Đột nhiên, Tiêu Phàm bắt lấy hai tay Ngô Minh, khóe miệng giương lên, sau đó hai tay bỗng nhiên kéo một cái, máu bắn tung tóe, chỉ thấy một cánh tay của Ngô Minh bị Tiêu Phàm bẻ đứt.
Ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết vang lên, Ngô Minh đau đớn mặt tái mét, kinh khủng nhìn Tiêu Phàm.
Hắn nói muốn bẻ gãy hai tay Tiêu Phàm, chặt đứt hai chân, những lời này cũng chỉ là hù dọa Tiêu Phàm một chút mà thôi, hắn nghĩ, Tiêu Phàm có khi sẽ bị dọa liền sẽ thả hắn đi.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà thực sự bẻ gãy một cánh tay của hắn, loại đau đớn này, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
- Ranh con, dừng tay cho ta!
Ngô Thánh Tri phẫn nộ kêu lên, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt tái nhợt.
Con cái của hắn mặc dù không ít, nhưng chỉ có Ngô Minh được coi như là thiên phú không tệ, chính là người thừa kế chức gia chủ Ngô gia được công nhận.
Ngô Minh rất có khả năng sẽ đạt tới trình độ như hắn, thậm chí vượt qua hắn, đưa Ngô gia lên một tầm cao mới.
Nhưng mà hiện tại, Ngô Minh có thể sống sót hay không còn chưa biết, điều này Ngô Thánh Tri sao có thể tiếp nhận.
Đám người cũng bị sự hung ác của Tiêu Phàm làm câm nín triệt để, rất nhiều người âm thầm kinh hô, Tiêu Phàm thực sự là một người ngoan độc, đây chính là Ngô gia đại thiếu đó, lại bị hắn cứ như vậy bẻ gãy một cánh tay.
- Ngươi muốn chặt hai tay ta?
Tiêu Phàm căn bản không để ý đến Ngô Thánh Tri, con ngươi bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngô Minh, khóe miệng nhếch lên một đường cung quỷ dị.
Nhìn thấy tiếu dung này, toàn thân Ngô Minh run lên một cái, đây quả thực là nụ cười Ma Quỷ.
Phốc! Một tiếng vang lên, lại một đám máu bay tung tóe, Tiêu Phàm lần nữa bẻ đứt cánh tay Ngô Minh, mà một cái tay khác của hắn bóp chặt cổ Ngô Minh, khiến Ngô Minh căn bản không kêu lên được một tiếng nào.
Đám người chỉ thấy mặt Ngô Minh nhăn nhó, mồ hôi trên trán lăn xuống, sắc mặt trắng bệch vô cùng, hắn con ngươi kịch liệt run rẩy, đó là vô tận sợ hãi.
Hung ác! Vô cùng hung ác!
Đám người thấy thế, tất cả đều hít một hơi lạnh, không ít người trong lòng khẽ run lên, sự tàn nhẫn của Tiêu Phàm vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
- Tiêu Phàm, nếu ngươi dám động đến con ta một lần nữa, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Ngô Thánh Tri lách mình chuẩn bị phóng về phía trước, đằng đằng sát khí, từng ấy năm hắn lần đầu tiên tức giận như vậy.
- Sống không bằng chết?
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, cánh tay bóp cổ Ngô Minh tăng thêm sức, Ngô Thánh Tri vội vàng ngừng thân hình, sợ Tiêu Phàm giết con tin.
Phập!
Vừa dứt lời, một đạo kiếm chỉ từ đầu ngón tay Tiêu Phàm bắn ra, Hồn Lực Chi Kiếm sắc bén đảo qua xương bánh chè của Ngô Minh, máu tươi bắn lên, xương bánh chè phía dưới bị một kiếm chặt đứt.
Sau đó Tiêu Phàm lần nữa búng ngón tay, hai chân Ngô Minh nổ tung, điều này cũng có nghĩa là, cho dù Ngô Minh không chết, hắn cũng trở thành một người vĩnh viễn cụt hai chân.
Tiêu Phàm cho tới bây giờ không phải là một người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ ác, mà là một người ăn mềm không ăn cứng, Ngô Minh ngươi muốn ta chết, Ngô Thánh Tri ngươi lại muốn ta sống không bằng chết, vậy ta chặt đứt hai cánh tay Ngô Minh ngươi, chặt đứt hai chân Ngô Minh ngươi, thì có là gì đâu chứ?
- Phụt!
Ngô Thánh Tri lên cơn giận dữ, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, hắn thiếu chút nữa thì tức điên.
Lời nói uy hiếp của hắn chẳng có bất cứ tác dụng gì đối với Tiêu Phàm, trong lòng Ngô Thánh Tri có chút hối hận, biết như vậy không nên đi tìm Tiêu Phàm báo thù.
Đây vốn là ân oán giữa Lôi gia cùng Tiêu Phàm, bây giờ lại biến thành ân oán giữa Ngô gia cùng Tiêu Phàm, sự tình phát triển quá nhanh, vượt qua dự kiến của tất cả mọi người.
- Tiêu Phàm, thả con ta, ngươi muốn cái gì ta đều đồng ý với ngươi!
Ngô Thánh Tri thực sự sợ hãi, hai tay Ngô Minh vẫn còn, cho dù thiếu đi hai chân, đối với Chiến Đế cảnh mà nói cũng không tính là gì.
Chỉ cần nó vẫn là Ngô Minh trước đó, vẫn có thể tiến xa, một khi Tiêu Phàm giết Ngô Minh, vậy sẽ quá muộn.
Đám người câm như hến, ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung trên người Tiêu Phàm, chỉ thấy Tiêu Phàm vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: - Con trai của ngươi muốn chặt đứt hai tay, hai chân, sau đó móc hai mắt, rút gân lột da, lại khiến cho ta đoạn tử tuyệt tôn, năm điều này, ta mới làm hai cái đầu mà thôi, vẫn còn sớm.
Lời này vừa nói ra, đám người hít một hơi lạnh, Tiêu Phàm này, thật sự muốn đem lời nói của Ngô Minh toàn bộ thực hiện trên người hắn?
Rất nhiều người thầm than Tiêu Phàm quá tàn nhẫn, giết người đầu không chạm đất, cần thiết phải tra tấn người ta thế không?
Nhưng cũng không ít người cho rằng Ngô Minh đáng đời, với tính cách của Ngô Minh, nếu như Tiêu Phàm rơi vào trong tay hắn, năm điều kia tuyệt đối sẽ thực hiện trên người Tiêu Phàm.
Đúng như lời nói của Ngô Thánh Tri, Tiêu Phàm nhất định là sống không bằng chết.
Nếu như đứng ở trên lập trường của Tiêu Phàm, rất nhiều người cũng sẽ không bỏ qua cho Ngô Minh, buông tha hắn, Ngô gia cũng sẽ không cảm kích, ngược lại quyết tâm trả thù.
Đã như vậy, vì sao không tra tấn Ngô Minh, cũng thuận tiện uy hiếp một đám người có tâm tư không tốt với mình chứ?
Trong lòng Tiêu Phàm cũng nghĩ như vậy, sở dĩ tra tấn Ngô Minh như vậy, một là bởi vì Ngô Minh muốn làm như vậy hắn, hai là bởi vì hắn cố ý làm như vậy cho một số ít người ở Vô Song Thánh Thành nhìn.
Tiêu Phàm ta mặc dù là kẻ ngoại lai, nhưng là cũng không phải loại dễ bắt nạt, Ngô gia mặc dù cũng được coi là đại gia tộc, nhưng không phải người Ngô gia vẫn chết trong tay ta sao?
- A ~
Đột nhiên, một tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng trong không trung, chỉ thấy Tiêu Phàm xuất ra Hồn Lực Chi Trảo, trực tiếp móc đi hai mắt Ngô Minh, cùng lúc đó, Tiêu Phàm rút Tỏa Hồn Châm trong thân thể Ngô Minh ra, sau đó đem Ngô Minh ném ra ngoài.
Ngô Minh thân thể co rúc trong không trung, không ngừng lăn lộn, hai tay bị bẻ gãy, hai chân bị chém đứt, hai mắt bị móc, loại đau đớn này, chỉ có người tự mình trải nghiệm mới hiểu rõ được.
Đám người ở xung quanh nhìn vậy cũng thấy đau lòng, không đành lòng nhìn thẳng, một chiêu này của Tiêu Phàm thực sự là quá ác.
- Minh Nhi!
Ngô Thánh Tri là người đầu tiên phản ứng, thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Ngô Minh, ôm lấy Ngô Minh, hai mắt đỏ bừng.
Lúc này, Ngô Thánh Tri đột nhiên ngẩng đầu, một cỗ Hồn Lực cuồng bạo dao động từ trên người ông phóng ra, cuồng Phong đáng sợ rít gào giận dữ, ngưng tụ thành vô số đầu Phong Long to lớn.
Phong Long tàn phá bừa bãi, những nơi đi qua, tất cả đều hóa thành tro bụi, không khí giống như bị một sức mạnh to lớn ép chặt lại, vô cùng áp lực.
- Tứ Trọng Phong Chi Ý Chí!
Đám người kinh hô, Phong Chi Ý Chí đáng sợ, so với hai người của Ngô gia trước đó còn cường đại hơn rất nhiều.
Dù là cách xa mấy trăm trượng, cũng có cảm giác hãi hùng khiếp vía, rất nhiều tu sĩ Vô Song Thánh Thành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thực lực của Ngô Thánh Tri, vậy mà lại là Chiến Đế đỉnh phong.
Tứ Trọng Ý Chí so với Tam Trọng Ý Chí thì cường đại hơn rất nhiều, căn bản không cùng một cấp độ.
- Tiêu ~ Phàm ~
Ngô Thánh Tri gần như gằn từng chữ, bây giờ hắn hận không thể uống máu ăn thịt Tiêu Phàm, nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, như là một đầu hồng hoang mãnh thú, khát máu quát:
- Ngươi thật ác độc!
- A, thực sự rất buồn cười, con trai của ngươi muốn chặt đứt tay chân ta, móc hai mắt ta, như vậy không phải hung ác? Bây giờ tất cả những điều này ứng nghiệm trên người con trai ngươi, ngươi liền bảo ta thật ác độc?
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười, áo bào đen bay phần phật, căn bản không có chút sợ hãi nào.
- Con ta muốn giết ngươi, là do ngươi đáng chết!
Ngô Thánh Tri giọng nói vô cùng bá đạo, khí thế đang không ngừng tăng lên, trong mắt ông, hôm nay Tiêu Phàm khó thoát khỏi cái chết.