Cách nhau hơn hai trăm mét đó, kiếm khí hắn vậy mà im ắng chém chết Thất Giai Sơ Kỳ Tử Vân Ưng, nếu như một kiếm kia Tiêu Phàm nhằm vào hắn, vậy hắn há không phải đã chết?
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã thành công chọc giận ta, bằng không ngươi đã chết.
Thấy tử bào thanh niên không nói lời nào, Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng. Tử bào thanh niên dư quang vừa hay nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Phàm, toàn thân giật mình.
- Nói đi, là ai nói cho ngươi biết nơi này có Giao?
Tiêu Phàm lại nói, hắn luôn cảm giác việc này không đơn giản.
- Ngươi buông ta ra trước.
Tử bào thanh niên giãy giụa nói.
Tiêu Phàm cười cười, đạo máu kim sắc quang mang tiêu không một tiếng động tiến vào thể nội tử bào thanh niên, sau đó thả tử bào thanh niên ra.
- Bây giờ có thể nói rồi chứ.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, ngược lại Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất gắt gao nhìn chằm chằm tử bào thanh niên, sợ tử bào thanh niên chạy trốn.
Ánh mắt tử bào thanh niên lấp lóe một cái, ấp a ấp úng nói:
- Là Sử Vô Pháp!
- Thật đúng là Sử Vô Pháp?
Tiêu Phàm sớm đã có phỏng đoán, không nghĩ tới thật đúng là đoán đúng.
- Trước đó tại bên ngoài Mê Huyễn Lâm nhìn thấy Sử Vô Pháp, hắn đang âm thầm quan sát nơi này, có lẽ thực sự là hắn.
Quan Tiểu Thất vội vàng mở miệng nói.
- A?
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, trong mắt hiện lên một tia băng lãnh, liên tưởng đến một chút tin tức trước đó. Tiêu Phàm trong nháy mắt minh bạch nguyên do, trong lòng lạnh giọng nói:
- Sử Vô Pháp từng bước ép sát, lại một vòng tiếp một vòng, thật đúng là nhân vật khó có thể đối phó.
Tử bào thanh niên hiển nhiên chỉ là công cụ Sử Vô Pháp cố ý dùng để dò xét sinh tử Tiêu Phàm mà thôi, đúng thật là Long Đế cực kỳ ưa thích thuần dưỡng sủng vật, nghe được có Giao Long xuất hiện, bọn hắn tự nhiên hưng phấn không thôi.
Đáng tiếc, bọn hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm sẽ xuất hiện ở nơi này, về phần cái gọi là Giao Long, ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.
- Sưu!
Đang lúc ba người Tiêu Phàm thất thần, tử bào thanh niên đột nhiên hóa thành một đạo tử sắc thiểm điện hướng về băng phong trong cổ lâm phóng đi.
- Chạy đi đâu!
Quan Tiểu Thất giương Liệt Nhật Cung lên, mũi tên đặt lên cung, thiếu chút nữa thì bắn ra.
- Ta còn có lời muốn hỏi hắn, giết hắn hơi sớm một chút.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, bắt lấy cung tiễn Quan Tiểu Thất.
Quan Tiểu Thất cau mày một cái, cũng không phải hắn muốn phản bác lời nói Tiêu Phàm, mà là tử bào thanh niên đã chạy, sau đó trả hỏi thế nào hắn?
- A!
Đang lúc Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang nghi hoặc, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế tiếng, chỉ thấy tử bào thanh niên một đầu ngã quỵ ở trên mặt băng, thân thể co ro trên mặt đất.
Hắn chỉ cảm thấy thể nội Hồn Lực trong nháy mắt bị rút sạch, lục phủ ngũ tạng bị vô số con kiến gặm nuốt, loại thống khổ này đơn giản không phải người có thể tiếp nhận.
- Ta không để ngươi đi, ngươi đi không nổi.
Tiêu Phàm chậm rãi đi tới bên người tử bào thanh niên, nói:
- Đừng tưởng là ta chưa thấy qua ngươi, lần trước yến hội Đông Cung, ngươi là ngồi ở phía dưới Đại Long Bát Thỉ, nghĩ đến ngươi tại Đại Long Đế Triều cũng có mấy phần địa vị nhỉ.
Nghe thấy lời nói Tiêu Phàm, tử bào thanh niên run run, nguyên bản hắn coi là bản thân sẽ không quá dễ thấy, chí ít Tiêu Phàm sẽ không nhớ ra mình mới đúng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm vậy mà nhớ kỹ hình dạng hắn, hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy Tiêu Phàm còn không quên.
Chẳng lẽ thực lực hắn uy hiếp được Tiêu Phàm? Bằng không hắn làm sao nhớ ra mình?
Đang lúc tử bào thanh niên méo mó, thể nội đau đớn càng thêm hung mãnh, giống như thủy triều, một làn sóng mạnh hơn một làn sóng.
Hắn nào biết Tiêu Phàm đã gặp qua là không quên được, mười tám người mạnh nhất Đại Long Đế Triều, mặc dù Tiêu Phàm không biết danh tự bọn hắn, nhưng là hình dạng mỗi người, Tiêu Phàm đều ghi nhớ trong đầu.
- Ta nói, ta nói.
Tử bào thanh niên đau đớn khó nhịn, không chút do dự kêu lên.
- Nói!
Tiêu Phàm quát lên, trong lòng hắn cổ quái một trận, hình như ta không bảo ngươi nói cái gì, làm sao lại không đánh đã khai rồi?
Bất quá trong lòng Tiêu Phàm lại bổ sung một câu:
- Dù sao cũng là cường giả Chiến Hoàng, cùng Quân Lạc so sánh đều xa xa không bằng.
Quân Lạc có thể kiên trì một hồi lâu, tử bào thanh niên này mới một lúc đã không kiên trì nổi.
- Là Sử Vô Pháp nói cho chúng ta nơi này có Giao Long.
Tử bào thanh niên không chút do dự nói ra:
- Đại Đế Tử mệnh lệnh chúng ta chế phục tất cả Thất Giai Hồn Thú trong Cổ Địa Bí Cảnh, đến thời điểm diệt sát người Đại Ly Đế Triều ngươi, tốt nhất là một tên cũng không để lại.
- Một tên cũng không để lại!
Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang hiện lên sát khí.
Ngược lại Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, hữu ý vô ý nói ra:
- Thật đúng là một người so một người hung ác hơn. Nam Cung Thiên Dật cũng như thế, phàm là người khác phản kháng, chuẩn bị toàn bộ lưu tại bên trong cổ địa, không nghĩ tới Long Tiêu vậy mà cũng là âm tàn như thế, người đại gia tộc quả nhiên tâm ngoan thủ lạt.
- Nam Cung Thiên Dật cũng muốn tiêu diệt tu sĩ Đại Long?
Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói.
- Không chỉ là diệt tu sĩ Đại Long, phàm là người không thần phục Nam Cung Thiên Dật, đều phải chết!
Tiêu Phàm đè thấp lấy thanh âm nói, sắc mặt khó coi vô cùng.
Trong lòng tử bào thanh niên giật mình, hắn có thể nhìn ra Tiêu Phàm cũng không phải là đang nói láo, bản thân Đại Long Đế Triều là muốn thu phục tất cả Thất Giai Hồn Thú diệt sát tu sĩ Đại Ly Đế Triều.
Nhưng Đại Ly Đế Triều lại có thủ đoạn gì để đối phó đại tu sĩ Long Đế đây?
Trong lòng tử bào thanh niên có thật nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng đều bị lật đổ, càng là như thế, hắn càng kinh hồn táng đảm.
Có thể nghĩ ra thủ đoạn cũng không phải là nguy hiểm nhất, chỉ có những người không muốn người khác biết thủ đoạn mới là đáng sợ nhất, tử bào thanh niên biết rõ điểm này.
- Đúng rồi, Đại Long Đế Triều ngươi có vẻ như cực kỳ am hiểu thuần thú, có thủ đoạn cụ thể gì?
Quan Tiểu Thất đột nhiên hỏi.
Nghe được cái này, Tiêu Phàm cùng Phong Lang cũng hứng thú, nếu như có thể được loại thủ đoạn này, thứ nhất có thể thuần phục Hồn Thú, thứ hai cũng có thể phá hư kế hoạch Đại Long Đế Triều.
- Thực lực, đánh tới lúc nó thần phục!
Tử bào thanh niên không chút do dự nói ra.
Mấy người Tiêu Phàm hơi có chút thất vọng, đây đúng là phương pháp trực tiếp, chỉ là muốn thu phục Hồn Thú cường đại cao hơn tu vi mình vậy thì có chút khó, đến thời điểm đó lại bị Hồn Thú thu phục thì hay rồi.
Cũng đúng lúc này, một đạo thất thải hồng mang từ cuối chân trời trời hiện lên, hình thành một đầu thất thải quang trụ kết nối Thiên Địa, cột sáng vô cùng to lớn, ẩn chứa Hồn Lực ba động cường đại, thật lâu không tiêu tan.
- Hồn Lực ba động thật cường đại, hẳn là có người phá công kích hạn chế Hồn Giới, có lẽ có dị bảo xuất thế.
Phong Lang bỗng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Ngay tại lúc đó, phàm là tu sĩ tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, cơ hồ đều thấy một đạo thất thải quang trụ, rất nhiều người nhao nhao hướng về cột sáng kia kích xạ đến, tựa như không muốn sống.
- Chúng ta cũng đi qua?
Quan Tiểu Thất thử thăm dò hỏi, vừa nghe đến hai chữ dị bảo, hắn liền nổi hứng.
- Cũng tốt.
Tiêu Phàm gật đầu, lập tức đạp không mà lên, hướng về cuối chân trời. Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang cấp tốc cùng đi theo, rất nhanh liền biến mất ở bên trong ánh mắt tử bào thanh niên.
Tử bào thanh niên ngơ ngác đợi tại chỗ, một mặt không thể tưởng tượng nổi, thiếu chút nữa thì khóc lên:
- Ha ha, ta còn sống, ta còn sống!
Tử bào thanh niên đã được chứng kiến sự tàn nhẫn của Tiêu Phàm, có thể từ trong tay Tiêu Phàm sống lại, hắn sao có thể không cao hứng.
- Có thể từ trong tay sát thần sống sót, ta thật quá may mắn đi!
Nam tử áo bào tím khó nén kích động trong lòng, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, hít sâu một hơi nói:
- Không được, ta phải lập tức nói cho Đại Đế Tử, Nam Cung Thiên Dật đang chuẩn bị ứng phó tu sĩ Đại Long ta.
Nghĩ vậy tử bào thanh niên lộn nhào, căn bản không kịp chữa thương liền biến mất ở bên trong băng phong tùng lâm.
Ngay sau khi tử bào thanh niên biến mất, lại có ba đạo thân ảnh xuất hiện ở vị trí tử bào thanh niên trước đó.
MinhLâm - Lục Đạo -