Suy nghĩ kỹ càng nàng thì thầm cái gì đó vào tai Băng Thần, vẻ mặt của Băng Thần biến đổi liên tục sau đó cũng ra hiệu để người trong bang hội lui lại. Hội viên trong công hội vô cùng thần tượng Băng Thần nên ai cũng ngoan ngoãn tuân theo quyết định của hắn.
Băng Thần im lặng chờ đợi xem rốt cuộc Thượng Ngôn gia chủ quyết định thế nào, theo biểu hiện vừa rồi thì có vẻ đang rất do dự. Được sự trợ giúp của Thập Vũ Phái và Nhị Hung địa thực sự khiến người ta quá khó để bỏ đi.
Không thể để thời gian bị kéo dài Băng Thần nắm mặt dây chuyền của mình rồi nói:
“Thượng Ngôn gia tộc cũng hiểu lý do tại sao chúng ta tiến đánh các ngươi, tốt nhất đừng để ngoại nhân can thiệp nếu không chúng ta không sao nhưng các người thì không chắc. Thắng bại tự chúng ta phân định, nếu ngươi cũng nghĩ như thế thì mau chóng giải huyết thệ cho bọn họ đi đừng để ta mất kiên nhẫn.”
Thượng Ngôn Tây thân là gia chủ của đại gia tộc lớn nhất trung cấp vi diện thì không thể nào ngốc nghếch được. Băng Thần nói như thế thì tất nhiên phải có ích gì đó cho bản thân hắn, có điều Thượng Ngôn gia cũng có được lợi ích không hề nhỏ khiến hắn ta đắn đo.
Nếu trận này đánh thắng khiến cho Đạm Đài Thiên Hà mất mạng thì Thượng Ngôn gia có thể thẳng tiến lên Thượng Cấp vi diện cư trú. Đó là chuyện tốt nhưng không thể để người của nhị phòng bên Đạm Đài gia biết được.
‘
Nếu thật sự để lộ ra thì hậu quả không thể tưởng tượng được, yêu cầu giữ bí mật nguyên do cuộc chiến này diễn ra rất tốt. Bên nào thắng thì sẽ có được lợi ích khổng lồ, trận đánh cược này không tệ một chút nào.
Người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, lại xét tới tương quan lực lượng thì Thượng Ngôn gia vượt xa Thiên Long Bang khiến Thượng Ngôn Tây có chút tự tin. Nghĩ một hồi hắn giải trừ huyết khế, Thập Vũ Phái và Nhị Hung Địa được giải thoát hoàn toàn.
“Ầm…..ầm….ầm”
Trên bầu trời sấm sét sáng chói cả một vùng trời, rõ ràng là Thiên Đạo đã đồng ý với việc Thượng Ngôn gia tộc hóa giải Huyết Thệ. Thập Vũ Phái đệ tử thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thực sự không muốn trở thành con tốt thí trong cuộc chiến này.
Thượng Ngôn Tây đưa tay mời:
“Băng Thần công tử mời ngươi mở kết giới để những người không liên quan rời đi có được không?”
Nghe Thượng Ngôn Tây nói Băng Thần mỉm cười:
“Tất nhiên là được rồi, mời các vị rời đi.”
Lâm Thiên Linh ra hiệu mọi người liền lũ lượt kéo nhau qua cổng kết giới do Thiên Long Bang vừa mở ra. Băng Thần đợi người đi gần hết thì bỗng đưa tay ra chộp lấy Lâm Thiên Linh khiến cho nàng ta không thể nào giãy giụa được chút nào.
Mấy cái trưởng lão của Vân Vũ Phái giật mình nhưng không kịp phản ứng đã cảm thấy thân thể không thể nhúc nhích. Nàng ta chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Băng Thần kéo vào trong lòng tay ôm lấy cái eo nhỏ đáng yêu giữ thật chặt.
Băng Thần đưa tay lên cầm lấy khăn che mặt của Lâm Thiên Linh khẽ kéo một cái, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vừa lộ ra thì có vài người hơi giật mình. Trên mặt của Băng Thần thì hiện lên vẻ nhẹ nhõm đầy khó hiểu, Lâm Thiên Linh ngẩn ngơ.
“Thình thịch …...thình thịch”
Tim của nàng ta bỗng nhiên gia tốc, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc tận sâu trong linh hồn tỏa ra. Nàng giật mình tự kiểm tra xem mình có vấn đề gì không nhưng tất cả đều bình thường ngoại trừ việc bị hắn ta dùng nguyên lực khống chế thân thể.
Lâm Thiên Linh tức giận:
“Ngươi muốn làm gì?”
Băng Thần cười ấm áp:
“Ta chỉ muốn xác nhận một chút thôi.”
Khống chế trên người bọn họ được Băng Thần hóa giải, Lâm Thiên Linh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập yêu thương của Băng Thần lặng cả người.
“Chưởng môn.”
Lục Vũ cao giọng gọi thì nàng mới giật mình đẩy Băng Thần, nhanh chóng đi tới cổng truyền tống trận nơi các trưởng lão đang đợi. Thế nhưng bước chân lại trở lên nặng trĩu, nàng không kiềm lòng quay đầu lại nhìn vào đôi mắt kia.
