"Mấy nàng cũng thèm chết đi được, cuốn sách vừa nãy do các nàng tuồn vào trong đây ta mới có để xem đấy chứ, tuy nhiên không phải ai cũng thèm như ta.Có mấy người còn nuôi nam nhân trong nhà, chỉ có vị tỷ muội địa vị cao thì do vẫn còn bị cao tầng để ý thế nên không dám làm bậy.
Thế nhưng dạo này bọn họ tất cả đều sắp được thả ra rồi, đại lễ ba nghìn năm một lần của Long tộc sắp đến các nàng chồng lúc đó chắc chắn sẽ không thể về nhà trong vài năm khi đó thì ai quản được nữa, đừng nói với ta huynh muốn luôn cả bọn họ đấy nhé."
Băng Thần cũng chẳng thèm che giấu nói:
"Nếu họ xinh đẹp thì ta rất sẵn lòng, làm gì có nam nhân nào từ chối nữ nhân đẹp."
Tiếu Liễu Liễu bĩu môi nói:
"Đám nam nhân của Đông Long Sào làm gì có ai thích nữ nhân, chúng ta xinh đẹp như thế còn bị bọn họ bỏ đói cả ngàn năm, long tộc thì sâu trong máu đã có tính dâm lại còn như thế sao sống được."
Băng Thần ôm nàng để nàng hướng mặt về hướng hắn sau đó tiếp tục phát lương nàng yêu kiều nói:
"Người ta đủ rồi mà huynh vẫn muốn sao."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nàng không thích sao?"
Tiếu Liễu Liễu không trả lời hắn nàng ta còn bận rên rỉ nhưng nàng không biết con gái nàng Hàn Băng Băng đang trợn mắt nhìn, miệng nàng ta há to ra không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mẹ mình cùng Băng Thần đang làm cái gì.
Đã thế mẫu thân còn có vẻ rất thích nữa, nàng đã không nói gì mà chỉ im lặng xem càng làm cho Băng Thần hưng phấn, đến tận một tiếng sau hắn mới nhẽ nhàng nói với Tiếu Liễu Liễu:
"Con gái nàng cũng tỉnh rồi nàng cũng lên hấp thu huyết mạch đi."
Tiếu Liễu Liễu mới nhớ tới Hàn Băng Băng quay mặt lại thì thấy nàng một mặt mộng bức nhìn mình cùng Băng Thần, nàng vội vàng cùng Băng Thần tách ra đỏ mặt hỏi con gái:
"Ngươi tỉnh từ bao giờ rồi?"
Hàn Băng Băng thật thà nói:
"Ta tỉnh được nửa tiếng rồi mẫu thân."
Tiếu Liễu Liễu ngay lập tức biết tất cả do Băng Thần có ý, nàng u oán liếc hắn một cái sau đó uống hết bình huyết mạch bắt đầu tăng cấp, nàng lúc này chưa dám nói gì bị con gái nhìn cả tiếng đồng hồ thật sự quá xấu hổ.
Rất nhanh chỉ một phút sau nàng chìm vào trang thái hấp thu, Hàn Băng Băng vẫn duy trì trạng thái ngẩn ngơ nãy giờ mới mở miệng hỏi:
"Mẹ ta vừa nãy làm gì với ngươi thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Cũng chẳng có gì chỉ là chơi một chút trò chơi mà thôi, ngươi thấy mẹ ngươi không nàng vui thế cơ mà."
Hàn Băng Băng nhíu mày nghi hoặc hỏi:
"Nhưng chuyện này làm ta cứ thấy kỳ kỳ thế nào ý, thế trò chơi thì phải có luật chứ đúng không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Trò này cũng dễ thôi nhưng có hai luật lệ ngươi nhất định phải tuân theo, nhưng trước tiên nếu ngươi có ý định chơi thì mới cần biết mấy chuyện đó."
Hàn Băng Băng gật đầu hơi ủy khuất nói:
"Ta bên ngoài thì không có bạn, trong tộc thì mọi người sợ hãi ta bởi ta quá mạnh mẽ công tử chịu chơi với ta thì quá tốt rồi."
Băng Thần thầm nghĩ:
"Cô nàng này ngây thơ quá mức, Đông Long Sào giáo dục kiến thực cơ bản cho nàng quá mức tệ hại, như thế này mai sau nàng cần vào đại lục người khác bán chính nàng đi nàng cũng không biết.Người ngây thơ như thế này gặp kẻ có lòng tốt như hắn ta thì đúng bài rồi, hắn sẽ hết sức giáo dục nàng."
Ho khan rồi nhẹ giọng nói:
"Bây giờ ta sẽ giải thích luật lệ, thực ra cũng rất đơn giản thôi ngươi sẽ làm được, thứ nhất khi đã chơi với ta thì không được chơi với ai khác, thứ hai trong quá trình phải hết sức nghe lời ta rõ chưa."
Hàn Băng Băng mỉm cười nói:
"Nghe có vẻ dễ dàng bây giờ chúng ta chơi luôn chứ."
Băng Thần vô cùng thích thú kho có một con chuột hỏi con mèo chừng có thể xơi nó luôn được không, hắn cười nhẹ rồi nói:
"Được chứ."
Hàn Băng Băng lập tức nhảy tới vào việc luôn sau đó nàng hét toáng lên:
"A, đau quá."
Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ngươi cứ yên tâm lần đâu lúc nào cũng thế, với lại phải làm chút khởi động mới được, lần đầu tiên ngươi không phải làm gì hết cứ để ta."
Băng Thần sau đó bắt đầu ra tay dùng hết kinh nghiệm của mình khiến giờ khắc đầu tiên của nàng cùng hắn trở nên đẹp nhất, Hàn Băng Băng cũng như say như mê cái gì cũng nghe theo lời hắn ta. Thật lâu sau trong giờ phút nghỉ giải lao hơi lấy lại một chút lý trí nàng mới thầm nghĩ:
"Truyện này vui thật nếu có dịp phải để cho Bạch Cầm chơi cùng mới được, nàng ấy dạo này xuất ngày than chán."
Nàng mị nhãn như tơ nói:
"Băng Thần công tử chúng ta tiếp tục nào, trò chơi này vui thật."
Băng Thần cùng Hàn Băng Băng lúc này đứng ngoài cửa phòng tắm có vài cặp mắt đang nhìn lén vào bên trong, một người tức giận nói:
"Liễu Liễu tỷ bảo hôm nay rất có thể con gái nàng về thế nên không đi uống trà ngắm cảnh cùng chúng ta được nào ngờ lại ở nhà tàng trữ nam nhân.
Mấy người kia lập tức nói:
"Đúng như thế nhưng mọi người có để ý không lúc chúng ta tới nam nhân này đã cùng hai mẹ con bọn họ vài tiếng rồi, còn lúc mơi tới mọi người có để ý những thứ nổi trên mặt nước không, chứng tỏ nam nhân này cùng nàng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi."
Một người khác nhìn thấy Băng Thần mười một chiếc đuôi đằng sau thì nói:
"Tên này có đuôi hồ ly nhưng ta làm sao lại còn cảm thấy hắn co huyết mạch Long tộc, không những thế làm gì có con hồ ly nào mười một cái đuôi."
Một người khác lại nói:
"Chuyện đó nào có quan trọng, ta nghe nói nam nhân của Hồ Ly nhất tộc đều rất đẹp trai."
"Thực ra cũng thường thôi ta may mắn một lần được tên kia mang đi chúc mừng thọ lễ của Quang Minh Giáo Hoàng chủng tộc nào cũng tới, nam nhân Hồ Ly tộc cũng gọi là có chút nhan sắn thôi thậm chí có một ít...."
Nàng ta tính nói gì thì Băng Thần quay đổi tư thế quay ngươi lại thì cả đám đứng hình, mỗi người đều chen nhau vào nhìn, cái gì gọi là đẹp trai trước kia đối với các nàng đều bỏ đi hết, môi hồng răng trắng mặt mũi thanh tú, thái sáng láng, ánh mắt như bông tuyết đầu đông tràn đầy cảm xúc.
Đã thế trên gương mặt toát ra khí chất quân vương nhưng còn pha thêm chút lãng tử đa tình, hắn nhếch mép cười một cái thì các nàng liền trợn to mắt.
Cánh cửa sau đó bị các nàng ép hẳn lên thế nên mở hẳn ra tất cả mọi người té nằm ra sàn trong ánh mắt ngạc nhiên của Băng Thần cùng Hàn Băng Băng.