Mục lục
Vô Thượng Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọc Mệnh Thiên Vĩ bất thình lình cử động làm Tiêu Phàm bị dọa cho phát sợ, cũng không phải lo lắng bản thân, mà là lo lắng Tiêu Linh Nhi cùng Tiểu Kim.

Hắn không sợ Trọc Mệnh Thiên Vĩ, cũng không đại biểu Tiêu Linh Nhi cùng Tiểu Kim có thể ngăn cản năng lực quỷ dị kia.

- Linh Nhi, Tiểu Kim, không nên phản kháng!

Tiêu Phàm vội vàng quát khẽ, lần này Tiêu Linh Nhi cực kỳ phối hợp, hắn đưa tay vung lên, Tiêu Linh Nhi liền tại chỗ biến mất, biểu hiện là bị hắn đưa vào trong không gian bí cảnh.

- Tiểu Kim, ngươi!

Không cách nào đem Tiểu Kim đưa vào trong Không gian bí cảnh, Tiêu Phàm cũng có chút nóng nảy.

Tiểu Kim lại nổi giận gầm lên một tiếng, lông tóc toàn thân dựng đứng, con mắt màu vàng óng lạnh như băng nhìn chằm chằm Trọc Mệnh Thiên Vĩ, không có chút nào sợ hãi.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ đành phải sẵn sàng đón địch, chuẩn bị chém giết.

Trọc Mệnh Thiên Vĩ điên cuồng chạy trốn, mặt đất cát bay đá chạy, mấy hơi thở liền xuất hiện cách Tiêu Phàm không xa.

Đôi tròng mắt kia nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong mắt có hơi nước đảo quanh tựa như một hài tử bị khi phụ, hướng đại nhân xin giúp đỡ.

Mặc dù mắt nhìn không rõ nhưng Hồn Lực Tiêu Phàm lại bắt được tất cả những thứ này, trong lòng càng có thể cảm thụ đến tâm tư Trọc Mệnh Thiên Vĩ giờ phút này.

Cầu cứu?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, ta cùng ngươi hình như là địch nhân đi, ngươi đang cầu cứu ta?

- Nghiệt súc, còn muốn chạy? Vậy liền chết đi!

Chiến Hoàng Thiên gầm thét một tiếng, tốc độ của hắn rất nhanh, quang mang ba màu vụt sáng, như có chút không ổn định.

Rất hiển nhiên, cỗ lực lượng này mặc dù có thể trấn áp Trọc Mệnh Thiên Vĩ, nhưng đối với hắn tiêu hao cũng cực lớn, từ khi bắt đầu sử dụng đến hiện tại cũng liền mười mấy hô hấp mà thôi.

- Phù Sinh Vạn Nhận, trảm!

Theo Chiến Hoàng Thiên hét lớn một tiếng, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm kim quang lóng lánh, kiếm thể thập phần nặng nề, tản ra một cỗ khí tức không thể địch nổi.

Một đạo kiếm khí tại hư không nở rộ, trực tiếp xé mở hư không, khí thế bá đạo làm tất cả trước mặt đều lộ ra cực kỳ nhỏ bé, như sâu kiến.

Phía dưới cỗ uy áp kia làm Tiêu Phàm đều có chút ngưng trọng, trong đầu hắn toát ra mấy chữ, hoảng sợ chi uy, Vô Thượng Thần Kiếm.

- Hoàng Thiên Thần kiếm?

Hồn Lực Tiêu Phàm vừa mới chạm đến trường kiếm kim sắc, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Bất quá, Tiêu Phàm lại nhận ra lai lịch trường kiếm trong tay hắn, cái này lại là một chuôi Thần Kiếm, dù là bên trong Thần Binh cũng xếp hàng trên.

Cảm thụ đến cỗ uy áp to lớn kia, khuôn mặt Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh lùng, kiếm này rõ ràng là muốn chém giết cả hắn.

Chẳng lẽ liền bởi vì Trọc Mệnh Thiên Vĩ chạy về phía mình, Chiến Hoàng Thiên hắn liền muốn trong nháy mắt diệt sát mình?

Nghĩ vậy, sát ý trong lòng Tiêu Phàm dần sinh, hắn nguyên bản còn muốn lập tức rời đi, nhưng hiện tại Tiêu Phàm lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Trong bàn tay, Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một chuôi đoạn nhận, hắc khí đáng sợ mãnh liệt cuộn trào ra, một cỗ hung uy ngập trời quét sạch thiên địa, so sánh với Hoàng Thiên Thần kiếm cũng không yếu hơn.

- Lục Thần Nhị Thức!

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, trong nháy mắt thiêu đốt mấy giọt Tu La Thần Lực, khí thế của hắn tăng vọt, lấy hắn làm trung tâm nhấc lên một trận phong bạo cuồng mãnh.

Chỉ một thoáng, đoạn nhận Đồ Thần Đao trong tay hắn đột nhiên phóng quang mang đen kịt, tựa như chữa trị hoàn toàn, sau lưng Tiêu Phàm hiện lên một đạo đao ảnh to lớn.

Đồ Thần Đao nhấc lên, đao ảnh nghịch thiên chém ra, nắm giữ chi uy trảm thiên, vô cùng đáng sợ.

Oanh long long!

Đao quang kiếm ảnh tại hư không đâm vào cùng một chỗ, thanh âm đinh tai nhức óc phóng ra bốn phương tám hướng, toàn bộ hư không đều bị vô số kiếm khí cùng đao khí xé nát.

Sóng gió cuồng bạo thổi đến làm Tiêu Phàm rút lui ba bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, lục phủ ngũ tạng thể nội bốc lên không thôi.

Mà Chiến Hoàng Thiên phía trên không trung lại tại chỗ bất động, thần sắc đạm mạc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như lại nhìn một con kiến hôi, sâu kiến hơi gây nên hiếu kỳ.

- Tự tìm cái chết, dám ngăn trở Thần Tử đường!

Chiến Hoàng Thiên còn chưa mở miệng, hai người trẻ tuổi phía sau liền phẫn nộ xông lên.

Người chưa đến, sát khí lạnh lẽo đã bao phủ Tiêu Phàm, sát khí thực chất hóa như lợi Kiếm cắt thân thể Tiêu Phàm, bất quá xung quanh Tiêu Phàm phóng một đạo Hồn Lực quang tráo, đem sát khí kia ngăn cản ở ngoài.

Tiêu Phàm lau máu tươi khóe miệng, ngẩng đầu "Nhìn về phía" Chiến Hoàng Thiên trên không trung, về phần hai cấp dưới của hắn, hắn liền nhìn đều không nhìn một chút, đương nhiên, cho dù hắn muốn nhìn cũng nhìn không thấy.

- Nguyên lai là tên mù!

Nhìn thấy Tiêu Phàm đóng chặt hai mắt, một người trong đó khinh thường nói.

Bọn hắn vốn định giết, lại nhìn thấy Trọc Mệnh Thiên Vĩ liền ngăn cản trước người bọn họ, muốn giết Tiêu Phàm khẳng định phải vòng qua Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc nhưng trong lòng thì cực kỳ không bình tĩnh, Chiến Hoàng Thiên không hổ là đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệt, lần đầu giao phong, hắn vậy mà rơi xuống hạ phong.

Cùng tuổi một đời, Tiêu Phàm vẫn cho là mình đã xem như vô địch, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, trên đời này cho tới bây giờ đều không thiếu khuyết thiên tài.

Không nói Chiến Hoàng Thiên, chính là hai thuộc hạ kỳ thật cũng coi là thiên tài, hai người nhìn qua cũng liền chừng ba mươi tuổi, lại đã là Chiến Thánh cảnh cường giả tối đỉnh.

Hơn nữa, hai người đối với Chiến Hoàng Thiên tràn ngập kính sợ, mảy may không có làm ra vẻ cảm giác, cái này cũng từ khía cạnh chứng minh Chiến Hoàng Thiên cường đại.

- Có thể tiếp nhận ta ba phần sức mạnh, thực lực ngươi miễn cưỡng có thể trở thành tùy tùng của ta.

Rốt cục, Chiến Hoàng Thiên nhàn nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có một tia thưởng thức.

Nghe nói như thế, hai cấp dưới trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, phải biết, bọn hắn có thể trở thành tùy tùng Chiến Hoàng Thiên là đã tốn nhiều năm cố gắng, từ bên trong vô số thiên tài giết đi ra a.

Mà tiểu tử này lại có thể làm Chiến Hoàng Thiên khâm điểm, đây là sự tình chưa bao giờ có.

- Người trẻ tuổi, Thần Tử nguyện ý thu ngươi làm tùy tùng là phúc phận ngươi mười tám đời tu luyện, mộ tổ tiên nhà ngươi cũng khẳng định bốc khói xanh, còn không đến bái kiến Thần Tử?

Nhìn thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, một hắc bào thanh niên trong đó lập tức quát lạnh nói.

- Chúc mừng huynh đệ, ta biết rõ ngươi khẳng định kích động, ngươi và ta về sau phải tận tâm tận lực làm việc vì Thần Tử!

Một hôi bào thanh niên khác cũng nói.

Nếu như Tiêu Phàm không mù, giờ phút này trong mắt nhất định sẽ toát ra ánh mắt nhìn đồ đần.

Nghe được mấy người nói, trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi, không mặn không nhạt nói ra:

- Các ngươi ưa thích trở thành nô tài cũng không đại biểu đầu gối mỗi người đều mềm như các ngươi.

Tiêu Phàm là người nào, há lại sẽ quỳ gối người khác?

Nếu như để cho người ta biết rõ đường đường Tu La Điện Chủ sẽ thần phục một Thần Tử Chiến Thần Điện, đoán chừng thế nhân đều sẽ cười đến rụng răng.

Mọi người đều biết, lịch đại Tu La Điện Chủ cho tới bây giờ đều chỉ có đứng chết, không có quỳ sinh.

Huống chi, Chiến Hoàng Thiên mặc dù rất mạnh, nhưng Tiêu Phàm cũng không phải yếu đuối, Chiến Hoàng Thiên nói hắn chỉ dùng ba thành thực lực, nhưng Tiêu Phàm hắn đã dùng toàn lực sao?

Nếu như Tiêu Phàm dùng toàn lực, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu? Coi như không phải đối thủ Chiến Hoàng Thiên nhưng hắn muốn mà nói, ai có thể ngăn được hắn?

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Chiến Hoàng Thiên cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia không thích.

- Người trẻ tuổi, ngươi biết Thần Tử là ai không?

Người áo đen phẫn nộ kêu lên, Thần Tử bọn hắn chính là Thần trong lòng bọn hắn, tiểu tử này vậy mà không biết tốt xấu, cái này khiến bọn hắn như thế nào không giận đây?

Lục Đạo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK