“Hắc đường chủ khi nãy nói như thế thì chắc trong công hội cũng có mấy cái thành phần không được tốt đẹp lắm có phải không?”
Hắc Cốt nhún vai thản nhiên:
“Đừng nói hai cái lão bà của ngươi, bản thân ngươi quá đẹp cũng sẽ khiến cho mấy cái nữ lưu manh trong công hội hành động. Nhưng yên tâm đi, ít nhất nếu các ngươi không quá tệ thì ta sẽ nhận vào trong phân đường thứ 100 của ta.
Tuy không nói đến mạnh mẽ nhưng ít nhất sẽ không ai dám chọc đến các ngươi, phải biết hội trưởng là chị họ của ta đấy. Ai dám đụng đến ta chỉ cần về nói cho dì một tiếng thì kẻ đó nhất định sẽ phải hối hận, thế nên chút nữa các ngươi cố gắng thể hiện một chút.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cái này thì Hắc đường chủ cứ yên tâm, ba người chúng ta đảm bảo không làm người thất vọng. Chỉ là ta vẫn khá lo lắng, tốt nhất không ai nhìn thấy mặt của các nàng thì họ mới an toàn, không biết có thể che mặt hay không.”
Hắc Cốt không trả lời bởi họ đã tới nơi, hắn chỉ vào trong rồi nói:
“Đây là nơi khảo hạch người mới của công hội chúng ta, tuy chưa thể hoành tráng như Thanh Lâm Thánh Sơn nhưng chắc cũng không tệ chứ nhỉ?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Không tệ, như thế này thì hơn xa Thiên Long Bang rồi.”
Hắc Cốt dẫn hắn vào trong rồi hỏi:
“Các ngươi có vẻ cũng biết về Thiên Long Bang quá đấy chứ?”
Bị thăm dò nằm ngoài dự kiến nhưng Băng Thần vẫn thản nhiên:
“Ta xuất thân từ Thượng cấp vi diện, trước đó đã nghiên cứu qua cả hai công hội m sau cùng chọn lựa Thiên Hà công hội. Thứ nhất là tiện thể tận dụng cơ hội để thử vào Thanh Lâm Thánh Sơn, thứ hai thì bởi Thiên Long Bang yêu cầu quá khó chịu.”
Hắc Cốt có vẻ hứng thú:
“Ngươi nói cho ta nghe xem nào, ta không tin bọn họ còn khó hơn cả chúng ta.”
Nói dối chẳng ích gì bởi sớm muộn gì họ cũng biết, Băng Thần giữ thản nhiên thuật lại điều kiện để đi vào Thiên Long Bang:
“Đầu tiên muốn gia nhập thì từ cấp 1800 trở xuống phải vượt cấp chiến đấu chênh ít nhất 20 cấp độ. Muốn vào hàng ngũ lãnh đạo thì phải từ 21 tới 30 cấp. Từ cấp 1800 trở lên thì phải chiến thắng đối thủ hơn 10 cấp độ, vào hàng ngũ lãnh đạo thì phải hơn.
Tu vi ngoài thực tại không được dưới Siêu Phàm, ở ngoài thực tại cũng yêu cầu khả năng vượt cấp chiến đấu. Cùng cấp chiến đấu thì một người ít nhất phải cân được ba người thì mới coi như hợp cách, nếu không cửa cũng không có.”
Hắc Cốt vẻ mặt cười không ra cười, nét mặt cứng đơ như đá:
“ Không thể hiểu nổi có người nghĩ ra điều kiện tuyển chọn vô lý đến mức độ đó, các ngươi có thể yên tâm rằng Thiên Hà công hội chúng ta rất bình thường.”
Một người phụ trách kiểm tra thấy Hắc Cốt tới liền đi ra chào đón:
“Kính chào Hắc đường chủ, không biết ngài đến đây có chuyện gì hay không?”
Hắc Cốt chỉ vào ba người rồi nói:
“Ta biết hôm nay chốt hồ sơ nhưng các ngươi cứ giúp ta khảo hạch cho ba người này chung với nhóm người cuối cùng. Nếu đạt chuẩn thì phân phối về phân đường thứ 100 cho ta, trong thời gian này ta sẽ ngồi đây quan sát xem có hạt giống nào tốt không.”
Người phụ trách mỉm cười nói:
“Hôm qua có mấy cái hạt giống tốt ta muốn nhường lại cho ngài nhưng bị mấy vị đường chủ khác nhanh tay cướp mất rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng chỉ có mỗi ngài, chút nữa chắc cũng có tỷ tỷ của ngài tới đây nữa thôi, không phải lo bị người khác tranh.
Chỉ là Lâm trưởng lão ánh mắt cho chút độc, những nhân tài nổi bật bị hắn ta dở trò chuyển qua mấy ngày trước hết rồi. Ta tuy ủng hộ ngài nhưng chức vụ còn chưa đủ để can thiệp, chỉ có thể chúc ngài lựa được mấy cái nhân tài ẩn dấu thôi.”
Hắc Cốt gật đầu bàn tay khổng lỗ khẽ vỗ vai người kia:
“Ta biết ngươi có lòng là được rồi, được hay không thì đành coi ông trời có thương hay không thôi chứ biết sao bây giờ. Huống gì trong phân đường thứ 100 nhân tài cũng coi như đông đúc, kết nạp thêm nữa cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.”
Người phụ trách mỉm cười hỏi:
“Bây giờ ba vị lần lượt cho ta biết cấp độ của mình đi, thông tin cá nhân thì chút nữa khảo hạch xong ghi lại cho chúng ta là được.”
Thời gian trước khi lưu trữ còn rất ít nên thường những người khảo hạch cuối cùng sẽ rất dễ bị bỏ qua không xác minh. Từng là cao tầng thế nên Đạm Đài Thiên Hà đương nhiên phải biết lợi dụng kẽ hở này để có thể bỏ qua những nguy hiểm không đáng có.
Đạm Đài Thiên Hà khẽ giọng nói:
“Ta tên Thiên Hà cấp độ 1850, một trăm tuổi, nhân tộc.”
Cả một căn phòng đông đúc người đều dừng lại nhìn về phía nàng, cấp độ này thật sự không thể đùa được. Hắc Cốt cười nhe răng luôn, hắn ta không bao giờ nghĩ tới mình rảnh rỗi đi dạo cũng gặp được siêu cấp thiên tài gia nhập.
Hắn ta trong đầu thầm nghĩ:
“Mấy tên khốn biết tay ta chưa, ông đây ăn ở tốt, nhất định ông trời thấy rõ mới ban thưởng cho ta người này.”
Nhưng hắn ta chưa kịp vui bao lâu thì có một cô gái từ bên ngoài dẫn theo mấy người đi vào. Nàng ta chính là đường chủ của đệ nhất đường Thẩm Tuyệt Giao, bên cạnh nàng là nhị đường chủ Hắc Ngọc cùng mấy cái nữ đường chủ khác.
Hắc Cốt đột nhiên cảm thấy mồ hôi của mình chảy ròng ròng, cảm giác thêm một lần đau sắp tới khiến cho hắn ta không vui chút nào. Người phụ trách cũng nhìn về phía Hắc Cốt đầy vẻ thương cảm, hắn cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Thẩm Tuyệt Giao mỉm cười đi tới:
“Vị muội muội này có muốn gia nhập Đệ Nhất Đường của ta hay không, nếu gia nhập ta đảm bảo cả công hội này ngươi có thể đi ngang.”
Đạm Đài Thiên Hà chủ động né tránh chỉ về phía Băng Thần rồi nói:
“Lão công của ta gia nhập phân đường nào thì ta sẽ gia nhập phân đường đó.”
Thẩm Tuyệt Giao nhìn Băng Thần hơi giật mình một cái nhưng rất nhanh nhớ tới chuyện quan trọng:
“Tình yêu quan trọng thật nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc ngươi chọn một chỗ tốt để phát triển sự nghiệp của mình. Làm gì có nơi nào trong Thiên Hà công hội phù hợp hơn Đệ Nhất Đường, tệ nhất thì ngươi cũng nên về Nhị Đường.”
Người phụ trách lắc đầu rồi nhìn qua Tiếu Hoan Hỷ nhưng đầu chỉ cúi gằm xuống bởi nàng quá đẹp khiến hắn cảm tưởng nhìn nhiều mấy cái sẽ thất thố. Công việc này nhất định phải hoàn thành thế nên tránh một chút không thừa thãi.
Hắn khẽ giọng hỏi:
“Còn cô nương?”
Tiếu Hoan Hỷ cũng ngắn gọn:
“Ta tên Hoan Hỷ cấp độ 1885, một trăm tuổi, nhân tộc.”
Thẩm Tuyệt Giao cảm thấy có gì đó không đúng mở bảng xếp hạng ra, nhưng sau đó nhanh chóng đóng lại. Tiếu Hoan Hỷ của Thiên Long Bang cấp 1910 vẫn còn ở nguyên vị trí, điều nàng nghi ngờ tự động bị phá vỡ.
Người phụ trách hơi giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói chuyện:
“Còn công tử này cũng báo thông tin giúp ta cho xong.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta tên Băng Thần cấp độ 1900, hồ ly tộc, tuổi tác dường như không quan trọng đâu nhỉ?”
Thẩm Tuyệt Giao, Hắc Ngọc và Hắc Cốt lẫn những đường chủ khác đều vào tư thế cảnh giác. Người phụ trách mồ hôi cũng như mưa rơi xuống mặt đất, mắc kệ thực ra cuối thu trời phải có chút lạnh mới phải, bảng xếp hạng lại được mở ra xem.
Khi cái tên Băng Thần mở ra với cấp độ 2010 thì mọi người mới tương đối yên tâm, để cẩn thận hơn thì Thẩm Tuyệt Giao còn tự mình tìm kiếm Băng Thần. Khi thấy hiển thị Băng Thần không bang hội cấp 1900 thì nàng mới thực sự yên tâm.
Nàng nheo mắt khẽ liếc một cái, trong khi đó Băng Thần thì quay sang nói chuyện với người phụ trách. Phía sau lưng hai cái đường chủ khác rút vũ khí lao lên tấn công Băng Thần, mấy người khác tán ra các hướng muốn công kích.
Nhưng thứ cuối cùng hai người kia thấy chính là cặp đùi trắng muốt của Tiếu Hoan Hỷ, sau đó cả hai đều hóa thành cát bụi. Một người tấn công từ trên công bị Đạm Đài Thiên Hà chặn lại một cách dễ dàng, thậm chí còn có thời gian phân tâm đánh người khác.
Thế nhưng vẫn còn bốn cái đường chủ khác đang hướng tới Băng Thần, cầm cuốn sổ tay người phụ trách đưa ra hắn khẽ xoay một cái nó liền biến mất. Một giây sau nó lại xuất hiện trên tay của Băng Thần như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Băng Thần quay lại mỉm cười nói:
“Ta nghĩ chúng ta thể hiện như thế này thì khảo hạch có lẽ không cần thiết chứ nhỉ?”
Thẩm Tuyệt Giao nheo mày sau đó lại mỉm cười:
“Thú vị.”
Bốn người kia dừng lại trên không trung, sau lưng của Băng Thần chín cái đuôi bay trong gió. Người hắn ta mượn thân phận là thiên tài của Cửu Vĩ Thánh Hồ nên chỉ cần dấu đi một cái đuôi thì sẽ không khiến ai nghi ngờ cả.