Mời Băng Thần người chơi cùng Bảo Võ người chơi lên đài chuẩn bị chiến đấu, thời gian chuẩn bị chiến đấu là 5 phút, mời hai người chơi chọn một bên đài thì đấu để đứng.
Bảo Võ bất ngờ lên tiếng nói:
"Nghe nói ngươi là top 2 đúng không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Bảng xếp hạng ở đây cũng mở ra được cơ mà hay ngươi cũng giống tên không não kia?"
Bảo Võ há hốc mồm, hắn ta muốn công kích tâm lý của Băng Thần nhưng không ngờ gặp phải người gắt như thế này, hắn miễn cưỡng làm ra vẻ không có gì cười nói:
"Người như ngươi thực ra nói chuyện như thế chỉ để cho mình thêm chút tự tin thôi chứ ta biết biết ngươi cũng đang sợ hãi mình bị bị một kẻ yếu hơn mình đánh bại....."
Băng Thần nhanh chóng đưa tay ra cản lại rồi nói:
"Cái trò điều khiển tâm lý của ngươi ta quá quen rồi, thậm chí công kích bằng tâm lý khi vào trận của ngươi khi ở trong trận ta cũng biết luôn, tuy cụ thế nào ta chưa biết nhưng rõ ràng ngươi và đối phương phải mắt đối mắt, ta không cần nhìn cũng dư sức biến ngươi thành còn nhím rồi còn ở đó mà chém gió."
Người kia nét mặt thoáng chốc không con giọt máu, hắn cắn chặt môi nhìn Băng Thần vẻ mặt không chút nào cam tâm, Băng Thần chỉ mỉm cười nói:
"Mới nói một chút đã sợ rồi sao hay bây giờ chúng ta chơi công bằng đi, ta biết một chút đồng thuật người thì chuyên đồng thuật, cả hai chúng ta đểu sử dụng cho trúng chiêu rồi ai thoát ra được trước thì kết liễu kẻ kia."
Bảo Võ cắn răng một cái rồi nói:
"Nếu ngươi đã muốn như thế thì ta đồng ý nhưng người nhất định phải để cho bản thân trúng chiêu nếu không thì ta thua cũng không phục."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Khi nãy khi đối thủ của ngươi trúng đòn thì ta thấy màn hình hiện thị góc quay của hệ thống bị đen đi một nửa trong một cái tích tắc, hẳn hắn ta lâm vào hồi tưởng sau đó bị ngươi giết chứ, nếu cả hai chúng ta trúng chiêu thì cả màn hình sẽ tối đen.
Ta nghĩ đó là cơ chế bảo toàn thông tin cá nhân của người chơi khi chưa được họ cho phép lộ ra, thế nên ta nghĩ tất cả những người có mặt ở đây cùng khán giả sẽ nhìn thấy, còn quả thật chuyện ngươi phục hay không ta không quan trọng nhưng cứ miểu sát hoài thì cũng chán thử xem ngươi có khiến ta thấy thú vị một chút hay không."
Bảo Võ cắn răng nhìn Băng Thần trong khi rất nhiều người khác ở dưới lo lắng khi Băng Thần lại muốn đấu với thứ đối thủ chuyên nghiệp nhất, nhất là những người trong sever Pháp Vương thì càng lo lắng hơn.
Nhưng bọn họ nào biết Bảo Võ không có bất cứ một cơ hôi nào để chiến thắng, Băng Thần đã trải qua khá nhiều thứ thế nên chỉ chút ảo thuật không có nhiều tác dụng, chưa kể ảo thuật do Sáng Thế cấp huyết mạch thì đỡ thế méo nào được.
Thời gian chờ vừa kết thúc thì hai mắt của cả hai người nhanh như chớp biến đổi, Băng Thần đôi mắt tran ngập một loại hoa văn cực kỳ khó hiểu còn Bảo Võ thì ánh mắt đổi sang màu cam với ba cái như dấu ngoặc bên ngoài tròng trắng quay liên hồi.
Sau đó quả nhiên màn hình quan sát hai người đều đen đi sau đó tròng mắt của hai người quay trở lại bình thường, nhưng khác với Băng Thần nghĩ hai hình ảnh nhanh chóng hiện lên, của Bảo Võ không nói tới.
