Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù phù một tiếng, Huyết Vô Thường bỗng nhiên ngã xuống đất, cả người ghé vào mặt đất không thể động đậy.

Lời nói Tiêu Phàm vang vọng thật lâu ở trong đầu Huyết Vô Thường, hắn xem Tiêu Phàm là một con cá lớn, nhưng trong mắt Tiêu Phàm, bản thân hắn làm sao không phải cũng là một con cá lớn?

- Ngươi làm sao mạnh như vậy?

Huyết Vô Thường trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.

- Hả?

Tiêu Phàm không còn gì để nói nhìn Huyết Vô Thường, chẳng lẽ lão đồ vật đầu bị đ-ng ở đâu sao, lại trở nên đần như vậy?

Vừa rồi có thể đem hắn đá bay, thực lực kia cũng không phải hắn có thể địch đi, hắn tự cho là đột phá Chiến Thánh hậu kỳ, liền vô địch thiên hạ?

Tiêu Phàm thực nghĩ không ra Huyết Vô Thường là như thế nào có thể từ trong tay Chiến Thần Điện sống sót.

Theo Tiêu Phàm, hắn đã coi như là lợi hại, coi như không lợi hại cũng là người thông minh.

Nhưng hiện tại, Huyết Vô Thường quá tự đại, hồi lâu Tiêu Phàm mới nói một câu:

- Vô Thường Phán Quan, ngươi quá tự tin rồi.

- Ngươi!

Huyết Vô Thường kém chút phun ra một ngụm lão huyết, lần này xác thực là hắn quá không cẩn thận.

- Tiêu lão đại, lão đồ vật này không phải là người bị bệnh thần kinh chứ?

Bên ngoài trận pháp truyền đến một tiếng hét lớn, lại nhìn thấy Thạch Thánh bọn hắn đầy vẻ khinh bỉ nhìn Huyết Vô Thường.

Tiêu Phàm thập phần tán đồng gật đầu, sau đó nghiền ngẫm nhìn Huyết Vô Thường nói:

- Ta nói, ngươi sẽ nói cho ta biết cách rời đi như thế nào, không phải sao?

- Ta...

Trên mặt Huyết Vô Thường lộ ra vẻ sợ hãi, hắn trước kia chỉ nghe nói Tiêu Phàm cường đại như thế nào, hắn một mực không tin, nhưng lần này chân thực nhìn thấy, hắn đã hoàn toàn tin tưởng.

Hiện tại hắn thập phần rầu rỉ, trong lòng càng cực kỳ hối hận, sớm biết rõ bản thân liền không đến.

Đáp ứng để Tiêu Phàm đi, nếu để cho cấp trên biết đám Diệp Thiên Tuyết còn sống, trở về nhất định là chết.

Thế nhưng không đáp ứng Tiêu Phàm đi, hiện tại khả năng sẽ chết, nghĩ vậy, Huyết Vô Thường do dự mới mở miệng nói:

- Ta đáp ứng...

- Không cần thiết.

Lời nói chưa dứt liền bị Tiêu Phàm cắt ngang, ngay sau đó hai đạo ánh mắt xạ tốc trong hai mắt Huyết Vô Thường.

Sau một lát, trong mắt Tiêu Phàm rốt cục lộ ra ý cười, từ trong trí nhớ Huyết Vô Thường Tiêu Phàm biết được phương pháp rời Trận Pháp.

- Chủng Ma Chi Thuật? Ngươi đừng giết ta!

Huyết Vô Thường kinh khủng kêu lên, hai chân đã bắt đầu run lên.

Khống chế tư tưởng Huyết Vô Thường, Tiêu Phàm biết rõ hắn là một người cực kỳ sợ chết, hơn nữa lá gan rất nhỏ, nhưng cũng không nghĩ đến hắn tự nhiên sợ chết như thế, vô luận như thế nào cũng không giống một cường giả Chiến Thánh cảnh.

Xem như một sát thủ, đây chính là đem đầu thắt ở trên quần mà sống, sợ chết cũng không đáng xấu hổ, ai cũng sợ chết.

Nhưng nếu như ngay cả giác ngộ tử vong đều không có, còn làm sát thủ làm gì.

- Vô Thường Phán Quan?

Tiêu Phàm lắc đầu, trong mắt đều là vẻ khinh thường, sau đó hai tay đánh ra một cái thủ ấn cuốn lên Diệp Thiên Tuyết, bọn Thị Huyết, cùng thi thể trên mặt đất, liền biến mất ở bên trong Trận Pháp.

Nhìn thấy Tiêu Phàm rời đi, sợ hãi trên mặt Huyết Vô Thường biến mất, trên mặt hiện lên một ý cười.

Nhưng mà sau một khắc, Vô Thường Phán Quan liền đột nhiên bưng bít lấy trung tâm trái tim, hai mắt co rụt lại, sau đó con ngươi bắt đầu khuếch tán liền ngã xuống đất không dậy nổi, rốt cuộc không có bất kỳ sự sống.

Toàn bộ quá trình cũng liền thời gian ba cái hô hấp, cũng không có quá nhiều thống khổ, Tiêu Phàm không tra tấn hắn đã coi như là may mắn.

Sau một lát, Tiêu Phàm mang theo đám người xuất hiện ở bên trong một sơn cốc hơn nghìn dặm bên ngoài.

Tiêu Phàm tự mình luyện chế một lò Cửu Phẩm Hồi Nguyên Phàm để bọn hắn khôi phục thực lực, những người này có thể sống sót, nói rõ Ý Chí bọn hắn vô cùng cường đại.

Bọn hắn nếu trưởng thành, tuyệt đối là tinh anh Tu La Điện, Tiêu Phàm không nỡ để bọn hắn chết.

Hơn nữa Tiêu Phàm nghĩ đến càng nhiều, chờ hắn có năng lực bố trí Thần Đạo Nghiệp Hỏa Trận lại cho Đệ Nhất Lâu thêm một cửa ải, hơn nữa, đốt cháy Nghiệp Lực trên người bọn hắn, đối với sát thủ mà nói là có ích lợi rất lớn.

Sau một ngày, Tiêu Phàm cùng Diệp Trường Sinh xử lý mấy trăm cỗ thi thể, những người này vì Tu La Điện mà chết, Tiêu Phàm chỉ có thể để Diệp Trường Sinh hậu đãi người nhà bọn hắn.

Tiếp theo Tiêu Phàm bọn hắn trong sơn cốc chờ đợi, lại qua một ngày, Diệp Trường Sinh bọn hắn dò thăm, người Diêm La Phủ đến qua một chuyến, phát hiện Huyết Vô Thường chết, lập tức giận tím mặt, khắp nơi tìm kiếm bọn hắn.

- Nơi này đã không an toàn, trước di chuyển.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sau đó đem toàn bộ đám Thị Huyết đưa vào bên trong Tiểu Thiên Địa.

Tinh khí thần bọn hắn bị hao tổn nghiêm trọng, mặc dù có Đan Dược trị liệu nhưng không thể trong thời gian ngắn phục hồi như cũ.

- Ba ngàn dặm bên ngoài có một tòa Đế Đô, chúng ta có thể đi đến nơi đó.

Diệp Trường Sinh nói đến, chủ động đi phía trước mở đường.

- Tiêu đại ca, ngươi làm sao giết thằng ngốc kia, ta xem địa vị hắn tại Diêm La Phủ bất phàm, nếu để cho hắn dẫn đường, đến điểm cuối cứ điểm Diêm La Phủ rất dễ dàng a.

Trên đường, Sở Phiền nhịn không được hỏi.

Tiêu Phàm cười lắc đầu, chỉ đầu mình nói:

- Nếu như chúng ta không giết hắn, Diêm La Phủ chẳng lẽ sẽ không phát hiện vấn đề sao?

- Hẳn là sẽ.

Sở Phiền suy nghĩ một chút nói.

- Không phải có thể, là khẳng định!

Tiêu Phàm thập phần chắc chắn:

- Huyết Vô Thường biết cứ điểm Diêm La Phủ bố trí là thật, nhưng coi như chúng ta bắt hắn, hai ngày cũng không động thủ, những người khác có thể hoài nghi hay không?

- Có phải Điện Chủ không muốn động thủ hay không?

Diệp Trường Sinh hợp thời mở miệng nói.

- Đây cũng là một phương diện, ứng phó những cứ điểm kia quá chậm trễ thời gian, hơn nữa dễ dàng bại lộ vị trí chúng ta.

Tiêu Phàm nói ra:

- Đương nhiên chủ yếu nhất là Tử Vô Danh bố trí Trận Pháp biết rõ chúng ta tồn tại, cho nên giết hắn hay không không quan trọng.

Nói đến đây, Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn là bên trong Trận Pháp thi triển Tu La Thần Nhãn, không biết Tử Vô Danh có thể nhìn thấy hay không.

- Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Không thể một mực ngồi chờ.

Sở Phiền hỏi.

- Chờ một tháng sau hãy nói, một tháng này chúng ta ở Bắc Vực đi dạo một chút.

Tiêu Phàm không khỏi dựng thẳng ngón tay cái, tựa như lại nói ngươi khó được nhạy bén một lần.

Đám người mê mang cùng nghi hoặc, hiện tại động thủ cùng sau một tháng có cái gì khác biệt sao? Chẳng lẽ sau một tháng ngươi liền có thể đột phá Chiến Thần?

Giờ phút này, bên trong một tòa thành trì rộng lớn bên ngoài mấy vạn dặm có chút gian phủ đệ tráng lệ, trong phủ đệ có một cái hồ nhân tạo, trong hồ có một cái đình nghỉ mát, trong đình ngồi hai người.

Đó là hai lão giả, một áo bào đen, một áo bào tím, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra ông lão áo tím chính là Tử Vô Danh.

Hắc bào lão giả đao lông mày nhập tấn, sắc bén đến cực điểm, ánh mắt nhấp nháy, thâm thúy như sao vũ, hiện không dậy nổi bất luận cái gì gợn sóng.

Dáng hắn khôi ngô, quanh thân không có bất kỳ Hồn Lực ba động, xa xa nhìn lại chỉ là một ông già bình thường mà thôi.

- Diêm La huynh, người ngươi muốn đã đến.

Tử Vô Danh mở miệng nói, bưng lên một chén trà, khẽ nhấp một cái.

Hắc bào lão giả lấy ra một chiếc hộp màu đen, nói:

- Đây là trả thù lao Tử huynh, Tử huynh thực không cân nhắc ta một chút sao?

Tử Vô Danh tiếp nhận chiếc hộp màu đen, khoát khoát tay, thập phần quyết đoán nói:

- Diêm La huynh, việc này không cần bàn lại, ngươi cũng biết ta tản mạn đã quen, không thích bất kỳ trói buộc nào, đương nhiên, bằng vào tình nghĩa ta cùng Diêm La huynh, có cái gì đều dễ nói, không phải sao?

Cái gì cẩu thí tình nghĩa, nếu như cho ngươi đủ chỗ tốt, ngay cả cha ruột ngươi đoán chừng đều sẽ bán đứng, trong lòng hắc bào lão giả cực kỳ khinh thường.

Tử Vô Danh là ai, hắn tự nhiên rõ ràng, chỉ cần vài lời là không có khả năng nói ra.

- Có câu nói này của Tử huynh ta liền yên tâm.

Hắc bào lão giả ngoài mặt vẫn cười nhẹ nhàng, mặc dù hắn đối với thực lực bản thân cực kỳ tự tin, nhưng vẫn không dám uy hiếp Tử Vô Danh.

- Tử mỗ cáo từ trước.

Tử Vô Danh đem hộp thu hồi lại, chắp tay một cái liền quay người rời đi, vừa đi ra mấy bước hắn lại nói:

- Đúng, cho Diêm La huynh một cái tin tức, người ngươi muốn giết đã đi Thiên Nam Đế Đô.

Lục Đạo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK