Nam Cung Vũ không nói? Tiêu Phàm lắc đầu, Cổ Tộc Sở gia trong miệng Nam Cung Vũ phân lượng cũng không nhỏ, hắn không cần thiết giấu diếm bản thân.
Kể từ đó, chỉ có một cái khả năng, chính là Nam Cung Vũ đều không biết Thần Thành tồn tại, hay là bản thân Thần Thành đã sớm không còn tồn tại.
Về phần Sở gia, Tiêu Phàm hiện tại cũng chỉ có thể vứt qua một bên, hiện tại thực lực hắn còn quá yếu, nếu như cứ như vậy tìm tới cửa, rất có thể trực tiếp bị giết chết.
- Muốn cứu gia gia và phụ mẫu, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn mới được, mẫu thân dù sao cũng là người Sở gia, bọn hắn cũng chưa chắc sẽ giết phụ thân và gia gia.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Tiêu Phàm rất rõ, muốn cứu Tiêu Hạo Thiên không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, hắn chỉ là một Chiến Hoàng cảnh nho nhỏ, trước mặt Đại Ly Đế Triều hay Sở gia đều không đủ nhìn.
Lại càng không cần phải nói đến Vô Song Thánh Thành Sở gia, về phần Cổ Tộc Sở gia, Tiêu Phàm liền nghĩ cũng không dám nghĩ.
Việc cấp bách tăng thực lực bản thân mới là mấu chốt nhất, chỉ là muốn tăng thực lực bản thân cũng không phải sự tình đơn giản.
- Sau ba tháng Sát Vương Thí Luyện hẳn là con đường rất tốt, chỉ có bên trong chém giết mới có thể nghiền ép ra tiềm năng, mau chóng đột phá Tuyệt Thế Chiến Hoàng.
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng kiên định:
- Hơn nữa muốn đột phá Chiến Đế, nhất định phải đạt được tầng thứ tám của Vô Tận Chiến Quyết mới được, Vô Tận Chiến Quyết vốn là đồ vật Tu La Điện, rất có thể xuất hiện ở bên trong Huyết Lâu.
- Hiền chất, 3000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, còn có linh dược kia, đêm nay ta đưa tới.
Nam Cung Vũ đứng ở bên người Bàn Tử hôn mê đằng xa, nhìn thấy khí tức Bàn Tử bình ổn, rõ ràng chính là dấu hiệu khôi phục Hồn Hải, trên mặt Nam Cung Vũ cũng hiện ra nụ cười.
Tiêu Phàm quả nhiên như hắn suy đoán, là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa còn thật có năng lực chữa trị Hồn Hải cùng Chiến Hồn, bằng không mà nói, hắn sẽ phải hối hận cả đời.
- Buổi sáng ngày mai đưa tới là được.
Tiêu Phàm cũng không khách khí, những Hồn Thạch đó là hắn đột phá Chiến Hoàng hậu kỳ mà chuẩn bị, mà linh dược cũng vì luyện chế Thất Phẩm Luyện Thể Đan cùng Thối Hồn Đan, vật liệu cứu chữa cho Mạc Thiên Nhai.
Trong thời gian ngắn hắn muốn tìm đủ những linh dược này nhưng trên cơ bản là không có khả năng, cho nên liền doạ dẫm Nam Cung Vũ một phen, may mắn là Nam Cung Vũ cũng không có cự tuyệt.
Nhìn thấy Tiêu Phàm thần du thiên ngoại, Nam Cung Vũ đáp một tiếng liền rời phòng, hồi lâu Tiêu Phàm mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên, phía sau một cỗ ý lạnh đánh tới.
Sát khí cường đại trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, đưa tay, một đạo kiếm chỉ vung ra.
- Phản ứng cũng không chậm.
Một cái tay khô gầy tuỳ tiện bắt lấy kiếm chỉ Tiêu Phàm, ngay sau đó một cỗ mùi rượu nồng đậm đập vào mặt.
- Lão sư, ngài đến lúc nào?
Tiêu Phàm vội vàng thu liễm sát khí, nhìn về phía Túy Ông đối diện nói.
- Đến có chút thời điểm, thấy ngươi đang suy nghĩ, liền không có quấy rầy ngươi.
Túy Ông nhấp một hớp rượu:
- Trước đó ngươi chạm tới biên giới Tam Trọng Sát Ý, có thể có thu hoạch gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, cười khổ nói:
- Không thu hoạch được gì.
- Ý cảnh, hư vô phiêu miểu, xác thực không phải dễ dàng như vậy có thể lĩnh ngộ được, dù là Chiến Thánh cũng vô pháp trợ giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.
Túy Ông an ủi.
- Ta biết rõ.
Tiêu Phàm gật đầu, Ý cảnh xác thực quá mức huyền diệu, hắn vừa mới chạm tới Tam Trọng Sát Ý cũng cảm giác thực lực cả người cường đại hơn rất nhiều.
Nếu như thật lĩnh ngộ Tam Trọng Sát Ý, há không phải càng thêm cường đại.
- Thấy ngươi lo lắng, có chuyện gì cùng ta nói một chút, có lẽ ta có thể giải quyết vấn đề.
Túy Ông cười nói.
- Ta.