Băng Thần nhẹ giọng:
“Rời đi thôi.”
Lâm Thiến Thiến đi tới kéo nàng đi vào trong truyền tống trận, vừa truyền tống xong thì nàng gục xuống mặt đất.
Lục Vũ lo lắng:
“Chưởng môn không sao chứ?”
Lâm Thiên Linh lắc đầu:
“Ta không sao, mọi người mau ổn định đệ tử quay về môn phái đi.”
“Vâng”
Bỗng nàng nhớ tới cái gì đó liền căn dặn:
“Long Lực trưởng lão đợi ở truyền tống trận thông tới Thượng Ngôn Tinh, tình hình chiến sự giữa hai phe có gì lập tức báo cáo. Nếu đụng phải người của một trong hai phe thì án binh bất động quan sát là chính, bị tấn công thì hủy bỏ nhiệm vụ rời đi ngay.”
Long Lực chắp tay:
“Đã rõ thua chưởng môn đại nhân, không biết có cần xem xét động tĩnh của các môn phái khác hay không?”
Nghe Long Lực nhắc nhở thì nàng mới dặn thêm:
“Một nửa số trưởng lão nội môn đi theo nghe phân phó của Long Lực trưởng lão, nếu có môn phái nào manh động thì cản lại. Ta không muốn Thượng Ngôn gia và Thiên Long Bang có lý do để đả kích tới Thập Vũ Phái, chút nữa người của Thủy Vũ Phái cũng sẽ tới hỗ trợ.
Có cao thủ của Thập Vũ Phái đụng tay chân trực tiếp báo cáo với ta, ta đây sẽ trực tiếp đi can thiệp giúp ngươi. Nếu không còn gì nữa thì Long Lực trưởng lão ở lại đây còn mọi người nhanh chóng quay về trụ sở, cơn sóng gió này không bình thường đâu.”
Tất cả mọi người đồng thanh:
“Tuân mệnh.”
Đợi người rời đi hết Lâm Thiên Linh trực diện Lâm Thiến Thiến:
“Rốt cuộc ngươi với Băng Thần có chuyện gì giấu ta hay không?”
Lâm Thiến Thiến chớp mắt:
“Giấu giếm ngài sau mẫu thân, có khi ngài nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Thiên Linh kiên định lắc đầu:
“Ta không thể nào nhầm lẫn được, cái ánh mắt kia giống như nhìn xuyên thấu linh hồn của ta vậy. Hai người không thân thiết không thể nào có chuyện hắn ta dùng ánh mắt đó để nhìn lấy ta, với lại ngươi đã nói gì với hắn để Thiên Long Bang dừng tay.”
Hai người cứ đứng im trên không trung đối diện nhau nửa ngày, Lâm Thiến Thiến thật sự không biết mở lời làm sao.
Một lúc sau dưới sự kiên trì của Lâm Thiên Linh thì nàng buộc phải lùi bước:
“Ngài có nhớ ta kể chuyện kiếp trước của mình hay không?”
Lâm Thiên Linh thắc mắc lý do tại sao con gái lại tăng tu vi nhanh chóng như thế thì nhận được câu trả lời vừa hợp lý vừa hoang đường. Sau cùng với những gì con gái thể hiện ra thì nàng đành phải tin, huống chi nàng còn được biết về Sở Liễu đám người.
Nàng khó hiểu hỏi:
“Ta đã nghe rồi nhưng có liên quan gì?”
Lâm Thiến Thiến chậm rãi:
“Ngài không thấy trong câu chuyện của ta ngoài những nữ nhân khác đều được Băng Thần tìm thấy, chỉ có một người duy nhất chưa tìm được. Ta cũng chưa từng cho ngài biết tên của người này dù nàng ấy kiếm trước là sư phụ của ta.”
Lâm Thiên Linh dường như nghĩ đến cái gì đó, nàng trợn tròn mắt nhìn Lâm Thiến Thiến cầu mong đó không phải sự thật.Tất cả những gì nàng nghĩ tới chỉ là tưởng tượng không hơn không kém, thế nhưng sự thật mãi không thể nào thay đổi.
Lâm Thiến Thiến nghiêm túc:
“Ta xin kể nốt câu chuyện, sư phụ ta tên Lâm Thiên Linh.”
Không khí trầm mặc bao trùm cả không gian, cả hai người không ai nói được câu nào.
Rất lâu sau lấy lại bình tĩnh Lâm Thiên Linh mới chậm rãi thốt ra:
“Thật sự?”
Lâm Thiến Thiến nhún vai:
“Ngài không thấy sắc mặt của mấy cô nàng kia khi thấy ngài lộ ra gương mặt hay sao, chẳng lẽ ngài nghĩ họ tỏ ra như thế bởi ngài quá đẹp. Trong đám người đó ai lại không có nhan sắc, không ít người còn hơn xa chúng ta.”
Lâm Thiên Linh cõi lòng đã không còn được bình tĩnh, nàng khẽ giọng:
“Về môn phái thôi, ta đây cần được yên tĩnh.”
(Chương tăng thêm cám ơn bạn Dungbeo2000 đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)