Nghe được mấy chữ này, Vân Khê trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng, hồi lâu mới truyền âm nói:
- Ta biết không nhiều, bất quá có một câu hình dung Lâu Lan Cổ Địa.
- Nói cái gì?
Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Lâu Lan Cổ Địa, Thái A Cổ Kiếm, Kiếm Hồn Bất Tử, Lâu Lan Bất Diệt!
Vân Khê cơ hồ từng chữ nói ra.
Tiêu Phàm trong miệng lẩm bẩm mười sáu chữ này, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn ra, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, trầm ngâm nói:
- Kiếm Hồn Bất Tử, Lâu Lan Bất Diệt, lời nói thật ngông cuồng, trên đời này có ai có thể Bất Tử Bất Diệt?
Vân Khê một trận trầm mặc, Tiêu Phàm nói, cũng như hắn trong lòng suy nghĩ, trên đời này, ai có thể không chết?
Dù là cường giả Chiến Đế bởi vì nguyên nhân huyết khí dồi dào, thọ nguyên cũng so với người bình thường kéo dài hơn một chút, nhưng dài nhất cũng chỉ mấy trăm năm, huống chi Chiến Hoàng cảnh cùng với tu sĩ phía dưới đây.
Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, một trăm năm chớp mắt liền đi qua.
Nếu như có thể đột phá Chiến Thánh, có năng lực đủ sống hơn ngàn năm cũng không nhất định, nhưng ngàn năm qua đi vẫn là một nắm cát vàng.
- Lâu Lan Cổ Địa có tồn tại hay không cũng không nhất định.
Hồi lâu, Tiêu Phàm thở dài một hơi.
- Công tử, Lâu Ngạo Thiên họ lâu, hơn nữa vô cùng có khả năng nắm giữ Chiến Hồn Thái A Cổ Kiếm, hắn có thể hay không thực sự là..?
Vân Khê nhìn chăm chú vị trí phương hướng Lâu Ngạo Thiên, truyền âm nói.
- Vân Khê, việc này đến đây thôi.
Tiêu Phàm lắc đầu, cái này hắn tự nhiên đã sớm nghĩ đến, chỉ là hắn cảm giác Lâu Lan Cổ Địa cùng Thái A Cổ Kiếm quá mức thần bí.
Nếu như để cho người ta biết, nhất định sẽ dẫn tới phiền toái rất lớn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
- Vâng, công tử.
Vân Khê hiểu ý, cũng chỉ có thể xem như cái gì đều không biết, bất quá trong lòng hắn bổ sung một câu:
- Nếu như Lâu Ngạo Thiên thực sự là Lâu Lan Cổ Địa, há không phải nói rõ Lâu Lan Cổ Địa vạn năm trước rất có thể tái hiện thế gian?
Nếu như đổi lại một người khác, đoán chừng đã sớm đem việc này tiết lộ cho các đại thế gia, người khác không biết Thái A Cổ Kiếm là cái gì, nhưng Vân Khê hắn có thể rõ ràng.
Đương nhiên, nếu như Vân Khê là người như thế, Tiêu Phàm cũng sẽ không cứu hắn, thế gian vạn vật đều có nhân quả báo ứng.
Tiêu Phàm cùng Vân Khê đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn nơi xa, bốn cỗ Hồn Lực bành trướng ba động rất nhanh liền biến mất, tu sĩ bốn phía bị động tĩnh to lớn hấp dẫn mà đến, đại bộ phận nhìn thấy không có gì phát sinh cũng liền rời đi.
Chỉ có một số ít còn âm thầm quan sát, bất quá khi sát khí Tiêu Phàm lăng lệ phát ra, đám người không chút do dự thối lui.
Giờ phút này thời điểm bốn người Bàn Tử đang đột phá mấu chốt, không thể cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, mấy người Bàn Tử lục tục tỉnh lại, trên người mấy người tùy tiện phóng thích một cỗ khí tức, vừa mới đột phá Chiến Đế cảnh, bọn hắn còn không cách nào áp chế khí tức Hồn Lực bản thân.
Ngược lại Lâu Ngạo Thiên, khí tức trên người thập phần bình ổn tựa như cái gì đều không phát sinh, nghiễm nhiên chính là một Chiến Đế cảnh lâu năm, căn bản không giống vừa mới đột phá Chiến Đế cảnh, điều này khiến Tiêu Phàm cùng Vân Khê kinh dị một trận.
Nhất là Tiêu Phàm, hắn biết rõ nội tình Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng bốn người, thậm chí Bàn Tử đi ngủ thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch đều có chút áp chế không nổi khí tức tự thân, huống chi Lâu Ngạo Thiên đâu.
- Thái A Cổ Kiếm thật đúng là không giống bình thường.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, hắn tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ đem việc này đặt ở trong lòng.
- Chúc mừng.
Tiêu Phàm hướng về phía đám người hơi hơi chắp tay, từ đáy lòng chúc mừng.
- Tiêu huynh, đa tạ, Lâu mỗ thiếu ngươi một nhân tình.
Lâu Ngạo Thiên đột nhiên làm một lễ thật sâu, đối Tiêu Phàm một xá, hết sức trịnh trọng nói ra.
Điều này khiến Tiêu Phàm có chút không biết làm sao, hắn chưa bao giờ thấy qua Lâu Ngạo Thiên đối với người được đại lễ như vậy, liền vội vàng khoát tay nói:
- Lâu huynh nghiêm trọng, ta không nhận nổi đại lễ như vậy.
- Không được, ngươi không biết Bát Phẩm Thối Hồn Đan đối với ta giá trị như thế nào, một lễ này ngươi không nhận không được.
Lâu Ngạo Thiên lắc đầu, một chút cũng không giống nói đùa.
Nhìn thấy Lâu Ngạo Thiên cố chấp như vậy, Tiêu Phàm bất đắc dĩ, vừa vặn tiếp nhận một lễ này.
- Tiêu huynh, đa tạ.
Sở Khinh Cuồng hít sâu một cái, hơi hơi thi lễ nói, hắn trong lòng hết sức phức tạp, nguyên bản Sở Khinh Cuồng hắn không muốn tiếp nhận bất luận ân huệ kẻ nào, nhưng Tiêu Phàm lại nhiều lần cho hắn đại ân huệ, hơn nữa còn là đại ân huệ hắn không thể cự tuyệt.
Mặc dù Sở Khinh Cuồng hắn vẫn muốn trả nhưng hắn phát hiện, hiện tại thiếu Tiêu Phàm cũng càng ngày càng nhiều.
Tiêu Phàm mỉm cười, hắn biết Sở Khinh Cuồng làm người, biết rõ chỉ có tiếp nhận lòng biết ơn Sở Khinh Cuồng, trong lòng Sở Khinh Cuồng mới có thể dễ chịu một chút.
Về phần Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử, hai người bèn nhìn nhau cười, cũng không nói gì thêm, huynh đệ không cần nói xin lỗi, cũng không cần nói tạ ơn.
- Ân?
Đột nhiên, Tiêu Phàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lại nhìn thấy hai đạo lưu quang gào thét mà tới, trong nháy mắt xuất hiện ở bên trong tiểu viện.
- Lôi Hạo!
Bàn Tử mấy người liền nhận ra, tất cả đều đề phòng không thôi, tăng thêm khí tức tùy tiện trên người, nhìn qua giống như muốn ra tay đánh nhau.
- Tiêu Phàm, đến lượt ngươi làm tròn lời hứa.
Lôi Hạo coi thường những người khác, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Lôi Cửu cùng Lôi Hạo tới đây, Lôi Cửu lại cau mày một cái, nhìn về phía mấy người Bàn Tử, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.
- Hai ngày trước đến nơi này, bọn hắn cũng chỉ là Chiến Hoàng cảnh, hôm nay vậy mà tất cả đều đột phá đến Chiến Đế cảnh?
Trong lòng Lôi Cửu kinh ngạc nói.
Nói không chấn kinh là không có khả năng, Chiến Đế cảnh đó, không phải dễ dàng đột phá như vậy, dù là nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn thì như thế nào, chỉ cần chưa từng lĩnh ngộ Ý Chí, vô luận như thế nào đều không có khả năng đột phá Chiến Đế cảnh.
Nếu như chỉ có một tên đột phá Chiến Đế cảnh, Lôi Cửu cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
Nhưng mấu chốt là, trong vòng hai ngày ngắn ngủi có bốn người đột phá Chiến Đế cảnh, điều này cũng có chút quỷ dị.
Lôi Cửu còn muốn quan sát, lại bị lời nói Tiêu Phàm kéo trở về, chỉ thấy Tiêu Phàm nói:
- Hứa hẹn, cam kết gì?
- Đây là Cửu Phẩm Tử Vận Long Hoàng Tham, ngươi muốn đổi ý hay sao?
Lôi Hạo phẫn nộ quát, hắn trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái hộp ngọc, tiện tay ném cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tiếp nhận hộp ngọc, mở ra vừa mở, một cây nhân sâm Tử Sắc Tiểu Long trong trạng thái yên tĩnh nằm ở đó, tản ra mùi thơm nồng nặc, Tiêu Phàm cảm giác huyết dịch đều sôi trào.
- Đây đúng là Tử Vận Long Hoàng Tham, bố cáo kia thì sao?
Tiêu Phàm hài lòng gật gật đầu, nhưng trong lòng thì vô cùng kích động:
- Có Tử Vận Long Hoàng Tham, tu luyện Bất Diệt Kim Thân hẳn là sẽ đến cảnh giới đại thành, thậm chí có cơ hội chạm đến Bất Hủ Ý Chí, thực lực ta cũng sẽ tiến một bước
- Bất quá, có vẻ như Tử Vận Long Hoàng Tham cũng tới quá thuận lợi a.
Trong lòng Tiêu Phàm lại bổ sung một câu, luôn cảm giác có chút không thích hợp.
- Bó cáo? Hiện tại cả tòa Thánh Thành đều biết rõ Lôi gia ta rồi, ngươi hài lòng chưa?
Không nói tỏ rõ còn tốt, vừa nói đến hai chữ bố cáo, Lôi Hạo liền nổi giận trong bụng.
Ngay cả Lôi Cửu cũng thập phần khó chịu, bởi vì sự tình này, Lôi gia xem như mất mặt triệt để.
Lôi Hạo âm thầm thề, một khi bản thân khôi phục tu vi, nhất định phải khiến Tiêu Phàm chết không có chỗ chôn.
- Vậy sao?
Tiêu Phàm nửa tin nửa ngờ, cho Bàn Tử một cái ánh mắt, Bàn Tử trong nháy mắt biến mất tại chỗ, việc này khiến Lôi Hạo phổi đều kém chút tức điên, tiểu tử này vậy mà thực không tin hắn.
Không sai biệt lắm mười mấy tức sau, Bàn Tử trở về, hướng về phía Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng Bàn Tử cũng thập phần không bình tĩnh.
- Hiện tại ngươi hài lòng rồi chứ?
Lôi Hạo hù lạnh một tiếng nói.
- Ta hài lòng.
Tiêu Phàm thập phần nghiêm túc gật gật đầu, một bộ khí định thần nhàn, nói:
- Đi theo ta, ta giải trừ phong ấn cho ngươi.
MinhLâm - Lục Đạo