"Sư phụ ngươi cẩn thận một chút."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi mà cũng phải bảo ta cẩn thận nữa, đám ngốc kia thì làm gì được ta, huống chi kiếp này sức mạnh của ta còn mạnh hơn kiếp trước rất nhiều, đám người này cùng lắm Tái Tạo cửu trọng thôi, huống chi chỉ cần ta câu đủ thời gian để đám đó xuất hiện hết thì những người khác sẽ lo chuyện còn lại."
Thủy Linh nhỏ giọng hỏi:
"Hay ta đi với ngài cho chắc chắn?"
Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ngươi đi với ta thì vướng chân chứ giúp ích được gì, cố gắng tránh xa ra đi một mạch về hướng nam là được."
Thủy Linh biết tính của Băng Thần thế nên không nói nhiều nữa, nàng nhỏ giọng nói:
"Ta sẽ làm theo lời của ngài, bây giờ ta đi về lớp của mình đây."
Băng Thần gật đầu không nói gì nữa, các lớp cũng đã gần ôn định cả rồi, trên đài cao Lý Thiên Vương to giọng nói:
"Xin chào tất cả những học sinh của Thiên Vương, như các ngươi đã biết thì bổn tọa tên Lý Thiên Vương là hiệu trưởng của các ngươi, lần này ta lần đâu tiên tổ chức giải Sinh Tồn Mở Rộng cho toàn bộ các học sinh các khối lớp tham gia.
Quy tắc rất đơn giản, chỉ cần vượt qua hết tất cả những chướng ngại vật xuất hiện trong phạm vi cách nơi xuất phát 1000 dặm, lưu ý kỹ sau đó sẽ tồn tại rất nhiều cạm bẫy như ảo giác hay trận pháp phong ấn.
Quan trọng là các ngươi phải tìm ra một viên ngọc có màu xanh lam giống như ta đang cầm trên tay, vấn đến ở đây sẽ không còn là sức mạnh tu vi nữa mà còn bao gồm cả kiến thức về các lĩnh vực khác nhau, chưa kể nếu may mắn thì cũng có thể tìm được một cách ngẫu nhiên.
Người chiến thắng trong cuộc đua sẽ được một phần thưởng lớn ngoài sức tưởng tượng của các ngươi, nói cho các ngươi biết thì thực sự cũng rất ngạc nhiên khi biết đến phần thưởng, mọi người hãy cùng nhau có gắng lên nào."
Lý Thiên Vương phát biểu xong thì Hồng Phất Nữ đi lên rồi nói:
"Như đã nói từ trước mọi người chỉ cần biến phạm vị an toàn là 1000 dặm sau đó sẽ đến nơi để cạnh tranh tìm lấy viên ngọc kia, trong quá trình đó không ai được phép giết người, giáo viên chủ nhiệm sẽ phát cho mỗi người một phần ngọc bội, khi đi vào khu vục chiến đấu thì chỉ cần bị thương bóp vỡ sẽ giúp các ngươi quay lại điểm khởi đầu tức ngoài khu kết giới.
Nhưng như thế tương đương với bỏ cuộc mọi người phải nhớ rõ điều đó, đồng thời bỏ cuộc cũng có nghĩa bỏ đi cơ hội lớn nhất của cuộc đợi mình để thăng tiến nhanh chóng, ta chỉ nói thế thôi còn quyết định đều nằm ở các ngươi."
Các giáo viên mở ra hàng tá thông đạo, dù sao Thiên Vương học viện học sinh có đến hơn nghìn vạn, các học sinh dần dần di chuyển còn riêng học sinh mới vào trường thì phải di chuyển sau cùng.
Cách này cũng do Băng Thần bày ra, hắn ta đã hệ thống mọi thứ một cách rõ ràng như phạm vi an toàn thực chất chính là chiến trường giữa hắn cùng đám nội gián hay đi cuối cùng chính là để cho những người khác nhanh chóng vượt qua khỏi phạm vi một ngàn dặm.
Băng Thần đi vào bên trong một cách chậm rãi, Lam Ngọc đứng ngay bên cạnh hắn ta , sau lung hai người còn có Thái Tuấn, Băng Thần nhìn tất cả các bạn học lao vun vút về phía trong thì hắn lại chậm rãi đi đằng sau.
Khi bọn họ đi hết rồi thì Băng Thần mới quay qua Lam Ngọc nói:
"Chúng ta đi thôi."
Lam Ngọc quay qua Băng Thần lắm lấy ngọc bội bên hông của hắn rồi nói:
"Xin lỗi Băng Thần, Hắc Nguyệt muôn năm."
