Trên thạch đầu lưu chuyển một tia sương mù màu xám, tràn ngập về bốn phương tám hướng.
Tại bốn phía chỗ thạch đầu màu xám đen, từng mảnh lá khô từ trên cao rơi xuống, khi tới gần thạch đầu màu xám đen vậy mà lơ lửng tại hư không, tựa như hoàn toàn đứng im, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Chỉ một lát sau, lá khô đứng im liền bắt đầu xoay xoay, bắt đầu đảo quanh thạch đầu màu xám đen, xung quanh nó dường như có một loại khí vô hình.
Hơn nữa, có mấy phiến lá khô bị một màn sương mù màu xám đen xuyên thấu, giống như một đạo lợi kiếm cực quang, tốc độ cực nhanh.
Khó trách bốn phía thạch đầu màu xám đen đầy người ngồi, nhưng không có người nào dám tới gần thạch đầu xám đen trong phạm vi ba mét. Sương mù màu đen kia tuyệt đối có thể làm bị thương cường giả Chiến Vương cảnh.
Một bên trên tảng đá xám đen, vẫn còn có một chút đường vân tự nhiên, xung quanh đường vân phát ra khí tức cường đại nhất.
- Hoang Thạch Bia?
Tiêu Phàm nhìn ba chữ như dùng đao kiếm khắc lên thạch đầu màu xám đen, trong nháy mắt ánh mắt tựa như hút vào trong đó:
- Thế thật cường đại, ba chữ này hẳn là về sau khắc lên.
- Không sai, đây là Viện Trưởng đại nhân tự mình khắc lên, hơn nữa còn là sử dụng kiếm để khắc.
Hướng Vinh đột nhiên cười nói, trên mặt có vài phần đắc ý.
- Không phải chỉ là Viện Trưởng thôi sao? Có gì mà cao hứng vậy.
Tiêu Phàm trong lòng nhỏ giọng thì thầm, cười cười nói:
- Hướng Lão, ta cũng lĩnh hội tỉ mỉ Hoang Thạch Bia này một chút.
- Được, đến thời điểm trực tiếp tới tìm ta là được, cái này là lệnh bài thân phận ngươi.
Hướng Vinh ném cho Tiêu Phàm một lệnh bài, để lại một câu nói liền xoay người rời đi.
Tiêu Phàm tiếp nhận lệnh bài thân phận, tùy tiện ném vào trong Hồn Giới, liền chậm rãi đi về Hoang Thạch Bia. Cách xa mười mấy mét đều có thể cảm nhận được khí tức ẩn hiện hư vô của Hoang Thạch Bia.
Chẳng biết tại sao, Tiêu Phàm cảm giác thân thể mình tựa như nhẹ nhàng hơn, có loại cảm giác sung sướng đê mê, bên trong Hồn Hải hơi hơi rung động một chút.
Hô! U Linh Chiến Hồn kém chút gào thét ra, vòng xoáy Hồn Lực xoay tròn cấp tốc.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Tiêu Phàm liền tỉnh lại, toàn thân giật mình một cái, trên mặt lộ ra bộ dáng không thể tưởng tượng nổi:
- Vừa rồi ta bị làm sao? Chẳng lẽ là do Hoang Thạch Bia kia?
Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm lần nữa đi gần về Hoang Thạch Bia, nơi này cách xa đó mười mấy mét, bản thân không cách nào cảm nhận được khí tức trong đó.
- Ai, lại lãng phí ba ngày, Hoang Thạch Bia này mặc dù không đơn giản, nhưng muốn lĩnh ngộ thứ gì bên trong cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Đó là đương nhiên. Năm đó Mạnh Vân Tinh đứng trước thạch đầu này bảy ngày bảy đêm mới lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, ngươi mất ba ngày đã tính là gì.
- Cũng không phải mỗi người đều là Mạnh Vân Tinh. Năm đó Phong Minh sở dĩ cường đại như thế, chẳng phải là do những người kia đều có lĩnh ngộ từ trong Hoang Thạch Bia sao?
- Hiện tại Phong Minh cũng không yếu, không có cách nào, Sở Dịch Phong, Nhược Lưu Thường đều là người Phong Minh, nếu như Sở Khinh Cuồng không chết, Phong Minh càng thêm cường đại.
Đám người nghị luận ầm ĩ, bàn tán xôn xao, không kiêng dè gì.
- A, tiểu tử, ngươi là ai, có vẻ như chưa từng thấy ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết nơi này chỉ có người Linh Điện mới có thể đi vào sao?
Đột nhiên, một ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm.
Vù vù!
Đột nhiên, mấy ánh mắt quét về Tiêu Phàm đều là vẻ bất thiện. Bình thường bọn hắn bị người Huyền Cung khi dễ không ít, bây giờ nhìn thấy một người xa lạ, tự nhiên không chút do dự vây quanh.
Nếu như tiểu tử này là người Huyền Cung, vậy vừa vặn chà đạp một phen, dù sao, nơi này chính là địa bàn Linh Điện, học viên Huyền Cung còn không dám ở chỗ này giương oai.
- Ta vừa mới tới.
Tiêu Phàm mỉm cười, vội vàng lấy ra lệnh bài thân phận trước đó Hướng Vinh cho hắn.
- Mới tới?
Đám người cổ quái nhìn Tiêu Phàm, lệnh bài này đúng là lệnh bài thân phận của Linh Điện, hơn nữa rất mới, không giống như là làm giả.
- Là mới tới không sai, chỉ là, mới tới có vẻ như không có tư cách tiến vào nơi này đi?
Lúc này, một đạo thanh âm âm dương quái khí vang lên.
Chỉ thấy một thanh niên cao gầy đi đến, nam tử bộ dáng đại khái hai bốn hai lăm tuổi, trên người phát ra Hồn Lực lay động, chứng minh hắn vừa mới đột phá không lâu, tu vi còn chưa ổn định lại.
- Là Tống sư huynh!
- Từ khí tức trên người Tống sư huynh, xem ra hắn có lẽ thực đột phá Chiến Vương đỉnh phong.
- Chiến Vương đỉnh phong? Chúng ta lúc nào mới có thể đột phá Chiến Vương đỉnh phong đây! Huyền Cung đám tiểu tử trời phạt kia, thời điểm mỗi tháng cấp cho tài nguyên tu luyện, đều cố ý tìm chúng ta gây phiền phức. Thời hạn một tháng ngày càng gần, đoán chừng tài nguyên tu luyện tháng này lại bị bọn hắn cướp đi.
- Tống sư huynh đột phá Chiến Vương cảnh đỉnh phong, chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua, hừ, một ngày nào đó, Linh Điện ta muốn ép người Huyền Cung không thở nổi!
Rất nhiều người nhìn thấy thanh niên cao gầy, trong mắt đều là vẻ kính sợ, vội vàng lui ra phía sau mấy bước, chỉ là lúc nói tới tu sĩ Huyền Cung, đám người liền phẫn nộ không thôi.
- Ngươi có thể rời đi.
Nam tử cao gầy nhìn Tiêu Phàm, một bộ dáng cao cao tại thượng, hắn tên là Tống Hào, thực lực Chiến Vương cảnh đỉnh phong, tại Linh Điện đã có thểm được xem là cao thủ.
- Cả gan hỏi một câu, người mới cần cái gì mới có tư cách để vào nơi này?
Tiêu Phàm cười hỏi, hắn không muốn cứ thế mà đi, cũng không muốn đắc tội người Linh Điện.
Ngược lại cũng không phải là hắn sợ, mà là tất cả mọi người là người Linh Điện, không cần thiết huyên náo quá căng, nên cho bọn hắn một chút tôn trọng.
- Ta nói ngươi rời đi, ngươi không nghe rõ sao?
Tống Hào thấy Tiêu Phàm không nghe mình nói, lập tức tức giận.
- Tiểu tử, ngươi không phải là người Huyền Cung chứ, cướp lệnh bài thân phận của học viên mới Linh Điện ta đến nơi này giả mạo?
- Nếu như ngươi thực sự là người Linh Điện, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên rời đi, Tống sư huynh nổi giận, còn không mau mau xéo đi, qua một lúc không chừng bị lột da!
- Muốn che mắt người, thực coi chúng ta đều là người mù, ta thấy hắn chính là người Huyền Cung!
Rất nhiều người nhìn Tiêu Phàm lửa giận xen lẫn. Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, Huyền Cung cùng Linh Điện mâu thuẫn xem ra thật sâu.
Có điều, hắn cũng có thể nhìn ra, Tống Hào là muốn cố ý làm khó bản thân một chút, dù sao hắn thực sự là học viên mới của Linh Điện.
- Nếu ta không rời đi thì sao?
Tiêu Phàm cười cười, người ở đây không ai có thể lọt vào mắt hắn, cho dù là Tống Hào cũng không đáng chú ý.
- Không rời đi? Vậy là ngươi tự tìm cái chết!
Tống Hào cười lạnh, ở chỗ này ai không nể mặt hắn, tiểu tử này vậy mà lại nhiều lần đem lời mình nói vào tai này lọt ra tai kia.
- Các huynh đệ, đánh đến chết cho ta, đánh đến tàn phế tính về ta là đuợc! Chỉ cần đừng đánh chết!
Tống Hào hét giận dữ một tiếng.
Bỗng nhiên hơn mười đạo thân ảnh bốn phía nhao nhao vọt về phía Tiêu Phàm, quang mang chiến kỹ bao phủ Tiêu Phàm, công kích này nếu là đổi lại là người khác, chưa chắc có thể chống đỡ được.
- Phá!
Tiêu Phàm một tiếng quát nhẹ, trong nháy mắt từng đạo kiếm khí từ trên người hắn dập dờn ra, chốc lát liền ngưng tụ thành một vòng xoáy kiếm khí, ngăn cản tất cả chiến kỹ ở bên ngoài.
Phốc phốc! Khí lãng đáng sợ tại hư không đang quay cuồng, mười mấy người phóng tới Tiêu Phàm tất cả đều bị bắn bay ra, đập ầm ầm tại bốn phía quanh tảng đá.
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên không phải học viên mới của Linh Điện, ngươi là gian tế Huyền Cung! Người Linh Điện, làm sao có thể mạnh như vậy!
Tống Hào giận dữ hét, con ngươi lúc nhìn thấy Tiêu Phàm có một tia sợ hãi.
Vừa rồi Tiêu Phàm dễ như trở bàn tay đã ngăn trở được công kích của mười mấy người. Đến cả hắn cũng không thể nào làm được nhẹ nhàng như thế, có thể làm được vậy chỉ có thể là tu sĩ Huyền Cung.