Nhìn kỹ lại thì thấy Băng Thần nửa người trên chẳng mặc gì cả, phối hợp tất cả dữ kiện lại thì nàng ngay lập tức hiểu ra có chuyện gì xảy ra, nàng theo bản năng muốn hét lên nhưng Băng Thần đã ôm chặt che miếng của nàng rồi.
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dì muốn hét lên cho ba người kia biết chuyện của hai chúng ta sao?"
Loan Phượng cảm giác được bàn tay của Băng Thần đang du động khắp cơ thể của mình, cả người nàng run lên không còn chút sức lực nào cả, nàng bây giờ chẳng còn nhớ rằng mình là dị năng giả cấp A cũng chẳng nhớ ra rằng mình la to cỡ nào thì cũng chẳng ai nghe khi căn phòng này cách âm siêu tốt.
Băng Thần buông miệng nàng ra, Loan Phượng thở hổn hển nói:
"Ngươi mau buông dì ta chúng ta sao có thể như thế này được."
Băng Thần không nói gì cả mà chỉ ngậm lấy bờ môi xinh xắn đáng yêu của nàng, Loan Phượng nhanh chóng bị Băng Thần tước đi vũ khí, đến khi chìa khóa đi vào ổ thì nàng chỉ có thể nhẹ nhàng rên rỉ trong bất lực cùng sung sướng.
Mây mưa đi qua Loan Phượng lấy lại ý thức thì quay sang phía khác bắt đầu rỉ rích khóc, Băng Thần ôm nàng nhỏ giọng hỏi:
"Sao dì lại khóc?"
Loan Phượng tức giận nói:
"Ngươi sao có thế đối với dì làm ra chuyện đó?"
Băng Thần cười nói:
"Tất cả đều do dì làm trước chứ đâu phải ta, không tin thì dì xem đi."
Ngay sau đó Băng Thần cho nàng xem một đoạn video ngắn trong đó nàng cưỡi trên người Băng Thần xé tan quần áo của hắn như một con báo vồ mồi vậy, sau đó chuyện gì tới cũng phải tới nhưng tất cả đều do nàng chủ động.
Loan Phượng bây giờ chỉ ước mình tìm được kẽ hở nào dưới đất để chui vào, nàng qua thật không thể ngờ tới mình lại làm ra những chuyện như thế, có lẽ chính vì thế sáng nay dậy Băng Thần mới làm chuyện đó với mình, có lẽ hắn chỉ do tuổi trẻ xúc động mà thôi.
Nàng nhỏ giọng nói:
"Chuyện này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi thế nên chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không?"
"Ừm"
Nàng vừa dứt lời thì thứ xấu xa kia lại đi vào cơ thể nàng, Băng Thần mỉm cười nói:
"Dì chiếm lấy ta xong muốn dũ bỏ trách nhiệm hay sao?"
Loan Phượng lặc đầu nói:
"Ta không có ý đó nhưng chúng ta không thể mắc thêm lỗi lầm nữa."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chúng ta thế này thì có gì mà dì gọi là lỗi lầm, tuy dì nuôi bọn ta nhưng thực chất chúng ta có chút máu mủ nào đâu, với lại dì không cảm thấy chúng ta như vầy rất tốt sao, ta sẽ không bao giờ phải lo lắng dì mang một nam nhân khác vào làm xáo trộn cuộc sống của chúng ta."
Loan Phượng kiên quyết lắc đầu thân thể giãy giụa nói:
"Chuyện này nhất quyết không được mau buông ta ra."
Băng Thần giữ nàng liên tục tiến công sau đó cười nói:
" Dì nếu không ngoan nữa thì ta sẽ báo cho Tô Linh tỷ, Tử Mộng và Tử Lan muội muội chuyện xảy ra giữa hai chúng ta."
Loan Phượng đơ người không dám cửa quậy nữa, Băng Thần lại một lần nữa chinh chiến đến tận trưa kia hắn ta cũng đã có chút mệt mỏi, lúc này Loan Phượng đã không còn sức để nhúc nhích nữa mà chỉ nằm yên một chỗ.
Nàng ủy khuất nhìn Băng Thần nói:
"Dì nuôi ngươi lớn để ngươi khi dễ dì như thế này hay sao?"
Băng Thần đặt nàng trong ngực mình cười nói:
"Ta thà khi dễ dì còn hơn để nam nhân khác làm chuyện đó, thật sự ta không có nói giỡn về chuyện ta sẽ không chập nhận nam nhân khác ở bên dì."
Loan Phượng ánh mắt bỗng sáng lên nhỏ nhẹ nói:
" Ta hứa với ngươi từ giờ đến hết đời không thế bất cứ một nam nhân nào có quan hệ trai gái thế nên ngươi chúng ta bỏ qua sai lầm này được không?"
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của nàng Băng Thần bỗng nhiên mỉm cười rồi nói:
"Hay bây giờ ta ra nói cho mọi người biết đi."
Hắn đặt làm xuống làm bộ muốn đứng dậy thì Loan Phượng không quản được nhiều nữa mà lao lên ôm chặt lấy hắn từ đằng sau hốt hoảng nói:
"Rốt cuộc ngươi muốn dì thế nào đây, chỉ cần không nói ra cho các nàng biết thì cái gì ta cũng đám ứng."
Băng Thần khóe môi mỉm cười nói:
"Ta cần dì biết bây giờ ngươi là nữ nhân của ta phải nghe theo ta, nhất định không được mỗi ngày đều tìm cách trốn tránh trách nhiệm nhớ hay chưa, bắt đầu là dì nhưng kết thúc thì không phải do dì hiểu chưa."
Hắn xoay người lại nhỏ giọng cười nói:
"Bây giờ dì nghỉ ngơi trước đi, ta đi nấu đồ ăn xong thì sẽ quay lai gọi dì ra ăn cơm."
Nói xong hắn dứt khoát mặc quần áo đi ra ngoài để lại ngơ ngạc Loan Phượng, cánh cửa đóng lại nàng ngơ ngác nói:
"Giờ ta phải làm sao? Không lẽ chịu tiểu tử này ức hiếp mãi như thế."
Băng Thần đi ra ngoài tất nhiên không hề biết được Loan Phượng giờ đang bối rối như thế nào, nàng thật sự quá khó chấp nhận chuyện này xảy ra, thậm chí đừng nói xảy ra, trước kia trong mơ nàng cũng không nghĩ tới nữa là.
Nhưng chuyện phải làm thì hắn ta nhất quyết làm đến cùng, còn chuyện nàng muốn chống đối thì dày dặn kinh nghiệm như Băng Thần dư sức đàn áp các cuộc " nổi dậy " của nàng một cách đầy đơn giản.
Không những thế hắn còn quyết định sẽ nhanh chóng chinh phục nàng trong khoảng thời gian ngắn nhất, như thế ý nghĩ chống đối của nàng mới hoàn hoan biến mất, lấy long nữ nhân thì Băng Thần lại chẳng lạ gì, thế nên hắn tự tin không mất quá nhiều thời gian nàng sẽ hoàn toàn quy phục mình.