Chẳng lẽ gia hỏa này thực hèn như vậy? Không cho ít, muốn cho nhiều!
Dịch Bằng cũng nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, chẳng phải 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch à, vừa nãy đều cho 8000 vạn, lại cho 100 vạn tính là gì?
Cũng đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên lần nữa.
- Ta không muốn chết, nhưng vừa nãy ta cho ngươi 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ngươi nói là để dùng cho Sở Nguyệt, nhưng hiện tại nhìn đến, ngươi đều là trung gian kiếm túi tiền riêng.
Tiêu Phàm cũng không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm nói.
- Ngươi nói bậy!
Sở Lệ nghe vậy, thần sắc đại biến, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, thiếu chút nữa thì muốn ra tay đánh nhau.
- Ngươi nói cái gì? 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch?
Sở Nguyệt đôi mắt đẹp lấp lóe, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó con ngươi liếc nhìn trên người Tiêu Phàm cùng Sở Lệ.
- Sở Nguyệt sư tỷ, hắn nói năng bậy bạ, hắn cho ta 80 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, liền nói cho 8000 vạn, là hắn nói láo, hắn có thể xuất ra 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch sao?
Sở Lệ vội vàng giải thích nói, dư quang căm tức nhìn Tiêu Phàm.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm đều không biết chết bao nhiêu lần, Sở Lệ cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm cũng dám hại hắn.
Bất quá vừa nghĩ tới Tiêu Phàm có thể tùy ý xuất ra 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, trong lòng hắn cũng có chút không bình tĩnh, trước đó bởi vì quá kích động mà không nghĩ minh bạch mấu chốt trong đó.
8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cái này không phải một con số nhỏ, chính là Sở gia dòng chính đệ tử cũng chưa chắc có thể tùy ý cầm ra, tiểu tử này có thể cầm ra, chí ít thân phận hắn rất không đơn giản.
Hắn hiện tại chỉ hy vọng Sở Nguyệt có thể tin tưởng mình nói, chí ít từ cách ăn mặc của Tiêu Phàm cùng Dịch Bằng nhìn lại là lấy không ra 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.
Sở Nguyệt đánh giá Tiêu Phàm cùng Dịch Bằng một cái, sau đó lắc đầu, quay người liền chuẩn bị rời đi.
- Rất không có ý tứ, ta vừa mới đem một ít đối thoại ghi chép lại, các ngươi nên biết rõ Ký Ức Thủy Tinh tồn tại a.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh.
Trong bàn tay hắn liền xuất hiện một cái Thủy Tinh Cầu lớn nhỏ cỡ nắm, Sở Lệ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vô cùng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống.
- Ngươi không phải nói muốn đem Hồn Thạch cho Sở Nguyệt sao?
Tiêu Phàm vận chuyển Hồn Lực một tiếng quát như sấm, một cỗ Hồn Lực cuồng bá trùng kích xông thẳng não hải Sở Lệ.
Sở Lệ cảm giác đầu choáng váng, không tự chủ được lấy ra hai mai Hồn Giới, đưa cho Sở Nguyệt nói:
- Sở Nguyệt sư tỷ, cái này 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch ta là hiếu kính ngươi!
Sở Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó tiếp nhận hai mai Hồn Giới, Hồn Lực quét qua liền làm cho nàng kinh ngạc, Hồn Thạch bên trong cộng lại tuyệt đối không chỉ 8000 vạn.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Tiêu Phàm rốt cục có biến hóa, người có thể xuất ra 8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch có thể đơn giản sao?
- 8000 vạn Hồn Thạch, ta chỉ cần 100 vạn.
Sở Nguyệt lấy ra 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, sau đó đem Hồn Giới ném cho Tiêu Phàm.
- Vậy thì cảm ơn.
Tiêu Phàm trong mắt lóe lên một vẻ ngoài ý muốn, hắn phát hiện bản thân thật là có chút nhìn không thấu Sở Nguyệt.
8000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch dụ hoặc, nàng vậy mà ngăn cản được, cái này không phải người bình thường có thể làm được.
- Các ngươi đi theo ta!
Sở Nguyệt lạnh rên một tiếng, quay người liền hướng Vân Lai Phong bay đi.
- Dịch Bằng, ngươi trước đi, ta theo vị huynh đệ kia nói hai câu.
Tiêu Phàm nói ra, Dịch Bằng không biết Tiêu Phàm muốn làm gì, bất quá vẫn đi lên.
Sau đó đi đến trước người Sở Lệ, Linh Hồn Chiến Thánh cảnh đỉnh phong uy áp xông thẳng não hải Sở Lệ, ngay sau đó hai sợi lục quang từ trong con ngươi Tiêu Phàm bắn ra.
- Khẩu vị quá lớn, vậy cũng phải có mệnh để hưởng.
Tiêu Phàm băng lãnh phun ra một câu.
Nhìn thấy hai đạo lục quang kia, trong mắt Sở Lệ đều là vẻ sợ hãi, rất hiển nhiên hắn biết rõ đây là công pháp gì, đáng tiếc, hắn không có vận khí tốt như Sở Vân Bắc.
Tiêu Phàm trực tiếp xóa tư tưởng của hắn, chỉ là nô dịch Ý Chí hắn mà thôi, bởi vì Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện Sở Lệ khả năng còn có chút tác dụng, cho nên cũng không có giết hắn.
Ngẩng đầu, Tiêu Phàm nhìn nơi xa một cái, khóe miệng hơi hơi giương lên, sau đó quay người nhanh chóng cùng đi lên.
Đi vào Vân Lai Phong, Tiêu Phàm cũng rốt cục biết rõ ngọn núi này, tại sao xưng là Vân Lai Phong, tiến vào bên trong liền tựa như trong mây mù ghé qua.
Sau một lát, mấy người xuyên qua một tầng quang tráo, trước mắt lập tức khôi phục thanh minh, một mảnh quảng trường tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, đồng thời lạc ấn trong mắt hắn còn có mấy đạo thân ảnh.
- Mộ Dung Lãng Trần cùng Lăng Ngạo, bọn hắn làm sao ở chỗ này?
Tiêu Phàm thập phần buồn bực, nhỏ giọng thầm thì nói.
- Bọn hắn cũng là đến tìm Sở Linh Nhi, hơn nữa, ta nghe nói Gia Chủ muốn đem Sở Linh Nhi gả cho Mộ Dung Lãng Trần.
Sở Nguyệt đạm mạc nói.
- Gả cho Mộ Dung Lãng Trần?
Tiêu Phàm cau mày, hắn đột nhớ đến sự tình trước đó Sở Vân Bắc nói cho hắn biết, nguyên bản hắn coi chỉ là nói đùa, không nghĩ tới lại là thực.
- Ngươi muốn cưới Sở Linh Nhi đi, vậy ngươi phải nắm chặt.
Nhìn thấy thần sắc Tiêu Phàm, Sở Nguyệt lại cười tủm tỉm nói.
Sau đó trong lòng Sở Nguyệt lại bổ sung một câu:
- Các ngươi tốt nhất đem Sở Linh Nhi mang đi, rõ ràng liền Đệ Tử Ký Danh của sư tôn đều không phải, vậy mà còn được sư tôn coi trọng hơn so với ta, ta mới là Các Chủ Thần Dược Các tương lai.
Tiêu Phàm tự nhiên không biết trong lòng Sở Nguyệt đánh chủ ý này, bất quá hắn cũng không quan tâm, hóa thành một vệt sáng rơi ở trên quảng trường.
- Kiếm Hồng Trần, làm sao là ngươi!? Ngươi làm sao sẽ tới nơi này?
Mộ Dung Lãng Trần bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Tiêu Phàm, trong lòng hắn đột nhiên giật mình.
Trải qua hai sự tình trước đó, Mộ Dung Lãng Trần đối với Tiêu Phàm đã sinh ra một loại sợ hãi, Lăng Ngạo còn tốt một chút.
Hai người vào lần thứ nhất nhìn thấy Tiêu Phàm, hắn liền giết Độc Cô Mạc Trắc, lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Phàm, hắn cùng Sở Vân Phi giao đấu, mà hiện tại hắn đến nơi này, lại là vì gì đây?
Hai người trong lòng có loại dự cảm không tốt, đối với Tiêu Phàm, bọn hắn đã có bóng tối.
- Ta làm sao lại không thể tới nơi này? Hai ngày này liền có thể nhìn thấy các ngươi, nói rõ chúng ta có duyên phận không tệ như vậy.
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng.
- Ai có duyên phận với ngươi!
Mộ Dung Lãng Trần cùng Lăng Ngạo trong lòng giận mắng không thôi, thế nhưng bọn hắn lại không dám trắng trợn nói ra.
- Mấy vị xin chờ một chút, Linh Nhi sư muội rất nhanh liền đến.
Sở Nguyệt nhìn thấy Tiêu Phàm bọn hắn giương cung bạt kiếm, trong lòng vui vẻ, liền thay đổi xưng hô đối với Sở Linh Nhi.
Nàng hận không thể để Tiêu Phàm cùng Mộ Dung Lãng Trần hai người lập tức đem Sở Linh Nhi mang đi, về phần là ai, nàng cũng không quan tâm.
- Linh Nhi sư muội đến.
Sở Nguyệt đột nhiên cười cười.
Nghe vậy, Tiêu Phàm trong lòng khẽ run lên, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mây mù, nơi đó có một đạo thân ảnh nhanh chóng tới gần.
Đó là một thiếu nữ mặc váy dài lục sắc, một mái tóc bay múa trong gió, nàng cầm theo một cái giỏ nhỏ, trên mặt tràn đầy nụ cười rực rỡ.
Thân ảnh nhanh chóng biến lớn, rất nhanh liền đi tới gần, Tiêu Phàm bọn hắn cũng rốt cục thấy rõ bộ dáng nàng.
Lông mày dài nhỏ, một đôi con mắt vũ mị nhưng lại linh động thanh tịnh, cho người ta một loại cảm giác nhí nha nhí nhảnh.
Mũi ngọc thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm ướt át, má lúm đồng tiền trong suốt như ngọc, màu da như dương chi ngọc tuyết hiện ra quang trạch trong suốt.
Nàng có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ôn nhu yểu điệu, nhìn như siêu nhiên xuất trần, nhưng lại rất có phong phạm hiệp nữ, hai loại khí chất hoàn mỹ đều thể hiện trên người nàng.
- Sở Nguyệt sư tỷ, ngươi tìm ta?
Nàng khẽ mở cặp môi thơm, thanh âm êm tai như tiếng trời truyền ra.