Băng Thần thì quay lại Trái Đất nằm trong vòng tay là thấm đẫm máu đang thì thào Trịnh Thúy Di, hắn ta hơi mỉm cười nói:
"Thật đúng cảnh đấy nhưng ngươi sai rồi."
Băng Thần hơi vuốt ve khuôn mặt của nàng, Trịnh Thúy Di khổ sở nói:
"Băng Thần huynh ở lại cùng ta được không?"
Băng Thần thở dài nở một nụ cười tươi sáng nói:
"Ta sẽ đi tìm nàng thế nên bây giờ ta không thể ở cùng nàng, chờ ta chỉ còn một vài năm nữa thôi chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Không biết từ lúc nào tay của Băng Thần đã xuất hiện một con dao đâm xuyên ngực của Trịnh Thúy Di trong ánh mắt không thể nào tin của nàng, thế giới xung quanh dần tan vỡ, Băng Thần lấy lại khả năng điều khiển cơ thể của mình mỉm cười nói:
"Ta thật ngốc lại đi hứa hẹn với một ảo ảnh không tồn tại."
Băng Thần khi tỉnh lại thì ánh mắt lại sáng lên một chút, hắn ta cũng nên kết thúc cuộc chơi với anh chàng kia rồi, Bảo Võ cũng giống như lấy lại ý thức khiến cho mọi người giật mình thế nhưng tất cả đã nhầm, mà người phát hiện đầu tiên chính là Hoài Phong.
Bảo Võ lấy ra một con dao sau đó đâm thật mạnh vào chân mình, tiếp đó là bụng cùng ngực nhưng hắn ta vẫn chưa gục ngã vì sát thương quá yếu của hắn, nhưng một nhát ngay thái dương thì đã đủ, hắn ta hóa thành cát bụi và kèm theo âm thanh hệ thống.
Băng Thần người chơi đã chiến thắng để đi vào vòng trong.
Những người khác bây giờ nhìn Băng Thần như quái vật vậy, thậm chí Hoài Phong trong lòng lo lắng cũng không thua gì người khác, thế nhưng không ai nói gì ai bởi một đối thủ hắn ta thực sự như thế nào giỏi cái gì điểm yếu ở đâu hoàn toàn không biết thì còn làm được gì.
Hệ thống thông báo vì người chơi chiến thắng tổng cộng có 15 người thế nên mỗi người sẽ lần lượt rút phiếu để chọn đối thủ nhưng trong đó sẽ có một phiếu trống mà người rút phải sẽ không cần đấu với bất cứ ai luân không vòng đấu này.
Hoài Phong đi lên rút trước rồi to giọng nói:
"Ta số 3 "
Thiên Thanh cũng đi lên rút sau đó to giọng thông báo:
"Ta số 7 "
Mọi người rút theo thứ tự ra đấu vòng trước nhưng sau khi mười bốn người kia rút xong thì mới phát hiện tất cả đều đọc số hết cả chỉ có người cuối cùng chính là Băng Thần không phải đọc gì cả, quan sát từ quê hương Lý Sư Sư vui vẻ nói:
Băng Thần huynh ấy thật may mắn, Băng Phượng mỉm cười nói:
"Nếu hai muội dành chút thời gian ra để chơi bảng tổng sắc chiến lực thì sẽ không nói thế."
Mọi người lúc này mới mở bảng chiến lực ra coi thì thấy Băng Thần đã số một từ bao giờ, hóa ra hắn vốn đúng số hai nhưng pha làm tròn thần thánh đã đẩy hắn lên quá cao đến mức hệ thống chưa kịp đổi mới, khi đổi mới thì cũng là lúc nọi ngươi vừa vào sự kiện thế nên ít người để ý.
Băng Phượng thấy các nàng tràn đầy ngạc nhiên rồi nói:
"Không phải huynh ấy may mắn mà là bọn họ may mắn, dù cho lực chiến của Băng Thần có thua thật thì với đủ tài ứng biến huynh ấy cũng có thể làm rất nhiều cách để chiến thắng một cách thoải mái."