Tiêu Phàm há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười nói:
- Lão sư, ta không có việc gì, bất quá, qua hai ba tháng, ta chuẩn bị rời Ly Hỏa Đế Đô, ra bên ngoài giải sầu một chút.
Tiêu Phàm vốn chuẩn bị đem sự tình Sở gia cùng Sát Vương Thí Luyện nói với Túy Ông một lần, nhưng cuối cùng vẫn bác bỏ, Túy Ông thực lực không yếu, đến người Thánh Thành đều e ngại.
Nhưng Sở gia cũng không phải là gia tộc Thánh Thành có thể so sánh, lấy tính tình Túy Ông lại không có khả năng từ bỏ mình, đến thời điểm đó khó tránh khỏi liên luỵ hắn.
Về phần Sát Vương Thí Luyện, Tiêu Phàm cảm giác vẫn là không muốn bại lộ thân phận bản thân, dù sao trong mắt Huyết Lâu, hắn không phải là người quang minh chính đại tồn tại.
Túy Ông mị mị hai mắt, cuối cùng vỗ bả vai Phàm nói:
- Không có việc gì thì tốt, ra ngoài giải sầu một chút cũng được, có lẽ có thể lĩnh hội kiến thức thế giới.
- Được rồi, lão đầu qua mấy ngày cũng chuẩn bị đi khắp nơi nhìn xem, không có thứ gì cho ngươi, chỉ tặng ngươi một câu.
Lúc Tiêu Phàm còn chuẩn bị nói cái gì, Túy Ông đột nhiên nói ra.
- Lão sư mời nói.
Tiêu Phàm một mặt thụ giáo, cúi đầu cung kính nói.
- Tướng do tâm sinh, sát do tâm khởi, chân chính giết chóc không vì cảm xúc chi phối, người như vậy mới có thể siêu thoát bên ngoài.
Thanh âm Túy Ông khàn khàn vang lên, càng ngày càng nhỏ.
- Chân chính giết chóc không vì cảm xúc chi phối?
Trong miệng Tiêu Phàm lẩm bẩm câu nói kia của Túy Ông.
Tiêu Phàm tựa như lâm vào bên trong một loại cảnh giới huyền diệu, đến Túy Ông rời đi đều không biết, chỉ có câu nói kia một mực quấn quanh ở bên tai.
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Phàm tựa như sáng tỏ thông suốt, bên trong tối tăm bắt lấy cái gì, nhưng lại không bắt được.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại buông lỏng tới cực điểm, cả người tản mát ra một cỗ khí tức siêu nhiên, không nhiễm bụi trần, không mang theo một tia khói lửa.
Quanh thân hắn có từng đạo khí tức vi diệu lấp lóe, tựa như kiếm khí lại như đao khí, biến hóa khó lường, bọn chúng vây quanh mỗi một tấc da thịt Tiêu Phàm, xoay tròn, nhưng lại không đụng tới y phục.
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, cái kia rõ ràng là sát khí thực chất hóa, nhưng lại tản ra một cỗ khí tức xuất trần, thực sự quá quỷ dị.
Nếu như không phải chân thực nhìn thấy, người bình thường căn bản sẽ không tin tưởng.
Đốn ngộ!
Giờ phút này, Tiêu Phàm tiến vào một loại trạng thái, bởi vì có cảm xúc một câu của Túy Ông mà bước vào một cửa ải, đây là một loại cảnh giới cực kỳ huyền diệu.
Cho dù là thiên phú Tiêu Phàm đáng sợ cũng là lần thứ nhất tiến vào cảnh giới đốn ngộ, có thể thấy tiến vào loại cảnh giới này rất gian nan.
Nhưng lại đạt được lợi ích to lớn, dù tu vi không có chỗ tăng lên, nhưng một đường Võ Đạo sẽ ít đi nhiều bụi gai cùng gông cùm xiềng xích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong đầu Tiêu Phàm vô số hình ảnh lóe qua, dường như trải qua thời gian mấy năm, mà bên ngoài mới qua một ngày mà thôi.
Từng đạo Hồn Lực gợn sóng từ trên người hắn dập dờn mà ra, mang theo một cỗ khí tức tuyệt thế sắc bén, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp, tim mật phát lạnh.
Tam Trọng Sát Ý!
Đây là Tam Trọng Sát Ý mới có khí tức đặc thù như thế, mặc dù hắn tu vi không có đột phá, nhưng lĩnh ngộ đối với Sát Ý lại tiến thêm một tầng.
Hồng hộc! Đột nhiên, Tiêu Phàm mở hai mắt, hai tia chớp giống như lợi mang bắn ra, hư không đều rất giống bị cắt đứt.
- Tam Trọng Sát Ý.
Tiêu Phàm thở ra một ngụm trọc khí, nhìn nơi trước đó Túy Ông đứng, Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ nói:
- Đa tạ lão sư chỉ điểm, đồ nhi biết rõ cái gì mới là Sát Ý chân chính.
- Ta nói ngươi tại sao lại đến!
Đột nhiên, bên ngoài lại truyền tới thanh âm không kiên nhẫn của Quan Tiểu Thất, yên tĩnh trong nháy mắt bị phá vỡ.
- Để hắn tiến vào.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
MinhLâm - Lục Đạo -