
Ta sẽ nghe theo lời ngươi để hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo không tự ý làm việc rồi gây ra rắc rối khiến ngươi khó xử. Chỉ cần ta mắc lỗi một lần thôi thì ngươi có quyền phê bình và ta sẽ tự động rời khỏi nhiệm vụ, điểm cống hiến sẽ dồn hết cho ngươi.”
Băng Thần cười nói:
“Ta đâu có đến mức như thế, có điều nếu sư tỷ muốn có thành tích, thậm chí nâng cao thực lực nhanh chóng thì ta đều có thể giúp đỡ.”
Thấy thái độ của hắn thay đổi đột ngột thì nàng có chút đề phòng:
“Lý do để ngươi làm thế là gì?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Tỷ không cần phải nghĩ ta vì nhan sắc của tỷ, dù gì thì Vương Nghi và Tề Phiến sư tỷ cũng rất đẹp. Chỉ là phương pháp tăng cao thực lực của ta chưa chắc có tác dụng với họ, thế nhưng với ngươi thì ta chắc chắn có thể làm được.”
Lâm Thiến Thiến nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân, Băng Thần được cho là người của thượng cấp vi diện đi xuống. Lâm Thiên Linh cho rằng Băng Thần nhả ra bất cứ cái gì thì đều sẽ rất có ích cho nàng, thế nên Lâm Thiến Thiến mới muốn cùng hắn tỷ thí nhiều hơn.
Lâm Thiến Thiến hơi nghĩ sau đó liền nói:
“Tăng đến mức độ nào?”
Băng Thần hơi suy nghĩ rồi nói:
“Ta cũng không chắc, nhưng muốn đi ra khỏi trung cấp vi diện chắc sẽ mất không tới trăm năm.”
Bây giờ thì Lâm Thiến Thiến lại nhờ về câu chuyện xưa kia của mẹ mình và Vương Phi trưởng lão. Cũng là câu ta giúp ngươi tăng thực lực, nàng không nghĩ tới vài ngàn năm sau đệ tử của Vương Phi một lần nữa nói câu này trước mặt nàng.
Thậm chí cái đích Vương Phi đưa ra cho Lâm Thiên Linh chỉ là vượt qua chưởng môn lúc đó. Nhưng Băng Thần lại đưa ra một cái đích xa hơn, thế nhưng nếu đồng ý giống mẹ thì nàng cũng sẽ trở thành con rối của hắn trong một thời gian dài.
Sự ức chế mẹ nàng trải qua nàng cũng sẽ phải trải qua với sự ức chế lớn hơn gấp bội. Tề Phiến và Vương Nghi cũng biết chuyện nên khi Lâm Thiến Thiến đang suy nghĩ thì họ thậm chí không hề góp ý.