Nhạc Thiên Quân nhìn Mộng Thiên:"Ngươi nghĩ ta ngốc à? Hiền chất lão già kia để cho não ngươi nước vào không?"
Mộng Thiên xấu hổ không nói nữa Mộng Phỉ nhìn qua tiểu hồ ly đầy tiếc nuối dễ thương,mạnh mẽ,thông linh như thế đi đâu mà tìm được bây giờ.Băng Thần tiểu hồ ly cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng thì thoát khỏi ngực của Nhạc Thanh Thanh về bên người của Mộng Phỉ dù sao nàng hắn cũng dự định rồi.
Thấy thế Nhạc Thanh Thanh hơi buồn vì nó mới về đã muốn theo người ta rồi nhưng nghĩ lại cũng chả sao trước kia nó cũng hay thân cận người lạ.Đặc biệt càng sinh đẹp càng theo sát nhớ đến hắn cái ngày nhìn thấy công chúa Thanh Nhàn thì phóng qua ôm chặt lấy người ta.Mà đau đầu nhất là hắn lại vô cùng dễ thương,thông minh lên được công chúa yêu thích vô cùng. Nếu không phải sủng vật của Nhạc Thanh Thanh nàng có lẽ cũng hoành đao đoạt ái rồi,lúc tiểu hồ ly biến mất nàng cũng buồn khổ vô cùng đã mấy ngày liền không tới phủ tướng quân.
Nhạc Thanh Thanh nhớ tới nàng lên gọi người hầu truyền tin cho công chúa là tiểu hồ ly đã về đến nhà rồi nàng không cần lo lắng nhất. Có lẽ vui mừng nhất là ba huynh đệ Nhạc gia sáng thì bị gia gia huấn luyện trưa phải nghe cha giảng đạo còn lại là đi tìm sủng vật cho muội muội.Mới rời khỏi học viện nghỉ mấy ngày mà khổ sở thế này khiên bao nhiêu kế hoạch của bọn họ toan nát thành mây khói.
Bây giờ dù thương tích khắp người bọn họ cũng sắp ngủ cũng cười được rồi các kế hoạch hè ấp ủ bao lâu có thể thực hiên rồi. Thấy tiểu hồ ly quyến luyến mình Mộng Phỉ càng thêm tiếc nuối vô cùng ôm ấp tiểu hồ ly.
Mộng Thiên lần đầu tiên nhìn thấy con gái yêu quý một thứ như vậy hắn muốn tìm một sủng vật thông minh,dễ thương lại mạnh mẽ vô cùng đâu. Thâm chí cùng là hồ ly nhưng vì cái gì hắn cũng không nghĩ ra loại nào thông minh như con hồ ly này còn có cái thực lực khó hiểu nữa.Tuy phu nhân của hắn cũng là một Yêu thú rất mạnh nhưng như thế này thì éo hợp lý vì hắn biết tiểu hồ ly chỉ có hơn hai tuổi.
Nhạc Thiên Quân lên tiếng:"Tiểu Nhị lại đây ta xem nào."Cả người Băng Thần run lên không tự chủ được hướng tới bên lão tướng quân đây là thân thể tiềm thức chỗ sâu khiến hắn tới.Dù sao lão tướng quân cũng là ân nhân của hắn lại coi hắn như con cháu chứ không phải coi như sủng vật nhìn hắn lớn từng ngày,lão tướng quân thấy hắn thông minh lên rất hay tưởng nhớ dến chiến hữu của mình là Độc Sừng Mã đã chết cách đây nhiều năm trong một trận chiến.
Lão tướng quân hỏi:"Ngươi mấy ngày nay có chịu khổ không?"
Tiểu hồ ly cái đầu nhỏ lắc lư
Lão tướng quân lại tiếp tục hỏi:"Huyết mạch của ngươi giác tỉnh rồi ư"
Tiểu hồ ly gật gật cái đầu
Lão tướng quân uy nghiêm khuân mặt cười một cái nói:"Ngươi dùng hết sức đánh với ta một trận để ta xem ngươi thức tỉnh những gì từ tổ tiên."
Tiểu hồ ly gật gật cái đầu lui ra xa thủ thế hai đuôi biến thành hai lưỡi kiếm lão tướng quân nhặt một cành cây từ dưới đất lên nguyên khí truyền vào chờ tiểu hồ ly tới.Băng Thần sử dụng kinh nghiêm sát thủ của mình tâm tình thu định khí tức như biến mất vòng quanh rồi bất chợt lao tới bất ngờ.Lão tướng quân vui vẻ cười hai chiếc đuôi một cái va vào cành cây khiến cành cây dù có nguyên khí bao phủ vẫn hiện ra một vết cắt.
