Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phàm nhìn thấy Đại Trưởng Lão đánh tới, sắc mặt khẽ trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng không tốt:

- Xem ra bị nhìn thấu rồi.

Không đợi hắn xuất thủ, chưởng cương của Đại Trưởng Lão trong nháy mắt đã đến trên lồng ngực hắn, thân thể Tiêu Phàm bỗng nhiên nổ tung.

Rất hiển nhiên, đây chỉ là Linh Hồn Tiêu Phàm phân thân mà thôi, bị Đại Trưởng Lão nhìn thấu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao, Linh Hồn phân thân này của hắn mặc dù áp chế ở Chiến Thánh cảnh trung kỳ, nhưng trong tay hắn lại không có Tu La Kiếm.

Đại Trưởng Lão cũng là dựa vào điểm này, nhận ra phân thân Linh Hồn của Tiêu Phàm, theo những quan sát trước đó, Đại Trưởng Lão biết rõ, Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm cường đại hơn rất nhiều so với Tiêu Phàm Chiến Thánh cảnh hậu kỳ.

Cho nên hắn trước tiên tránh đi Tiêu Phàm Bản Thể, lựa chọn phân thân của hắn.

Tiêu Phàm vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Đại Trưởng Lão, phát hiện Đại Trưởng Lão thỉnh thoảng nhìn chăm chú Tiêu Linh Nhi, hơn nữa lộ ra một sự cuồng nhiệt với Vạn Thánh Dược Các.

Bản thân hắn liền nghĩ ra một ý kiến, Bản Thể giấu vào bên trong không gian bí cảnh Tu La Điện, để Linh Hồn phân thân đi cướp đoạt Vạn Thánh Dược Các, thứ nhất có thể thăm dò Đại Trưởng Lão, thứ hai cũng có thể cam đoan an nguy của Tiêu Linh Nhi.

Ở trong mắt Tiêu Phàm, Tiêu Linh Nhi tất nhiên quan trọng hơn Vạn Thánh Dược Các rất nhiều, cho nên bản thể mới có thể thủ hộ bên người Tiêu Linh Nhi.

Sự thật chứng minh, hắn quả thực đặt cược đúng, Đại Trưởng Lão mặc dù rất muốn có được Vạn Thánh Dược Các, nhưng hắn ta vẫn là lựa chọn ra tay với Tiêu Linh Nhi.

Đương nhiên, cho dù không có hắn bảo vệ, Tiểu Kim trên đầu vai Tiêu Linh Nhi cũng sẽ kịp thời xuất thủ, cho dù không phải đối thủ của Đại Trưởng Lão, nhưng ngăn trở trong chốc lát thì vẫn có thể làm được.

Chỉ là Tiêu Phàm không hiểu là, tại sao Đại Trưởng Lão lúc này còn muốn bắt Tiêu Linh Nhi, chẳng lẽ trên người Tiêu Linh Nhi còn có bí mật gì đó?

Hơn nữa, hắn còn nghĩ ra rất nhiều, có lẽ Tiêu Linh Nhi được Đại Trưởng Lão thu làm đệ tử đích truyền, cũng vô cùng có khả năng chỉ là mê hoặc Tiêu Linh Nhi mà thôi.

Nhưng mà Tiêu Phàm cũng cảm thấy may mắn, vì trên người Tiêu Linh Nhi có thứ Đại Trưởng Lão nhìn trúng, bằng không thì Tiêu Linh Nhi đoán chừng cũng không có khả năng sống đến hiện tại.

Lúc Tiêu Phàm thất thần, Đại Trưởng Lão đã tiêu diệt phân thân Linh Hồn của Tiêu Phàm, đưa tay bắt lấy Vạn Thánh Dược Các đang dần thu nhỏ trong không trung.

Vạn Thánh Dược Các vốn dĩ vô cùng to lớn, giờ phút này lại chỉ lớn cỡ bàn tay, rơi vào lòng bàn tay Đại Trưởng Lão.

Ánh mắt lạnh như băng của Đại Trưởng Lão nhìn Tiêu Phàm, quát lên:

- Muốn lấy Vạn Thánh Dược Các, liền dùng Sở Linh Nhi để đổi!

Lời còn chưa dứt, hắn liền một quyền đánh nát hư không, một đạo hư vô liệt phùng xuất hiện, Đại Trưởng Lão nghĩ cũng không nghĩ, liền một bước bước vào trong đó, giống như một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

- Ngớ ngẩn!

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, bảo hắn dùng Tiêu Linh Nhi đi đổi Vạn Thánh Dược Các, trừ phi đầu hắn bị ngu, huống chi hắn vốn cũng không muốn lấy Vạn Thánh Dược Các, chỉ là muốn hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn mà thôi.

Lập tức lại thầm nói:

- Chương Lão, ba người các vị trên trời có linh cũng nên nhìn thấy, không phải ta không nguyện ý đem Vạn Thánh Dược Các mang theo trên người, mà là có người đem nó cướp đi.

Vạn Thánh Dược Các bị Đại Trưởng Lão mang đi, Tiêu Phàm giờ phút này vui vẻ còn không kịp đây.

- Ca, ca sẽ không thực sự dùng muội đi đổi lấy cái Vạn Thánh Dược Các kia chứ.

Tiêu Linh Nhi đáng thương nhìn Tiêu Phàm nói, hiển nhiên cũng có ý nói đùa.

- Đừng nói một tòa Vạn Thánh Dược Các, cho dù là mười toà, 100 tòa, ca cũng sẽ không.

Tiêu Phàm trịnh trọng nói.

Hắn không hề có chút ý tứ đùa cợt nào, người hiểu Tiêu Phàm đều biết hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn tình nguyện tổn thương bản thân cũng tuyệt đối sẽ không tổn thương người thân của mình.

- Đúng là chỉ có ca mới đối tốt với ta nhất.

Tiêu Linh Nhi cười hì hì nói, lôi kéo cánh tay Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm mỉm cười, đột nhiên nhiều ra thêm một muội muội, lại nhìn nương và gia gia, trong lòng Tiêu Phàm vui vẻ, điều duy nhất không vui chính là, phụ thân của hắn chết, Linh Hồn không biết tung tích ở đâu.

- Cha, cha yên tâm, cho dù phá hủy thiên cổ vạn giới, ta cũng nhất định tìm được linh hồn ngươi trở về.

Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, con ngươi kiên định nói.

- Hô!

Đột nhiên, một vệt sáng từ nơi không xa bắn ra xông thẳng về phía chân trời, đâm thủng bầu trời, bốn phía đột nhiên có tuyết rơi, đầy trời băng tuyết rơi xuống, lộng lẫy xinh đẹp.

Tất cả ánh mắt của mọi người trong nháy mắt rơi vào trên người Sở Lăng Vi, trên người nàng tỏa ra lãnh ý khó ai có thể địch nổi, loại lạnh này không phải đến từ ngoài thân, mà là đến từ sâu trong linh hồn.

Người ở đây, ánh mắt nhìn về phía Sở Lăng Vi đều tràn đầy sự kiêng kị, cho dù là Tiêu Phàm, cũng cảm giác giờ phút này Sở Lăng Vi quá đáng sợ.

Thậm chí ngay cả Hề Lão, cũng bị khí thế của Sở Lăng Vi chấn nhiếp, thầm nghĩ trong lòng:

- Không hổ là Tổ Thần Huyết Mạch, áp lực như vậy, chỉ có Chiến Thần mới có.

Sau một lát, sự băng lãnh xung quanh người Sở Lăng Vi rốt cục biến mất, nàng chậm rãi đứng dậy, một bộ váy trắng che kín thân thể, mái tóc xinh đẹp bay bay trong gió.

Nàng giống như tiên tử đi ra từ trong tranh, xinh đẹp, cao nhã, vô hình lại tản ra một cỗ khí thế của thượng vị giả.

Trên mi tâm của nàng, còn lóe ra một đạo tử sắc bảo quang, giống như khảm một viên đá quý màu tím, càng thêm quý khí bức người.

Những Trưởng Lão còn lại ngây ngốc nhìn Sở Lăng Vi, bọn họ cũng được xem như là nhìn Sở Lăng Vi lớn lên, bọn họ hoàn toàn không cách nào đem Sở Lăng Vi giờ phút này liên tưởng đến tiểu cô nương trước đây.

Càng không phải là người phụ nữ có chồng từng bị tra tấn kia, liếc mắt nhìn một cái, trong mắt tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ kính sợ.

Sở Lăng Vi hai tay bấm niệm pháp quyết, mi tâm đá quý màu tím tản ra một đạo quang mang, hướng về chân trời kích xạ đi, sau đó tất cả mọi người ở đây, trừ Tiêu Phàm, Hề Lão, Tiêu Hạo Thiên cùng Tiêu Linh Nhi, đỉnh đầu mỗi người đều có một đạo chùm sáng màu tím bắn vào.

Rất hiển nhiên, cái chùm sáng màu tím chỉ dành cho người Sở gia.

- Đại Tiểu Thư tha mạng!

Từng đợt tiếng kêu rên vang lên, ánh mắt nhìn về phía Sở Lăng Vi của tất cả mọi người đều thay đổi.

- Từ giờ phút này trở đi, Bản Cung là gia chủ Sở gia, các ngươi có phục không?

Sở Lăng Vi căn bản không để ý ánh mắt cầu khẩn của bọn họ, ngược lại thản nhiên nói, chỉ là bên trong mắt lại phóng ra lãnh ý.

Một đám Trưởng Lão Sở gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhao nhao quỳ xuống:

- Bái kiến gia chủ!

- Nếu đều phục, vậy Bản Cung sẽ tuyên bố mấy mệnh lệnh.

Trong mắt Sở Lăng Vi lóe lên vẻ tàn khốc, một đám Trưởng Lão chỉ có thể lẳng lặng nghe, nào dám phản kháng.

- Điều thứ nhất, chuyện hôm nay các ngươi đều phải giấu kín trong lòng, một khi truyền ra ngoài, các ngươi liên đới, tru tam tộc, cửu tộc vĩnh viễn làm nô, cái chết của Sở Lăng Tiêu, Bản Cung sẽ tuyên cáo với Sở gia Cổ Thành.

- Rõ, gia chủ.

Đám người vội vàng bái nói.

- Điều thứ hai, chức vị của các ngươi tạm thời không thay đổi, mỗi người quản lí chức vụ của mình, Sinh Tử Ấn mặc dù trong thời gian ngắn chế ước các ngươi, nhưng chỉ cần đối với Sở gia trung thành, Bản Cung tự sẽ thu hồi.

- Rõ, gia chủ.

Những Trưởng Lão không muốn rời đi thở phào một hơi, bởi vì bọn họ từ lúc đầu liền rất trung thành với Sở gia.

Ngược lại đám Tam Trưởng Lão, lại lộ ra vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, bọn họ biết rõ, cho dù bọn họ biểu hiện tốt, cũng không có khả năng khôi phục Huyết Mạch Chi Lực.

- Điều thứ ba...

Sở Lăng Vi có bộ dạng hăng hái như đang thay đổi giang sơn, liên tục nói bảy điều, Trưởng Lão Sở gia đều gật đầu nghe theo.

Thời khắc mấu chốt, phải dùng phương pháp mấu chốt, Tiêu Phàm cũng biết rõ, mẹ hắn làm như thế, một là vì bảo hộ hắn, không muốn bại lộ thân phận của hắn.

Thứ hai lại là không muốn Sở gia đi về hướng lụi bại, mặc dù Sở Lăng Vi hiện tại một bộ dáng cường thế, nhưng nếu ai có thể biết rõ, chua xót khó chịu trong lòng Sở Lăng Vi giờ phút này chứ?

- Đều giải tán hết đi.

Sở Lăng Vi khoát tay một cái nói, nàng cũng không lo lắng những người này phản bội, có Huyết Mạch Sinh Tử Ấn, cho dù chân trời góc biển cũng có thể lấy tính mạng bọn họ.

- Gia chủ, thuộc hạ tới chậm, những người kia người này so với người kia càng khó hàng phục hơn, Kiếm Hồng Trần chết chưa, ta tới làm thịt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK