Phía trên Nham Tương Hải hỏa diễm cuồn cuộn, không ai phát hiện hỏa diễm càng ngày càng đỏ, hơn nữa sát mặt biển còn xuất hiện từng đầu Hỏa Điểu yêu diễm.
Đồng thời, nhiệt độ bốn phía cũng nhanh chóng tăng lên, Thần Linh Chi Khí trong phạm vi mấy chục dặm bị rút đi không còn.
Quỷ dị nhất là, hải đảo vậy mà tại nhanh chóng chậm rãi di chuyển, nếu như không nhìn kỹ, người bình thường khó mà phát hiện.
Từ trên bầu trời mới nhìn xuống, những hòn đảo kia chậm rãi tạo thành một hình dạng cự điểu, tựa như muốn giương cánh bay cao.
Tiêu Phàm cùng Trọc Thiên Hồng vẫn đang phối hợp với diệt sát Thần Thi, Thần Thi chết ở trong tay bọn hắn đã có đến ba bốn mươi cỗ, có không ít người phát hiện Tiêu Phàm cùng Trọc Thiên Hồng quỷ dị, đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Bọn hắn đều hận không thể lập tức rời khỏi mảnh Địa Vực này, mà hai tên này thì hay rồi, lại còn đang săn giết Thần Thi, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được.
Thời gian chừng nửa chén trà nhỏ sau, Tiêu Phàm cùng Trọc Thiên Hồng dừng lại, xung quanh Thần Thi cực kì thưa thớt, hiển nhiên đều đã truy sát những tu sĩ khác.
Đám Tiêu Phàm nhìn những tên tu sĩ chưa tỉnh hồn bên ngoài trăm dặm, hơn nữa mấy con Thần Thi kia cũng không có tiếp tục đuổi theo.
- A, tại sao bọn chúng không đuổi theo nữa?
Nam Cung Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên nói, vừa rồi những Thần Thi giống như không muốn sống truy sát tu sĩ cơ mà.
Nhưng lúc này lại không tiếp tục đuổi theo nữa, chỉ là giằng có bên ngoài hơn trăm dặm, không cho phép tu sĩ tới gần Cốt Diễm Hải.
- Oán niệm bọn chúng chịu hạn chế từ Cốt Diễm Hải, khoảng cách một trăm dặm đoán chừng đã là cực hạn của chúng.
Tiêu Phàm giải thích nói.
Oán niệm là thứ thập phần kỳ diệu, đối với người khác thì nó là thứ không tốt lành gì, nhưng Tiêu Phàm lại cầu còn không được.
- Công Tử, tại sao ta cảm giác những Thần Thi đó giống như đang bảo vệ thứ gì, không cho phép người khác tới gần.
Trọc Thiên Hồng đột nhiên mị mị hai mắt.
Tiêu Phàm nghe vậy, quay đầu nhìn về vị trí Cốt Diễm Hải, thiên địa linh khí nơi đó càng ngày càng cuồng bạo, nhắm mắt lại, Tiêu Phàm cảm giác thiên địa linh khí cùng Thần Linh Chi Khí bốn phía đều hướng về Cốt Diễm Hải hội tụ lại.
Bên trong Cốt Diễm Hải, hỏa diễm đáng sợ càng lúc càng nóng rực lên.
Sau một khắc, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, hít sâu một cái nói:
- Chẳng lẽ nơi này thật có Thiên Phượng Niết Bàn?
Nếu quả thật có Thiên Phượng Niết Bàn, những Thần Thi này thật đúng là có khả năng bị thao túng, tại thủ hộ tồn tại bên trong Cốt Diễm Hải.
- Trước lui ra phía sau.
Tiêu Phàm nói ra, đạp chân xuống, nhẹ như yến lui về nơi xa, mấy người Nam Cung Tiêu Tiêu liền vội vàng đuổi theo.
Thời gian mười cái hô hấp, mấy người Tiêu Phàm liền rời khỏi hơn mười dặm, cùng lúc đó, bọn hắn nhìn thấy hỏa diễm bên trong Cốt Diễm Hải càng ngày càng nóng lên,
- Các ngươi chờ ta ở đây.
Tiêu Phàm lưu lại một câu, liền nhanh chóng hướng về không trung lao đi, có Trọc Thiên Hồng ở đây, hắn cũng không sợ những Thần Thi đó đánh lén.
Mấy tức sau, Tiêu Phàm xuất hiện ở không trung quan sát Cốt Diễm Hải nơi xa, hắn kinh dị phát hiện những đảo nhỏ kia vậy mà thay đổi vị trí.
Lấy hiểu biết của Tiêu Phàm đối với Hồn Văn, liếc mắt liền nhìn ra những đảo nhỏ bất phàm, vậy mà tạo thành một cái đồ án đặc biệt.
- Hình dạng kia thật giống là một con Phượng Hoàng muốn giương cánh bay lên.
Trong lòng Tiêu Phàm nhấc lên kinh đào hải lãng.
Cốt Diễm Hải đã tồn tại trên vạn năm, mặc dù có biến động nhưng cho tới bây giờ không có thay đổi quá nhiều, chẳng lẽ Thiên Phượng hôm nay muốn Niết Bàn?
- Bất quá nói thật, cho đến bây giờ hắn chưa từng gặp qua Phượng Hoàng chân chính, Long ngược lại là gặp qua không ít.
Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm.
Sau đó trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, chậm chạp nói:
- Lão Đại, không biết ngươi hiện tại như thế nào.
Bên trong ký ức của Tiêu Phàm, cũng chỉ có Lăng Phong nắm giữ Chiến Hồn Liệt Ngục Yêu Phượng, có quan hệ với Phượng Hoàng.
Chỉ là Lăng Phong bị Bắc Lão đưa vào một mảnh không gian nào đó, không biết tung tích, đoạn thời gian trước lúc Tiêu Phàm rời đi có hỏi Bắc Lão nơi Lăng Phong hạ lạc, đáng tiếc Bắc Lão lại nói không biết, chỉ nói hữu duyên nhất định sẽ gặp lại.
Nếu như là người khác, đoán chừng Tiêu Phàm đã sớm bộp cho một bạt tay, ngươi đem người ta truyền tống đi còn không biết đ nơi nào?
Bất quá đối Bắc Lão, Tiêu Phàm lại là phát ra tín nhiệm từ nội tâm, từ sự tình Nam Cung Tiêu Tiêu nhìn đến, Bắc Lão chí ít sẽ không hại bọn hắn, thậm chí đối với Lăng Phong mà nói rất có thể là một phen kỳ ngộ
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm chậm rãi hướng về vị trí Tiểu Kim bay đến, Nam Cung Tiêu Tiêu chào đón, hỏi:
- Lão Tam, ngươi phát hiện cái gì?
- Không có gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn mình cũng không thể phỏng đoán, không dám xác định, tự nhiên không cần thiết đem sự tình Thiên Phượng nói cho đám Nam Cung Tiêu Tiêu.
Nhìn thấy Nam Cung Tiêu Tiêu còn muốn hỏi thăm, Tiêu Phàm nói tránh đi:
- Lão Nhị, Tử Tinh Lôi Thú của ngươi đâu, lần trước tại Ly Hỏa Đế Đô cũng không thấy nó đến, nó chạy đi đâu rồi?
- Cái tên gia hỏa bội bạc kia, lúc rời khỏi Vô Song Thánh Thành liền không biết chạy đi đâu rồi, lần sau nếu như để ta nhìn thấy, ta nhất định sẽ lột da nó..
Nam Cung Tiêu Tiêu tức giận nói ra.
Tiêu Phàm không còn gì để nói, Tử Tinh Lôi Thú cùng bọn hắn dù sao cũng có giao tình sinh tử, tại sao đột nhiên chạy đi được?
- Có lẽ, nó có ẩn tình khác cũng không chừng.
Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Nam Cung Tiêu Tiêu, cười an ủi.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên biến sắc, một chưởng đẩy Nam Cung Tiêu Tiêu ra, ngay sau đó, một đạo kiếm mang từ trên người hắn xuất hiện, xông thẳng vào hư không.
Oanh một tiếng vang thật lớn, kiếm khí ở cách Tiêu Phàm hơn 100 mét nổ tung, Vô Tận Kiếm Khí giảo sát tứ phương, hư không vang lên ầm ầm, trên mặt đất cát bay đá chạy, bụi bặm mịt mù.
Trọc Thiên Hồng lấy lại tinh thần, mang theo Tiểu Kim nhanh chóng rời khỏi, xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Tiêu Tiêu.
- Chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Nam Cung Tiêu Tiêu âm trầm vô cùng, đạo kiếm mang vừa rồi kia nếu như chém trúng hắn, đoán chừng không chết cũng bị phế, may mắn Tiêu Phàm đẩy hắn ra mới thoát khỏi một kiếp.
Lúc này, bụi bặm tiêu tán, hư không hiển lộ ra hai đạo thân ảnh, Tiêu Phàm tóc trắng áo bào đen, đứng lơ lửng trên không, lạnh lùng nhìn xem đối diện một cái bạch bào thanh niên.
- Người kia là ai, thật lớn mật, cũng dám đánh lén Công Tử.
Trong mắt Trọc Thiên Hồng lấp lóe sát mang, thiếu chút nữa nhịn không được xông lên.
- Không quen biết.
Nam Cung Tiêu Tiêu lắc đầu, chỉ cần Tiêu Phàm mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ xông lên trước tiên.
- Tiêu Phàm, đã lâu không gặp.
Bạch y thanh niên mở miệng cười nói, khóe miệng khẽ nhếch, tràn đầy tự tin, còn lộ ra một vẻ tà ý.
- Lạc Vũ Lạc? Đúng là đã lâu không gặp.
Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc nhìn bạch y thanh niên nói.
Bạch y thanh niên chính là Lạc Vũ Lạc đệ tử Tư Không Vũ, so với lần thứ nhất Tiêu Phàm nhìn thấy hắn thì lúc này thực lực hắn đã cường đại hơn quá nhiều.
- Chiến Thánh cảnh đỉnh phong? Cũng không tệ lắm, không nghĩ tới ngươi có thể tránh thoát đi, thật đúng là vượt qua dự kiến của ta, bất quá, kể từ đó, ta giết ngươi mới có chút thú vị.
Lạc Vũ Lạc nhe răng cười nói.
Trước đó hắn còn đang suy nghĩ nếu như gặp phải Tiêu Phàm, nhất định phải hảo hảo tra tấn hắn một phen, sau đó lại giết hắn, không nghĩ tới Tiêu Phàm thực đi tới Thần Chi Kiếp Địa, hơn nữa còn gặp ở chỗ này.
Theo Lạc Vũ Lạc, đây là Thượng Thiên giúp hắn, lần này rốt cục có thể rửa sạch nhục nhã, đem tất cả món nợ trước kia đòi lại một lần.
- Ngươi tự tin như vậy sao?
Tiêu Phàm kém chút bị Lạc Vũ Lạc chọc cười, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được khí tức cường đại trên người Lạc Vũ Lạc, lần trước được một viên Thần Lực Chi Tinh, hắn đoán chừng đã đột phá Chiến Thần cảnh.
Nhưng mà thời gian ngắn như vậy, cho dù luyện hóa Thần Lực Chi Tinh nhiều nhất chỉ đột phá đến Chiến Thần cảnh sơ kỳ mà thôi, thực lực hắn hẳn chỉ ngang với Diêm La Thiên Tử, Tiêu Phàm làm sao có thể e ngại hắn đây?