Một cái đuôi khác hướng thẳng đến trái tim xoay nhẹ cành cây gạt ra chân của Băng Thần khẽ động thâm thể kéo theo xoay tròn hai chiến đuôi đập vào cành cây leng keng.Băng Thần ra được trăm chiêu thì dị biến xảy ra cái đuôi chém gãy cành cây cắt vào da của lão tướng quân ra một đường máu vô cùng bất ngờ nhưng ngài vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra.Nhưng tiểu hồ ly dừng lại sau đó leo lên đôi bàn tay hiện lên màu xanh lá cây vết thương lập tức lành sinh lực bản thân thêm ra một chút lão tướng quân biết đây là thọ nguyên lão tướng quân vội bứt nó ra.
Nhưng thấy nó không có gì mệt mỏi thăm dò hỏi:"Ngươi có khả năng tăng thọ nguyên cho người khác ư "
Mộng Phỉ bây giờ mới hơi giật mình vừa nãy cảm giác cơ thể hơi ấm áp dễ chịu lột ra miếng dán thì vết thương đã lành không thấy gì lại nhìn qua tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly hơi gật đầu như khẳng định
Kích dộng lão tướng quân hơi cau mày hỏi:"Có ảnh hưởng đến thọ nguyên của ngươi không?"
Tiểu hồ ly lắc đầu lòng cảm động vì lão tướng quân biết nghĩ tới mình
Lão tướng quân nhìn xung quanh người hầu đã đi ra xa dọn dẹp chiến trường chỉ có hắn và người của Mộng gia thì hỏi:"Có giới hạn không?"
Tiểu hồ ly bỏ đuôi xuống đất quẹt vài đường nét ra thành chữ sau suy nghĩ kỹ hắn viết" 1 tháng 20 năm không ảnh hưởng thọ nguyên ".
Lão tướng quân hỏi:"Chỉ như thế?"
Tiểu hồ ly gật đầu đuôi vẽ " ít ra ngài sẽ không chết vì hết thọ nguyên" lão tướng quân tuổi thọ sắp hết cái này Băng Thần đã nhìn ra.
Tính danh: Mộng Thiên Quân
Thực lực: Vũ Hoàng ngũ trọng thiên
Huyết mạch: Hỏa huyết cuồng chiến
Đẳng cấp:17
Lực lượng:400000
Tốc độ:200000
Trí lực:27
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố:Hỏa
Tuổi thọ:500
Danh hào:Nhân Hoàng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Tuy Vũ Hoàng tuổi thọ hắn cao nhưng đã sống gần 300 năm vẫn chỉ Vũ Hoàng Ngũ trọng không tiến đã 50 lên khả năng tiểu hồ ly đối với hắn và nhiều cao thủ khác.Hắn ngửa mặt lên trời gào lên:"Ông trời có mắt,trời giúp ta Thanh Vân quốc."
Tiếng vang khắp kinh thành trên ngai vàng trong cung điện nhíu mày thầm nói:"Nhạc bá bá có chuyện gì nhỉ?" Lúc này có người thông báo cho hắn là có người Nhạc phủ đến thông báo cho công chúa sủng vật của tứ tiểu thư đã trở về.Công chúa muốn rời cung đến thăm Nhạc phủ mong hoàng đế ân chuẩn.
Nhìn trời đã về chiều rồi hắn phất tay nói:"Hạ giá ta muốn tới Nhạc phủ cùng với công chúa thăm lão tướng quân."
Lão tướng quân biết mình thất thố hơi cười trừ trong lúc mọi người vui vẻ thì tại phía xa có một tên người hầu trẻ tuổi chứng kiến vết thương của lão tướng quan lành chớp mắt lành thì ánh mắt hiện lên dị quang dù hắn rất cẩn thận vẫn bi Băng Thần nhìn thấy.Băng Thần cũng làm như không thấy nhưng đã nhớ kĩ kẻ này.
Với kinh nghiệm của hắn kẻ này có vấn đề nếu chỉ có chút đó mà không nhìn ra thì ở Trái Đất đã bị người khác ám hại lâu rồi.Còn đâu đợi đến được hệ thống chọn lựa.
Trong thức hải của Băng Thần
Nguyên Tố Thần Thạch đã quyết định nhiệm vụ và hối thúc Thiên Thư ra nhiệm vụ vô còng bức thiết.Nàng quay qua Hồn Cung ngươi khẳng định chứ Hồn Cung gật đầu khẳng định chắc chắn.
Thiên Thư thấy vậy lập tức tuyên bố nhiệm vụ
Nhiệm vụ "Tiêu diệt hiểm họa tiềm tàng"
Phần thưởng:Hỏa nguyên tố
Trừng phạt:Mất đi cơ hội nhận hỏa nguyên tố vĩnh viễn
Tuy rằng nguyên tố đối với hắn tạm thời chưa cần thiết nhưng mất đi vĩnh viễn thì không được với lại dù sao hắn cũng không tính tha cho kẻ có muốn làm hại mình.Đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng kêu của thái giám tổng quản:" Hoàng Thượng giá đáo "
Tất cả mọi người ra ngoài cổng phủ quỳ xuống chỉ có Nhạc Thiên Quân và Nhạc Thiên Thần còn đứng yên không động đậy.Lúc sau thì vang lên tiếng của Hoàng Đế Thanh Phong:"Tiểu chất chào bá bá chúc bá bá luôn khỏe mạnh vệ quốc Thanh Vân."
Nhạc Thiên Quân nhìn Hoàng Đế rồi nói:"Vừa lúc ta có chuyện tìm ngươi cho tất cả mọi người lui đi."Phân phó người hầu làm món ăn rồi một cái kiệu khác dừng lại công chúa Thanh Nhàn đi vào cung kính chào tường người rồi chạy vào thì thấy tiểu hồ ly ở trong ngực Mộng Phỉ.
Mộng Phỉ rất đúng mực khẽ cúi người:"Thảo dân kính chào công chúa."Tiểu hồ ly chui ra nhảy xuống đất thì công chúa khẽ ôm nói:"Tiểu bất điểm ngươi thông minh như thế sao lại lạc được có phải cố ý trốn ra ngoài chơi không."
Nàng vô cùng đẹp cũng là Thanh Vân tứ đại mỹ nhân một trong tuổi nhỏ hơn Mộng Phỉ 1 tuổi.Tóc dài đến ngang hông,mặt trái xoan,mày ngà mắt phượng cả người toát ra khí chất cao quý không dính bụi trần khác hẳn với Mộng Phỉ. Mọi người khẽ nói cười đi vào trong phòng khách Nhạc gia lúc này lão tướng quân đang thao thao bất tuyệt.
Hoàng Đế vẻ mặt kích động vô cùng sau đó mở miệng hỏi:"Chuyện này có ai biết nữa?"
Lão tướng quân nhìn qua Mộng Thiên đầy mồ hôi nói:"Chỉ có ba cha con Mộng gia biết mà thôi."
Thế là Hoàng Đế ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn qua Mộng Thiên đừng tưởng hắn cung kính với lão tướng quân thì nghĩ hắn hiền lành ngoại trừ Nhạc gia hắn có thể tin tưởng những người khác không sống là tốt nhất.Dù sao người chết vẫn kín tiếng nhất mà chuyện này quá quan trọng nếu hở ra hắn không tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với Thanh Vân nữa.
Mộng Thiên nói:"Ta thề với tâm ma chỉ cần tiết lộ nửa lời thì chết không toàn thây."
Thề với tâm ma đã là rất kinh khủng chỉ cần người lên cấp sẽ phải đối đầu tâm ma của mình thề với tâm ma nếu không giữ lời trừ khi cả đời không tiến cấp nếu không chết chắc.
Hoàng Đế Thanh Phong nói:"Thế chỉ cần ngươi cả đời ở Vũ Vương cửu trọng thì sẽ thoải mái tiết lộ hay tính hy sinh vài người thanh toàn một đám người.Mồ hôi của Mộng Thiên chảy như suối thì Mộng Phỉ đã tiến lên cắn đầu ngòn tay nói:"Ta huyết thệ không bao giờ tiết lộ chuyện mình thấy hôm nay nếu không con cháu của ta nam đời đời làm nô lệ, nữ làm kĩ nữ."
Mộng Thiên và Mộng Thư cũng cắn đầu ngón tay để máu chảy ra và bắt đầu ước thệ như Mộng Phỉ.
Mộng Thiên:" Ta huyết thệ không bao giờ tiết lộ chuyện mình thấy hôm nay nếu không con cháu của ta nam đời đời làm nô lệ, nữ làm kĩ nữ."
Mộng Thư:"Ta huyết thệ không bao giờ tiết lộ chuyện mình thấy hôm nay nếu không con cháu của ta nam đời đời làm nô lệ, nữ làm kĩ nữ."
Hoàng Đế ánh mắt sát khí biến mất nói:"Qủa không hổ là nữ thương thần rất thông minh ta sẽ không để Mộng gia chịu thiệt.Sau hôm nay ta sẽ phong Mộng Thiên là Mộng hầu đất phong không có nhưng phủ đệ sẽ có trẫm ngự bút.Mộng Thiên quá đỗi vui mừng quỳ xuống tạ ơn.
Còn đâu nhớ chưa đến một phút trước đầu suýt nữa dọn địa chỉ:"Tạ thánh ban ân."Nhạc Thanh Thanh nói đùa với Mộng Thư:"Bây giờ phải gọi là Mộng quận chúa rồi nhỉ."
Mộng Thư:"Tỷ tỷ cứ trêu chọc ta.|
Tiểu hồ ly thoắt tới ba cha con chạm nhẹ vết thương với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy lành lại.Hoàng đế mắt sáng lên tận mắt thấy năng lực này mắt sáng lên vô cùng ánh mắt chìu mến nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cũng gật đầu như đáp lại hoàng đế cười to nói:"Qủa nhiên là thông linh không sai."Trong lúc này tiểu hồ ly cũng nhìn xem thông tin của hoàng đế chắc hắn vua một nước bản thân cũng sẽ không kém chứ.