Băng Thần còn rất ngạc nhiên thì nàng ta bóp vỡ mảnh ngọc bội rồi biến mất, Thái Tuấn rút ra vũ khí ra nhìn chăm chú Băng Thần, hơi cười một tiếng Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Ta đoán xem Hắc Nguyệt giáo phải không?"
Thái Tuấn mỉm cười nói:
"Đúng rồi đấy Băng Thần bạn học, chúng ta sẽ chăm sóc ngươi một cách kỹ càng."
Dứt lời sau lưng hắn có năm người thanh niên đi ra, tất cả bọn họ đều Tái Tạo Nhị Trọng Thiên, Băng Thần không chút do dự quay đầu chạy mất tích, mấy kẻ kia ha hốc mồm khi Băng Thần một lời cũng không nói mà liền bổ chạy.
Một người lấy ra một quả pháo bắn lên trời, sau đó sáu người nhanh chóng đuổi theo Băng Thần, một người hét lớn:
"Băng Thần chịu trói đi, nơi đây đã bị chúng ta lập phong ấn trận, ngươi không thể phi hành tốc độ lại bị giảm đi."
Băng Thần không nói gì mà chỉ lo chạy, đến tận gần chục phút sau thì hắn bỗng nhiên dừng lại từ trong áo lấy ra một quả pháo bắn thẳng lên trời, quả pháo vỡ tung hiện ra một hình trăng lưỡi liềm màu đen.
Thái Tuần há mồm kinh dị nhìn Băng Thần nói:
"Sao ngươi lại có được phao hiệu của Hắc Nguyệt giáo?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đoàn xem "
Dứt lời hắn ta biến thành bán yêu mười một chiếc đuôi lơ lửng, mấy người kia lập tức cảm nhận được uy khủng khiếp, một người la lên:
"Chúng ta không phải đối thủ của hắn ta nhanh chóng....."
"Sọt..... sọt... sọt "
Sáu người lơ lửng trên không trung, năm cái Tái Tạo Nhị Trọng Thiên bị một đuôi đâm xuyên tim một đuôi khác đâm xuyên cổ họng, Băng Thần chỉ giữ lại một mình Thái Tuấn hai tay đã đứt lìa.Băng Thần đuôi rút ra khỏi năm cái xác không hồn sau đó cuốn đang trong sợ hãi tột độ Thái Tuấn lại bên cạnh mình.
Cầm lấy viên ngọc bội để thoát trận Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi làm tốt lắm anh bạn."
Nói xong hắn ta nhét viên ngọc vào mồm Thái Tuấn đấm mạnh một cái khiên cho ngọc bội nát vụn, Thái Tuấn ngay lập tức xuất hiện ở ngoài nơi Lam Ngọc, Lý Tầm Yên cùng rất nhiều giáo viên đang đứng đợi.
Hồng Phất Nữ mỉm cười quay về đằng sau nói:
"Đến lúc gom hàng rồi."
Cổng không gian mở ra hơn một trăm giáo viên bay vào bên trong, phía trên không trung thì rất nhiều thủ lĩnh của thế lực lớn cũng đang quan sát Băng Thần, Ngạo Vương mắt sáng lên rồi nói:
"Thiên Vương học viện có phúc rồi, ta còn đang thắc mắc bậc anh tài nào lại được cả ba tiền bối nhận làm đệ tử, cùng cấp độ lại có thể miểu sát một lúc năm người, tiểu quái vật này trưởng thành thì Hắc Nguyệt giáo tiêu đời."
Nhận được pháo hiệu thứ hai đứng tại biên giới Hồng Nhất to giọng hô to:
"Tất cả mọi người vây lại, cỏ vẻ tiểu tử kia không dễ xơi rồi."
Một đống người từ khắp nơi nhanh chóng khép chặt lại vòng vây, nhưng phía bên biên giới vẫn còn có rất nhiều ngươi chần chừ, Băng Thần lại lấy ra một ngọn pháo màu đỏ phóng lên không trung, Hồng Nhất thấy được liền tăng nhanh bước chân.
Ngọn pháo thứ ba ý nghĩa chính là đối tượng quá mạnh năm kẻ kia phải tử nạn trên ba người thì ngọn pháo đặc biệt này mới được bắn lên, Băng Thần ngồi trên một cái cây cao vui vẻ huýt sáo, Thiên Võng đã giăng ra bất cứ vật gì trong phạm vi mười dặm đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn.