Sở Vân Bắc quay đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.
Không sai, ngăn cản Dịch Bằng tự sát chính là Tiêu Phàm, hắn chậm rãi tiến lên, thần sắc thập phần bình tĩnh làm cho người ta nhìn không thấu hắn nghĩ.
Trong nhận thức Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm là hạng người tâm ngoan thủ lạt, lúc trước không chút do dự giết chết, hiện tại vì cái gì lại cứu Dịch Bằng đây?
- Nhị Thiếu, người trẻ tuổi ai không thiếu khí thịnh, ngẫu nhiên phạm chút sai lầm cũng có thể lý giải nha, Dịch Bằng đắc tội Nhị Thiếu, xác thực đáng chết.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Sở Vân Bắc nghe được Tiêu Phàm gọi hắn Nhị Thiếu, trong lòng vẫn là hết sức cao hứng, chí ít Tiêu Phàm cho hắn mặt mũi.
Bất quá hắn càng thêm nổi lên nghi ngờ, Tiêu Phàm nếu cứu Dịch Bằng, lại vì sao muốn giết hắn đây?
Dịch Bằng ngay từ đầu nghe được Tiêu Phàm xin tha cho hắn, trong lòng vui vẻ, song khi hắn nghe được câu nói kia, một hơi kém chút không thở nổi.
Đám người càng kinh ngạc không thôi, không nghĩ đến người này bề ngoài bình thường lại có thể quyết định sinh tử Dịch Bằng.
Kỳ thật Tiêu Phàm là có ý nghĩ của mình, nếu lúc trước hắn cũng không ngại giết Dịch Bằng, đương nhiên, cho dù Dịch Bằng nếu như không có quyết đoán tự sát, Tiêu Phàm cũng sẽ không ngăn cản.
Ngay từ đầu ở trong mắt Tiêu Phàm, Dịch Bằng chỉ là một thiếu gia kiêu hoành bạt hỗ ăn chơi, bất quá khi hắn cầm lấy trường kiếm gạt về cổ, Tiêu Phàm đối với hắn lại là có chút lau mắt mà nhìn.
Tiểu tử này đối với người khác hung ác, nhưng đối với mình cũng hung ác, hơn nữa hắn vì gia tộc mình tự sát, chí ít người này vẫn còn có chút lương tri.
Đương nhiên, chỉ dựa vào cái này còn không đủ để Tiêu Phàm xuất thủ.
Ngừng lại, thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên:
- Nhị Thiếu cũng là người bận rộn, tại hạ mới đến, không thể để Nhị Thiếu làm dẫn đường cho ta, ta xem Dịch Bằng cũng không tệ nha.
Sở Vân Bắc nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói ra:
- Xem Kiếm huynh, tha cho ngươi một cái mạng chó, nếu để cho Kiếm huynh không hài lòng, bản thiếu gia tùy thời lấy mạng ngươi.
Sở Vân Bắc nói như vậy chỉ là không muốn mất mặt mũi mà thôi, Tiêu Phàm một câu trên thực tế chú định Dịch Bằng không phải hắn có thể giết chết.
- Vâng, đa tạ Nhị Thiếu, đa tạ vị huynh đài này.
Dịch Bằng đầu như là gà con mổ thóc, trán mãnh liệt cúi trên mặt đất, ầm ầm rung động.
- Huynh đài là ngươi có thể nói sao?
Sở Vân Bắc thập phần khinh thường, hắn xưng hô Tiêu Phàm làm kiếm huynh, Tiêu Phàm đều không thừa nhận, nếu như Dịch Bằng trở thành huynh đệ Tiêu Phàm, Sở Vân Bắc hắn há không phải so với Dịch Bằng còn thấp hơn?
- Nhị Thiếu giáo huấn đúng, đa tạ chủ nhân.
Dịch Bằng đổi giọng rất nhanh, có thể sống sót hắn chỗ nào không kích động, chủ yếu là gia tộc mình cũng có thể tránh thoát một kiếp.
Tiêu Phàm thần sắc thập phần bình tĩnh, xem như ngầm thừa nhận Dịch Bằng xưng hô thế này, sau đó nhìn về phía Sở Vân Bắc nói:
- Nhị Thiếu, Sở Văn cùng Sở Nghiên cứu giá coi như kịp thời, ta xem vẫn là không nên trễ nải uống rượu a.
- Còn không tạ ơn Kiếm huynh?
Sở Vân Bắc lạnh rên một tiếng, nếu như không có Tiêu Phàm nói, Sở Vân Bắc thật đúng là không dự định buông tha Sở Văn cùng Sở Nghiên.
- Đa tạ Kiếm thiếu.
Sở Văn cùng Sở Nghiên hai người liên tục bái tạ nói, hai người cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà sẽ thay bọn hắn nói chuyện, trong lòng có chút may mắn.
Chẳng biết tại sao, Sở Văn phát hiện trên mặt bản thân ăn một cái tát kia là đáng giá.
- Cho ngươi nửa ngày chuẩn bị, trở về Thiên Thánh Lâu tìm ta.
Tiêu Phàm quét Dịch Bằng một cái, hắn sở dĩ không có giết Dịch Bằng, trên thực tế là cảm thấy Dịch Bằng là một người có thể tạo.
Tu La Điện mới lập, khuyết thiếu chính là nhân tài cùng tài nguyên, tài nguyên tốt có thể làm nhưng nhân tài khả năng liền không phải dễ dàng có được như vậy.
- Chủ nhân, không cần chuẩn bị, thuộc hạ hiện tại liền có thể dẫn đường cho chủ nhân.
Dịch Bằng không chút do dự nói.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong mắt lóe qua một vòng tinh quang:
- Dịch Bằng thật đúng là vô cùng quyết đoán ờng, nhìn đến vừa mới hù dọa một chút như vậy, cả người đều thông suốt.
- Hãy đi theo ta, về sau gọi ta thiếu chủ.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, từ đầu đến cuối thần sắc thập phần bình tĩnh.
- Kiếm huynh mời.
Sở Vân Bắc mỉm cười, cùng Tiêu Phàm song song hướng về Thiên Thánh Lâu đi đến.
Sở Văn, Sở Nghiên cùng hai thanh niên nam nữ khác nói mấy câu liền để bọn hắn vội vàng đi lên, chỉ có Sở Văn một người lại lưu lại, lạnh như băng nhìn mấy người.
Không cần nghĩ cũng biết rõ, kết cục Hoa Nương những người này, từ khi nàng đánh chủ ý Tiểu Kim một khắc kia trở đi, nàng cách tử vong cũng chỉ có một bước.
Sau lưng Tiêu Phàm, Dịch Bằng nhìn thấy Sở Văn lưu lại, hắn liền biết rõ kết cục Hoa Nương bọn hắn sẽ như thế nào, bất quá cái này đã không phải hắn có thể quyết định.
Hắn có thể sống sót đã thập phần không dễ dàng, nào còn dám cùng Tiêu Phàm cầu tình, huống chi bọn hắn ngay từ đầu đánh chủ ý chính là sủng vật Tiêu Phàm.
Dưới sự hướng dẫn Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm mấy người tiến vào Thiên Thánh Lâu thẳng đến tầng thứ sáu, trung gian không có bất luận kẻ nào ngăn cản.
Dịch Bằng kinh hãi không thôi, cho dù hắn ở vùng này một phương bá chủ nhưng muốn Thượng Thiên Thánh lâu cũng nhất định phải thông qua Hồn Giới, mà Sở Vân Bắc bọn hắn đi lại không có thông đạo Hồn Giới đặc thù.
Có thể thông qua thông đạo đặc thù vào tầng thứ sáu không phải Dịch gia có thể so sánh, nói thế nào cũng phải là người Nội Thành.
Nghĩ vậy, trong lòng Dịch Bằng một trận may mắn, may mắn bản thân thập phần quyết đoán lựa chọn tự sát, bằng không gia tộc mình thật đúng là không may.
- Nhị Thiếu quang lâm Thiên Thánh Lâu, Thiên Thánh Lâu rất cảm thấy vinh hạnh.
Lúc Tiêu Phàm bọn hắn xuất hiện ở tầng thứ sáu, một lão đầu mặc áo bào đen chạy tới, cười nói.
Dịch Bằng nhìn thấy hắc bào lão giả, con ngươi hơi hơi co rụt lại, hắn tự nhiên biết rõ hắc bào lão giả là ai, đây chính là Lâu Chủ Thiên Thánh Lâu Sở Thanh Dương.
Sở Thanh Dương còn có thân phận khác, chính là Nội Môn Trưởng Lão Sở gia, không phải sư tôn ca ca Dịch Long hắn có thể so sánh, sư tôn ca ca hắn chỉ là Sở gia Ngoại Môn Trưởng Lão mà thôi.
Cho dù phụ thân hắn đến nơi này, Sở Thanh Dương cũng đều hờ hững lạnh lẽo, nhưng mà hắn bây giờ lại đối với Sở Vân Bắc khách khí như thế, hơn nữa còn gọi hắn là Nhị Thiếu.
- Sở Vân Bắc!
Một cái tên trong lòng Dịch Bằng vô cùng sống động, nội tâm cười khổ một hồi, bản thân lần này đâu chỉ đụng vào tấm sắt, đây quả thực là tường đồng vách sắt!
- Được rồi, Thanh Dương Trưởng Lão ngươi cũng đừng nịnh nọt ta, ta lần này tới là hướng về phía tầng thứ bảy.
Sở Vân Bắc cười nói.
- Cái này dễ nói.
Sở Thanh Dương tự nhiên sẽ không làm khó Sở Vân Bắc, mặc dù hắn là Nội Môn Trưởng Lão nhưng địa vị cùng Sở Vân Bắc vẫn có chênh lệch rất lớn, có thể có cơ hội nịnh nọt hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Nha, đây không phải Sở Nhị Thiếu sao? Làm sao, muốn đi cửa sau đi tầng thứ bảy à, cũng đúng, Cổ Thành Sở gia đều là của Sở gia, Sở Nhị Thiếu đi cửa sau cũng không có gì, đúng không, Sở Nhị Thiếu.
- Nếu là ta, đoán chừng liền không ngừng đi tầng thứ bảy, còn muốn đi tầng thứ tám, thậm chí tầng thứ chín nhìn xem.
- Đúng vậy, ta nghe nói tầng thứ tám Chân Long Khiếu so với Túy Trường Sinh tầng thứ bảy hơn rất nhiều, lại càng không cần phải nói Luân Hồi Huyết Sắc tầng thứ chín, cái kia là thần tửu chân chính.
Đột nhiên, từng đạo từng đạo thanh âm trêu tức từ phía trước truyền đến, đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy mười thanh niên nam nữ chậm rãi đi tới, không ít ánh mắt người nhìn về phía Sở Vân Bắc tràn ngập khinh thường.
Đối với Sở Vân Bắc khinh thường?
Tiêu Phàm cau mày một cái, Sở Vân Bắc là Nhị Thiếu dòng chính Sở gia, Sở gia trong Cổ Thành còn có ai dám đối với hắn khinh thường?
Lục Đạo