“Phó điện chủ đại nhân vừa mới nói cái gì thế?” Có người kinh hãi hỏi lại, hắn còn tưởng là mình nghe lầm, nhịn không được bèn hỏi người bên cạnh.
Đây chính là Phó điện chủ của Chiến Thần điện, nhân vật đứng thứ hai của Chiến Thần điện, vậy mà khi bị người khác quát mắng, lại chủ động nhượng bộ, điều này khiến bọn hắn không thể tin tưởng?
Tu sĩ Chiến Thần điện đều biết thực lực của Chiến Thiên Hạ, tu vi của hắn chính là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, vậy mà hắn còn sợ hãi, chẳng lẽ hắc bào thanh niên này đáng sợ như vậy sao?
Đáng tiếc, đám người này không phải là những người trước kia đi theo Chiến Thiên Hạ, nếu như bọn hắn cũng được chứng kiến Tiêu Phàm chém giết Thiên Thần hóa thân, có lẽ so với Chiến Thiên Hạ càng thêm không chịu nổi.
“Ta nói các ngươi biến, không nghe thấy sao?” Chiến Thiên Hạ gần như gầm lên.
Câu này nói một lần đã khiến hắn mất hết mặt mũi, thế mà còn có tên ngu đần nào còn buộc hắn nói lần thứ hai, điều này khiến hắn sao có thể không giận được?
Trong lòng Chiến Thiên Hạ khó chịu giống như ăn chuột chết, trong lòng hắn hận Tiêu Phàm thấu xương, hận không thể lập tức xông đi lên ăn sống nuốt tươi Tiêu Phàm.
Làm sao bản thân hắn lại xui xẻo như vậy chứ?
Đi chỗ nào cũng gặp phải Tiêu Phàm, hơn nữa mỗi lần đều không chiếm được chỗ tốt, chật vật mà chạy.
Trong lòng Chiến Thiên Hạ đột nhiên có cảm giác nặng nề, trong đầu hắn lóe qua một cái ý niệm, lạnh giọng nói: “Kể từ lần đầu gặp phải Tiêu Phàm, ta liền cứ xui xẻo như vậy, nhất định là hắn, hắn là khắc tinh của ta trong mệnh kiếp của ta!”
Nghĩ đến đây, Chiến Thiên Hạ khẽ cắn môi, ánh mắt hiện huyết quang, cả người trở lên điên cuồng lên.
Hắn rất rõ ràng, nếu như hắn không giết chết Tiêu Phàm, cả đời này của hắn đều sẽ không an bình, cho dù đi tới chỗ nào, Tiêu Phàm đều sẽ xuất hiện, hơn nữa hắn đều gặp chuyện không may.
Cảm nhận được khí thế cuồng bá trên người Chiến Thiên Hạ, Kiếm La khẽ cau mày một cái, bước lên một bước, ngăn trước người Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lại cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không ngờ Chiến Thiên Hạ lại chuẩn bị động thủ cùng hắn!
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, một tiếng nổ vang đất trời, chỉ thấy không gian vỡ ra từng khe hở, có bốn người bước ra từ bên trong khe hở không gian, khí tức trên thân mỗi người đều vô cùng cuồng bá.
“Tứ đại Chiến Thần đỉnh phong?” Tiêu Phàm thấy thế, hai mắt không khỏi co rụt lại, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Không cần nghĩ cũng biết, tứ đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong này đều vì hắn mà đến, hoặc có lẽ, bọn hắn đã sớm ẩn núp ở chỗ này, chỉ vì chờ mình tới.
Tiêu Phàm còn nhận ra một người trong đó, chính là Chiến Thiên Nhất lúc trước hắn đã gặp qua một lần.
Thay đổi bất ngờ này khiến lông mày Kiếm La nhíu lại, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng, hắn không phải là đối thủ của tứ đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong này.
Tu vi của Kiếm La chỉ là cửu biến Chiến Thần, đối phó với hai tên Chiến Thần cảnh viên mãn đã là cực hạn của hắn, đồng thời đối phó với năm tên, đã vượt quá khả năng của hắn.
“Công tử, ngươi đi trước đi.” Kiếm La hít sâu một hơi, cũng không có ý tứ muốn lui bước.
Tiêu Phàm không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn bốn đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, lấy thực lực của hắn bây giờ, năm đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong, còn không đủ để hắn phải chạy trốn.
Phải biết rằng hiện tại Tiêu Phàm đã hoàn toàn lĩnh ngộ bảy thành Tu La Áo Nghĩa, đã đột phá thành cường giả Chiến Thần cảnh hậu kỳ.
Trong lòng Tiêu Phàm đang suy nghĩ đến một vấn đề khác, nơi này chỉ một lần đã xuất hiện năm cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, xem ra Chiến Thần cảnh đỉnh phong của Chiến Thần điện không chỉ có tám tên mà thôi.
Chẳng lẽ lĩnh ngộ một loại Áo Nghĩa viêm mãn dễ dàng như vậy sao?
Tiêu Phàm còn nhớ kỹ, Lâu Ngạo Thiên đã từng nói qua, cường giả Chiến Thần cảnh của Chiến Thần điện chí ít có khoảng năm trăm tên, bây giờ xem ra đâu chỉ là năm trăm, có đến năm ngàn tên cũng có thể.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp thực lực của Chiến Thần điện, có lẽ hiện tại Chiến Thần điện có thực lực đấu một trận cùng Huyết Ma bộ lạc.” Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm trong lòng.
“Chiến Thiên Nhất, làm sao các ngươi lại ở chỗ này?” Nhìn thấy bốn tên cường giả Chiến Thần cảnh xuất hiện, Chiến Thiên Nhất đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mừng rỡ.
Một mình hắn chưa chắc đã là đối thủ của bọn Tiêu Phàm, nhưng hiện tại có tận năm người thì sao?
Chiến Thiên Hạ không tin, bọn hắn có năm tên cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong còn không thể giết chết Tiêu Phàm!
“Phó điện chủ, tất cả những thứ này đều do Điện Chủ an bài, cố ý để chúng ta đến bảo hộ ngươi.” Chiến Thiên Nhất cười nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm lại hiện ra ánh mắt màu máu.
Lúc đầu bọn hắn có chín huynh đệ, nhưng mà tất cả đều trực tiếp hoặc là gián tiếp chết ở trong tay Tiêu Phàm, Chiến Thiên Nhất sớm đã hận Tiêu Phàm thấu xương.
Cho nên khi Chiến Luân Hồi giao cho hắn nhiệm vụ này, Chiến Thiên Nhất đáp ứng không chút do dự.
“Bảo hộ ta?” Chiến Thiên Hạ nghi hoặc hỏi, trong lòng hắn có chút khó chịu, nói là bảo hộ, còn không bằng nói là đến giám thị.
“Đúng vậy, nếu không sao Điện chủ đại nhân có thể đột nhiên gọi Thiên Vực chủ soái về, để ngươi đảm nhiệm đây, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể dẫn Tiêu Phàm đến, không ngờ còn nhanh hơn so với tưởng tượng.” Chiến Thiên Nhất gật đầu hết sức trịnh trọng.
“Chỉ có ta mới có thể dẫn xuất Tiêu Phàm?” Chiến Thiên Hạ nghi hoặc không hiểu, sau đó con ngươi co rụt lại, tựa như nhớ tới cái gì.
Tiêu Phàm cũng kinh ngạc, chẳng lẽ dùng Chiến Thiên Hạ liền có thể dẫn xuất bản thân sao?
Đừng nói hắn không biết Chiến Thiên Hạ ở Thần Dược Thánh Thành, cho dù nói cho hắn biết tung tích của Chiến Thiên Hạ, Tiêu Phàm cũng sẽ không cần chủ động đi đối phó Chiến Thiên Hạ, bởi vì chỉ một Chiến Thiên Hạ, còn chưa đủ để Tiêu Phàm hắn bỏ ra công phu quá lớn.
“Xem ra Phó điện chủ cũng đã nghĩ ra.” Chiến Thiên Nhất đột nhiên cười nói: “Điện chủ đại nhân quả nhiên không đoán sai, Tiêu Phàm chính là mệnh kiếp của ngươi!”
Chiến Thiên Hạ nghe vậy, hô hấp trở lên dồn dập, hung dữ nhìn Tiêu Phàm, thiếu chút nữa đã không nhịn được xông lên, hắn vừa mới đoán được, nhưng thật sự xác định lại là một chuyện khác.
Trong lòng hắn lại thầm mắng không thôi ở đâu ra bảo hộ ta, rõ ràng chính là coi ta thành mồi nhử khiến Tiêu Phàm mắc câu.
“Mệnh kiếp?” Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn còn chưa từng nghe nói qua hai chữ này, mệnh kiếp này cùng với việc Chiến Thiên Hạ có thể khiến cho hắn xuất hiện thì có quan hệ gì?
Đứng bên cạnh Tiêu Phàm, Kiếm La nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của Tiêu Phàm, truyền âm giải thích nói: “Điện chủ, mệnh kiếp chính là mệnh cách chi kiếp, bất luận kẻ nào đều sẽ có kiếp nạn, cũng có thể nói là do ông trời định sẵn, một khi mệnh kiếp xuất hiện, không phải ngươi chết, chính là ta vong, đây cũng là nguyên nhân mà Chiến Thiên Hạ điên cuồng muốn giết ngươi như thế.”
Tiêu Phàm khẽ khép hai mắt lại, tựa như hiểu rõ được cái gì, nói ra: “Cũng chính là số mệnh trong miệng thế tục đúng không, chỉ cần người có mệnh cách, đều sẽ tồn tại mệnh kiếp?”
“Chính là ý này, trong thiên hạ, làm gì có ai không có mệnh cách.” Kiếm La gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: “Chỉ cần có mệnh cách, đều sẽ có mệnh kiếp, nó có thể sẽ không xuất hiện, nhưng khi nó xuất hiện sẽ khiến cho người có mệnh kiếp sẽ phải ứng kiếp, muốn trốn cũng không trốn được.”
“Kiếp nạn không tránh khỏi?” Tiêu Phàm kinh ngạc.
“Từ sâu bên trong có một sợi mệnh cách chi khí dẫn động tới vận mệnh của các ngươi, Điện chủ nghĩ lại xem, có phải các ngươi thường xuyên gặp mặt hay không, hơn nữa một khi gặp mặt, không phải ngươi chết, chính là ta sống.” Kiếm La giải thích.
Tiêu Phàm nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, vừa xong hắn còn có chút không tin, nhưng bây giờ hắn đã tin tưởng.
Có lẽ hắn thực sự là mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ, bởi vì từ sau lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Thiên Hạ, hai người đã đối mặt sinh tử.
Hơn nữa, về sau hai người thường xuyên va chạm, mỗi lần đều là Chiến Thiên Hạ ăn thiệt thòi, trước kia Tiêu Phàm không tin vào mệnh cách, nhưng mệnh cách quả thực tồn tại.
Hiện tại, Tiêu Phàm cũng đã tiếp nhận sự thật này, cái gọi là mệnh kiếp, hẳn là cũng tồn tại.
Nếu không thật đúng là khó mà giải thích được va chạm quỷ dị giữa hắn và Chiến Thiên Hạ, có lẽ thực sự có một sợi mệnh cách chi lực dẫn dắt hai người.
“Mặc kệ có tồn tại hay không, vận mệnh của Tiêu Phàm ta, chỉ có mình ta có thể nắm giữ.” Tiêu Phàm rất nhanh khôi phục bình tĩnh, con ngươi dị thường lăng lệ, quay đầu nhìn về phía không trung.