- Các ngươi có phải uy hiếp con ta hay không, lão nương liều với các ngươi!
- Đủ rồi!
Dịch Thủy Đình trở tay chính là một tay quất trên mặt Dịch mẫu, máu tươi trong miệng bắn tung tóe, xem như nhất gia chi chủ, Dịch Thủy Đình chỗ nào còn nhìn không ra Tiêu Phàm bọn hắn không đơn giản.
Đừng nhìn Tiêu Phàm bọn hắn từ đầu đến cuối đứng sau lưng Dịch Bằng, nhưng ánh mắt Dịch Bằng nhìn về phía Tiêu Phàm bọn hắn lại tràn ngập kính sợ, loại kính sợ này là phát ra từ nội tâm.
Dịch Thủy Đình rất rõ ràng tính nết nhi tử bản thân, bình thường cao cao tại thượng, cho tới bây giờ không đem những người khác để ở trong mắt.
Hơn nữa, Dịch Thủy Đình luôn cảm giác Sở Vân Bắc có chút quen mặt, tựa như đã thấy qua, nhưng trong lúc nhất thời lại nhớ không nổi.
- Ngươi dám đánh ta?
Dịch mẫu phẫn nộ tới cực điểm, vừa chuẩn bị nhào lên.
- Ngươi có tin không ta hiện tại bỏ ngươi!
Dịch Thủy Đình rốt cục giận, câu nói này trong nháy mắt hù Dịch mẫu sợ, vội vàng ngừng thân hình.
Dịch Thủy Đình thấy thế, lúc này mới buông lỏng một hơi, sau đó vội vàng hướng về Sở Vân Bắc cùng Tiêu Phàm đi đến, khom người nói:
- Hai vị công tử đường xa mà đến, thật là khiến hàn xá được vinh dự.
- Dịch gia ngưỡng cửa quá cao, chúng ta không dám trèo cao.
Sở Vân Bắc cao ngạo ngẩng đầu, trong giọng nói đều là vẻ trào phúng.
- Phụ đạo nhân gia không hiểu, còn mời công tử thứ tội.
Dịch Thủy Đình vội vàng lấy lòng nói.
- Ngươi không biết ta là ai?
Sở Vân Bắc không có để ý tới Dịch Thủy Đình mà là nhìn về phía Dịch mẫu, hừ lạnh một tiếng nói.
Trong lòng Dịch mẫu run lên, trong lúc nhất thời cũng bị khí thế bạo phát trên người Sở Vân Bắc dọa cho nhảy một cái, Sở Vân Bắc mặc dù hoàn khố, nhưng thân làm Sở gia dòng chính, bên trong hắn vô hình lại dưỡng thành một loại khí thế thượng giả.
Ngừng lại, Sở Vân Bắc lại lạnh giọng nói:
- Người các ngươi vừa nói đều là ta cho người giết!
- Oanh!
Lời này vừa nói ra tựa như một đạo như kinh lôi đánh vào trong đầu Dịch Thủy Đình và Dịch mẫu, thân hình hai người có chút bất ổn, Dịch mẫu càng là tê liệt trên mặt đất, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
Sở Vân Bắc nhìn thấy một màn này lạnh lùng cười một tiếng, nếu như không phải nể mặt mũi Tiêu Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Dịch gia.
Dịch Bằng đắc tội hắn cũng liền thôi, hiện tại lại bị mẫu thân hắn vũ nhục, trong lòng Sở Vân Bắc tự nhiên kìm nén một ngụm nộ khí.
- Kiếm huynh, ta liền trước rời đi, trở về ta cho người đưa cho ngươi một cái thân phận bài, trừ cấm địa Sở gia, địa phương khác đều có thể đi, ngươi nếu muốn tìm ta, tùy thời gọi ta.
Sở Vân Bắc lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói, hắn hiển nhiên không muốn ở chỗ này.
- Cũng tốt.
Tiêu Phàm gật gật đầu, hắn kỳ thật cũng không dự định rời đi, đi theo Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm có rất nhiều sự tình khó thực hiện, chỉ cần có một cái thân phận bài, hắn liền không cần lo lắng.
- Hừ!
Sở Vân Bắc lạnh lùng quét vợ chồng Dịch Thủy Đình một cái, quay người liền mang theo Sở Nghiên bọn hắn rời đi.
Dịch Bằng nhìn thấy Tiêu Phàm lưu lại, trong lòng hắn buông lỏng một hơi, nếu Tiêu Phàm đi, đoán chừng chờ đợi Dịch gia chính là diệt vong. Sở Vân Bắc đáng sợ, nhưng trải qua sự tình vừa nãy, Tiêu Phàm trong lòng hắn càng đáng sợ.
Phải biết, đến Sở Vân Phi mà Tiêu Phàm cũng dám động, còn có cái gì hắn không dám làm đâu?
- Dịch Bằng, thay ta an bài một gian phòng yên tĩnh một chút đi, ta muốn bế quan một ngày, không có sự tình gì thì đừng tới quấy rầy ta.
Tiêu Phàm trực tiếp dùng mệnh nói ra, về phần phụ mẫu Dịch Bằng, Tiêu Phàm cũng không thèm để ý.
- Ta dẫn thiếu chủ đi.
Dịch Bằng không chút do dự nói.
Dịch Bằng lấy tốc độ nhanh nhất thực hiện, chỉ một lát sau liền an bài một nhã uyển thật tốt cho Tiêu Phàm, sau đó một mình một người trở lại đại sảnh.
Vợ chồng Dịch Thủy Đình còn đang chờ, nhìn thấy Dịch Bằng trở về, Dịch mẫu run rẩy mở miệng nói:
- Bằng nhi, những người kia là ai?
- Rời đi là con thứ hai của gia chủ Sở gia Sở Vân Bắc.
Dịch Bằng cười khổ nói.
- Cái gì? Khó trách ta cảm giác hắn quen thuộc, nguyên lai hắn chính là Sở Nhị Thiếu!
Dịch Thủy Đình trực tiếp cả kinh, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, ngay sau đó lại trở nên càng sợ hãi.
Sau đó phẫn nộ nhìn Dịch mẫu nói:- Ngươi một cái tiện nhân, đều tại ngươi không chừa chút khẩu đức, ngươi chuẩn bị hại chết Dịch gia rồi!
- Cha, ngươi yên tâm đi, Nhị Thiếu để thiếu chủ lưu ở chỗ này, ta nghĩ hắn sẽ không diệt Dịch gia ta.
Dịch Bằng lắc lắc đầu nói.
Nghe nói như thế, vợ chồng Dịch Thủy Đình như trút được gánh nặng, Dịch mẫu lại nói:
- Bằng nhi, ngươi luôn mồm kêu áo bào đen là thiếu chủ, hắn là ai?
- Ta không biết thiếu chủ là ai, chỉ biết rõ thiếu chủ tên Kiếm Hồng Trần, đến từ một Đế Triều Nam Vực.
Dịch Bằng như nói thật nói.
- Ngươi làm sao có thể nhận một người Đế Triều làm chủ? Nếu như là Nhị Thiếu mà nói...
Dịch mẫu một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dịch Thủy Đình cũng cau mày một cái, bất quá hắn lại cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.
Lúc này, Dịch Bằng lại nói ra:
- Cha, mẹ, các ngươi không được xem thường thiếu chủ, hắn cùng Sở Đại Thiếu Sở Vân Phi đánh ngang tay, sau đó lại khiêu khích tu sĩ toàn thành Cổ Thành Sở gia, cuối cùng hắn vẫn thắng, hơn nữa Sở gia quả thực là không dám làm gì hắn.
Vừa nói đến Tiêu Phàm, trong mắt Dịch Bằng trừ vẻ kính sợ không còn gì khác, không đến một ngày ngắn ngủi, hắn đã bội phục đối với Tiêu Phàm đầu rạp xuống đất.
- Cùng Thập Đại Yêu Nghiệt Sở Vân Phi bất phân thắng bại? Híttt ~
Dịch Thủy Đình hít một hơi lãnh khí, sau đó lại vội vàng hỏi:
- Cụ thể như thế nào, cùng ta nói một chút.
- Sự tình là như thế này...
Dịch Bằng không sợ người khác làm phiền đem sự tình Tiêu Phàm giảng thuật một lần.
Dù là trình độ Dịch Bằng kể chuyện không được tốt lắm, trên mặt vợ chồng Dịch Thủy Đình đều là vẻ kinh ngạc, tựa như tận mắt thấy một màn trước đó.
Hồi lâu, vợ chồng Dịch Thủy Đình mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, Dịch Thủy Đình càng hít sâu một cái nói:
- Bằng nhi, về sau ngươi liền theo thiếu chủ, tuyệt đối không thể kém hơn so với Sở Nhị Thiếu.
- Ân!
Dịch Bằng gật đầu, sau đó lại nói:
- Cha, ta cũng không biết vì cái gì nhưng Nhị Thiếu hình như rất sợ thiếu chủ.
- Những cái này không phải việc ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần lo lắng bản thân là được, ngàn vạn lần không được làm gì có lỗi với Kiếm thiếu hiệp.
Dịch Thủy Đình ân cần nhắc nhở nói.
Hắn ẩn ẩn cảm giác Dịch gia thật muốn quật khởi, hắn không biết là cái này cũng rất có thể là một trận tai nạn cho Dịch gia.
Phụ mẫu Dịch Bằng chấn kinh kỳ thật cũng hợp tình hợp lý, bởi vì hiện tại tên Kiếm Hồng Trần sớm đã lan truyền nhanh chóng, truyền khắp Cổ Thành Sở gia.
Phố lớn ngõ nhỏ, quán rượu khách sạn, đều nghị luận về Kiếm Hồng Trần.
- Lần này Cổ Thành Sở gia thật đúng là mất hết mặt rồi, lại bị một kẻ từ bên ngoài đến khiêu khích, hơn nữa bại thập phần triệt để.
- Có thể áp Sở Đại Thiếu một đầu, tiểu tử này thực lực xác thực không kém, nghe nói là đến từ một Đế Triều Nam Vực, không nghĩ tới một tu sĩ Đế Triều nho nhỏ vậy mà cũng có dạng thiên phú này.
- Nói áp Sở Đại Thiếu một đầu vẫn còn có chút quá, Sở Đại Thiếu mặc dù cùng hắn ngang nhau, nhưng Sở Đại Thiếu là áp chế tu vi đánh với hắn, nếu như toàn lực mà nói, Kiếm Hồng Trần khẳng định không phải đối thủ Sở Đại Thiếu.
- Chúng ta liền rửa mắt mà đợi đi, còn có hai ngày Vạn Thánh Dược Điển sẽ bắt đầu, trên thực lực bọn hắn không có phân cái cao thấp, tại luyện dược vẫn có thể.
- Vạn Thánh Dược Điển, thật đúng là chờ mong.
Khắp nơi đều đang nghị luận sự tình Tiêu Phàm, bất quá Tiêu Phàm lại không biết chút nào, hắn đã tiến vào bế quan.
Lục Đạo